Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cục diện biến hóa

Tiểu thuyết gốc · 1954 chữ

Trời lại đổ cơn mưa tầm tã, làm tầm nhìn trong sâm lâm càng trở nên hạn chế, đã vậy thần thức và chân khí cảm quan cũng bị nhiễu loạn bởi linh áp tỏa ra từ chiêu thức, vũ kỹ và thuật pháp của binh sĩ hai bên.

Từ xa nhìn lại chỉ thấy ánh sáng của linh áp bạo phát, cây cối không ngừng gãy đổ, đất đá văng tung tóe trong màn mưa dày đặc.

Chiến đấu chỉ có thể dùng hai từ khốc liệt mà hình dung.

Tuy Trình Viễn có tu vi cao hơn Tần Ngạo Thiên, nhưng kinh nghiệm sinh tử chi chiến lại không bằng, cho nên cuộc chiến giữa hai người vẫn đang ở thế giằng co, cân bằng.

Nhưng có một điều Tần Ngạo Thiên chắc chắn, đó là càng chiến đấu lâu dài hắn sẽ càng bất lợi.

Hắn phải tốc chiến, tốc thắng, hạ gục được Trình Viễn.

Nghĩ vậy, Tần Ngạo Thiên lập tức đẩy nhanh nhịp độ trận đấu, chiêu thức tung ra cũng ác liệt hơn gấp bội so với lúc trước.

Tuy có khó khăn hơn lúc nãy một chút, nhưng chung quy Trình Viễn vẫn chống đỡ được công kích của Tần Ngạo Thiên.

Trên đỉnh đầu của hai người, một thanh kiếm bằng chân khí đang huyễn hóa thành hình, uy áp của nó vô cùng vô tận, phô thiên cái địa, làm cho tu sĩ hai bên vô thức mà liếc nhìn một cái trong giây lát.

Đây là một trong những tuyệt chiêu của Trình Viễn.

Kiếm Toái Sơn Hà!

Nhìn uy áp của thanh kiếm bên trên, Tần Ngạo Thiên có chút ngưng trọng, kiếm chiêu này của Trình Viễn hắn có nhận thức qua tài liệu đã đọc trước đó.

Một chiêu này không thể xem thường.

Tần Ngạo Thiên vận chuyển công pháp, đem chân khí không ngừng quán nhập vào Hồng Mông Tử Khiên, kết hợp với nó hình thành nên bức tường phòng thủ.

Tam Sơn Thủ Tọa!

Lấy Hồng Mông Tử Khiên làm trung tâm, ba ngọn núi trọng điệp huyễn hóa thành hình, tầng tầng lớp lớp che đi Tần Ngạo Thiên và đội ngũ ở phía sau.

Nếu kiếm chiêu kia của Trình Viễn làm người ta cảm thấy sợ hãi và nguy cơ, thì một chiêu này của Tần Ngạo Thiên làm người ta cảm thấy vững chãi như bàn thạch, không gì không thể cản.

Trình Viễn cười gằn.

- Nếm thử kiếm chiêu của bổn tọa!

Tần Ngạo Thiên hừ lạnh.

- Để ta xem thử kiếm chiêu này của ngươi có gì lợi hại?

Thanh kiếm mà lam kia ầm ầm đánh xuống, nhưng uy thế làm người ta không khỏi lạnh sống lưng.

Tần Ngạo Thiên tay vẫn thủ pháp ấn gia trì cho Tam Sơn Thủ Tọa nghênh đón kiếm chiêu của Trình Viễn.

Thanh kiếm kia bổ xuống ngọn núi lớn thứ nhất, đem nó từng bước chấn nát, ngọn núi bị kiếm chiêu chẻ đôi, nứt nẻ tràn lan, chân khí không ngừng toái loạn, bay lả tả trong không trung, đất đá rơi xuống bên dưới ầm ầm như thiên thạch rơi xuống trần gian làm một mảng sâm lâm chấn động.

Càng chém xuống dưới, kiếm chiêu càng chậm lại, uy lực cũng giảm dần, nhưng uy lực của nó vẫn đủ để chẻ đôi ngọn núi thứ hai đem ngọn núi thứ hai chấn tan.

Nhưng đến ngọn núi thứ ba, kiếm chiêu đã chậm lại rõ rệt, chém đến một nửa ngọn núi, nó như thể bị kẹt lại, không cách nào tiến thêm một tấc.

Sắc mặt của cả hai có chút khó coi, Trình Viễn là do hắn không thể công tiếp, còn Tần Ngạo Thiên bị phản chấn không nhẹ, khí huyết nội thể có chút loạn, nhưng hắn vẫn kiểm soát được, nhanh chóng điều khí, đem khí huyết ổn định lại.

Trình Viễn hừ lạnh, hắn lập tức kết thủ ấn, đem linh lực ồ ạt quán đỉnh vào kiếm chiêu, gia tăng uy lực công kích cho nó.

Nương theo linh lực được quán đỉnh, kiếm chiêu bắt đầu chém sâu xuống bên dưới.

Tần Ngạo Thiên cũng bắt đầu gia tăng linh lực để chống cự, lần nữa đem đạo lam kiếm kia chặn lại.

Hai bên không ngừng đối kháng lẫn nhau, nhưng càng lúc Trình Viễn càng chiếm ưu thế, lam kiếm không ngừng chém nát ngọn núi cuối cùng trong Tam Sơn Thủ Tọa của Tần Ngạo Thiên.

Nói thì chậm, thực tế giao phong chưa qua hai phút thời gian.

Lam kiếm kia bị Hồng Mông Tử Khiên chặn lại, linh lực trong kiếm chiêu mất đi liên kết sau va chạm, vụn vỡ, bạo nổ trên không trung, linh áp và phong áp không ngừng tỏa ra xung quanh như phong nhận, đem mặt đất cùng vạn vật bên dưới bừa bãi chém qua, như thể đại hán tức giận dùng đao băm cỏ vậy.

Khóe miệng Tần Ngạo Thiên rỉ máu, ánh mắt ngưng trọng nhìn Trình Viễn.

"Đúng là không thể xem thường Hợp Thể kỳ đỉnh phong!"

- Còn không mau ra tay!

Trình Viễn vừa dứt lời, có thêm mấy đạo bóng đen lao đến phía đại trận của Lý Trường Ca, trong đó có một tên tu vi Hợp Thể sơ kỳ.

Tần Ngạo Thiên trợn mắt, nói lớn.

- Ám Hồn Điện! Các ngươi có biết ở bên trong đại trận là ai hay không?

Tên hắc y tu vi Hợp Thể sơ kỳ cuồng vọng lên tiếng.

- Ha ha, Ám Hồn Điện chúng ta nhận tiền giết người, quản hắn là ai làm cái rắm chó gì?

Dứt lời, thủ trảo của hắn đã đánh tới trận pháp đang che chở Lý Trường Ca ở bên trong.

Tưởng rằng y đã đắc thủ, đem trận pháp kia một chiêu phá vỡ, nào ngờ một đạo kiếm khí chém thủ trảo của y tan tành trên không trung.

Nụ cười đắc ý trên miệng Trình Viễn lập tức tắt ngấm, đôi chân mày hắn nhíu lại thật chặt, kinh ngạc kêu thành tiếng.

- Khương Phong Tử!!!

Khương Phong Tử, chính là sư huynh của mẫu thân Lý Trường Ca, tu vi cũng ở cảnh giới Hợp Thể Đỉnh Phong kỳ, giao tình của hai người có thể nói là vô cùng sâu.

Trình Viễn sắc mặt lập tức đanh lại, lần này hắn đá phải thiết bản rồi, danh khí của đối phương vô cùng lớn, hôm nay hắn toàn thân hắc y, đối phương có lỡ tay trọng thương hay ngộ sát hắn, Vân Lam Tông cũng khó mà đòi lại công đạo.

Mà đâu chỉ vậy, thực lực của đối phương bỏ hắn một đoạn xa, dù ở đây có hai tên Trình Viễn cũng khó mà địch lại y.

Khương Phong Tử ánh mắt hờ hững nhìn mấy tên Ám Hồn Điện đang sững sờ đứng ở không trung.

Bọn chúng làm sao không nghe đến danh hào của Khương Phong Tử.

Phong chi kiếm, trảm thiên, toái địa! chính là bảy chữ mô tả về vị Khương Phong Tử này.

Kiếm sau lưng của Khương Phong Tử từ một hóa chín, chín đạo Phong Hệ Kiếm Khí như thể bùng nổ, linh lực tuôn trào dữ dội, đem không khí xung quanh khuấy động, không ngừng tạo ra lốc xoáy nhỏ, cuốn theo đất đá, cây cỏ lên không trung rồi bị kiếm khí chém nát như tương.

Tên hắc y của Ám Hồn Điện hù dọa nói.

- Nhúng tay vào việc làm ăn của Ám Hồn Điện, ngươi không sợ chết sao?

Khương Phong Tử nhìn hắn, miệng cười nhạt.

- Ồ, danh khí của Ám Hồn Điện từ khi nào lớn như vậy, Phong Tử ta thật muốn lãnh giáo một phen.

Hắc y nhân vốn tính hù dọa đối phương, ai ngờ gặp phải người không biết sợ là gì, sắc mặt đen lại, tuy hắn lớn lối nói vậy nhưng Ám Hồn Điện cũng không có tùy tiện trêu chọc các thế lực lớn như Thanh Vân Tông, trừ phi đối phương quá đáng mà thôi.

Mà chưa kể đến Khương Phong Tử trước mặt này, nghe nói tùy thời có thể bước vào cảnh giới Hóa Thần kỳ, lúc đó càng không thể chọc vào y.

- Tình báo ngươi đưa chúng ta không có nhắc đến hắn!

Hắc y nhân thẹn quá hóa giận quát Trình Viễn, dường như muốn tìm cớ thoái thác.

Trình Viễn còn chưa kịp nó gì, ba tên Ám Hồn Điện đã bỏ chạy.

Khương Phong Tử nở một nụ cười quỷ dị.

- Muốn chạy? Hỏi kiếm của bổn tọa!

Chín đạo kiếm khí sau lưng Khương Phong Tử như thể thuấn di, nháy mắt đã chém tới sau lưng ba tên hắc y nhân của Ám Hồn Điện kia.

Lý Trường Ca ở bên dưới quan sát không khỏi lau mắt mà nhìn, thực lực của y, kiếm pháp của y quả là minh chứng sống cho cái tên Phong Tử kia của y.

Liễu Mi cũng nhận thức được Khương Phong Tử, nàng lẩm bẩm nói.

- Tần gia các ngươi mời được Khương Phong Tử, trận này xem như không có ta, ngươi cũng không có nguy hiểm gì!

Lý Trường Ca không nói gì, chỉ im lặng, đây là chủ ý của mẫu thân hắn, bởi mẫu thân hắn và gia gia hắn vốn không tính đến Liễu Mi trong kế hoạch.

Hơn nữa Liễu Mi cũng đã nói chuyện của Tần gia nàng không muốn nhúng chàm, nếu bọn họ còn cố chấp tính toán nàng vào trong kế hoạch, chính là phó mặc cho trời.

Mà thúc thúc hắn không phải là đối thủ của Trình Viễn, mẫu thân hắn cũng chỉ có thể cầu viện vị Khương sư huynh này.

Chỉ có điều hắn không ngờ tới, vị Khương Phong Tử danh tiếng lẫy lừng này thật sự nhận lời mẫu thân hắn đến làm bảo tiêu cho một tên hoàn khố nổi danh như hắn.

Đúng là hai kẻ nổi danh ở hai thái cực khác nhau a!

"Xem ra giữa mẫu thân và Khương tiền bối có giao tình không tệ!"

Chuyện này phải nói đến thuở Khương Phong Tử còn là đệ tử ngoại môn cơ hàn, mẫu thân hắn từng giúp đỡ vị Khương Phong Tử sư huynh này rất nhiều lần, thậm chí còn có mấy lần cứu y từ quỷ môn quan trở về, tính ra cũng có thể nói ân tình sâu như biển khó mà kể hết.

Trở lại cuộc chiến, một tên trong ba tên Ám Hồn Điện có tu vi yếu nhất Luyện Hư sơ kỳ lập tức bị kiếm chiêu của Khương Phong Tử chém cho trọng thương.

Thế trận tưởng như bế tắc cho Tần gia, nay lập tức đảo ngược.

Trình Viễn thầm kêu không ổn, bắt đầu tính đường rút lui.

Lý Trường Ca lúc này mới thử nghiệm một thứ mà hắn suy nghĩ lâu nay.

Hắn lấy ra lệnh bài mà sư tôn đưa cho hắn.

- Liễu tỷ, không biết ta có thể dùng lệnh bài để nhờ tỷ bắt tên kia lại giúp ta không?

Hắn dùng ta thay vì đệ, cộng thêm tư thái cầm lệnh bài như thể quân chủ làm nàng biến sắc.

"Công tử, hắn biết dùng lệnh bài!"

Kính ngữ của nàng trong thâm tâm cũng đã thay đổi.

Ánh mắt Liễu Mi có chút sợ hãi, thấy lệnh bài như thấy chủ tử, nàng không thể nói không.

- Được!

Bạn đang đọc Vô Cực Tiên Đế sáng tác bởi ThienCoLaoNhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienCoLaoNhan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 195

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.