Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Toan tính

Tiểu thuyết gốc · 1524 chữ

Mẫu thân của Cảnh Dương thân bất do kỷ, dù thâm tâm nàng rất muốn đi theo nhi tử nhưng nàng phải ở lại Hoàng Cung, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được hắn.

Rời bỏ Hoàng Cung tương đương với từ bỏ Hoàng vị, một khi nàng không còn là Phi Tần của Hoàng Đế, cả nàng và Cảnh Dương đều sẽ rơi vào hiểm cảnh, bởi xuất thân của nàng không có bối cảnh to lớn chống đỡ như những Phi Tần Khác.

Cuối cùng, nàng vì nhi tử mà hạ quyết tâm trụ lại ở Hoàng Cung lạnh lẽo này.

Chỉ là hôm nay, nàng rốt cuộc cũng nhìn thấy một đốm lửa tàn trong đêm đông giá rét, ngọn lựa ấy tuy nhỏ nhoi nhưng cũng đủ để sưởi ấm trái tim nàng và Cảnh Dương, hiện tại, ít nhất là nhi tử của nàng vẫn có một vị Hoàng đệ và một vị Hoàng tỷ luôn quan tâm đến hắn.

Nàng nhìn Lý Trường Ca, sâu trong ánh mắt có nhiều lời muốn nói, nhưng rốt cuộc nàng cũng chỉ nói những lời có thể nói.

- Ca nhi, dù thế nào đi chăng nữa, con nhất định phải kiên cường đến cùng, đừng từ bỏ mà cũng đừng sợ hãi!

Trường Ca nhìn Hoa Phi, mẫu thân của Cảnh Dương, ánh mắt hắn sâu lắng như hồ sâu tĩnh lặng, hắn hiểu những gì nàng nói, Lý Trường Ca chắp tay thành quyền, trong lòng vô cùng cảm kích, hướng nàng đáp lời.

- Hoa Phi nương nương, lời này của người, con nhất định sẽ ghi nhớ!

Hoa Phi gật đầu, rồi nhìn sang phía Lý Băng Băng.

- Cảm ơn con, Băng nhi!

- Hoa phi, hức ... Dương đệ hắn thật là khổ ...

- Ài, đứa trẻ ngoan, đừng khóc nữa, Dương nhi nó biết được nhất định sẽ đau lòng lắm!

Hoa Phi lấy khăn lụa lau đi hai hàng nước mắt trên mặt Lý Băng Băng, khuyên nhủ nàng một câu, trong lòng vô cùng cảm động trước tình cảm đơn thuần của nàng dành cho đệ đệ.

Nàng ngước nhìn về phương xa, trong lòng tự nhủ, "Dương nhi à, con cũng phải kiên cường lên, ở Hoàng Đô này, cũng còn mấy người chờ đợi con, tin tưởng con! Cảnh Dương, mẫu thân ở lại chỗ này sẽ tranh thủ những thứ tốt nhất cho con!"

Gió thổi thoang thoảng, cuốn theo nỗi buồn của nàng bay đi trong vô định, lòng nàng bây giờ như cơn gió, mông lung không xác định được chỗ dựa.

Nàng nói lời từ biệt với hai tỷ đệ Trường Ca rồi xoay người trở về Hoàng Cung.

...

Lý Băng Băng nắm chặt tay của Lý Trường Ca, theo hắn đi thơ thẩn trong Hoàng Đô thành, nàng và hắn như hòa vào dòng người trên phố.

Bất chợt, nàng hỏi hắn.

- Trường Ca, đệ có cảm thấy nơi này thật là đáng ghét hay không?

Hắn sững người nhìn đôi mắt còn đỏ và ướt vì lệ của nàng, bản thân hắn chưa từng nghĩ đến việc này, xưa nay hắn chỉ cảm thấy nơi này thật nhỏ bé và tù túng mà thôi, còn nói về cảm xúc, hắn quả thật chưa từng để tâm đến.

Trường Ca nhìn dòng người tấp nập đi trên phố, hỏi lại nàng.

- Nơi này ư?

Nàng gật đầu, nhìn hắn trân trân không chớp mắt.

- Cũng không hẳn là đệ hoàn toàn ghét bỏ nơi này, bởi vì ở đây vẫn còn những thứ mà đệ yêu mến.

Lý Băng Băng gặng hỏi hắn.

- Ví dụ?

Lý Trường Ca nhìn nàng, mỉm cười.

- Tỷ là một trong những người làm đệ cảm thấy nơi nàng đáng để nhớ về.

Nghe được câu này của hắn, tâm tình của Lý Băng Băng cũng tốt hơn nhiều, nàng gật đầu, lấy tay mình đặt lên ngực của hắn.

- Đối với ta, đệ cũng là người làm nơi này trở nên đáng nhớ. Hứa với ta, sau này dù có như thế nào cũng đừng quên người tỷ tỷ này của đệ, được chứ?

- Ừ, đệ hứa!

Hắn vừa trả lời xong, nàng liền đưa tay ra móc nghoéo với hắn, thành lập lời ước hẹn.

Rốt cuộc hắn cũng thấy lại được nụ cười thuần khiết của nàng.

...

Lý Trường Ca hồi cung sau một ngày dài bồi chuyện cùng Lý Băng Băng, cũng may là tâm tình của Hoàng tỷ đã tốt lên không ít, hắn mới an tâm trở về tiếp tục chuẩn bị cho đại sự trước mắt.

Bây giờ cũng đã là mồng một tháng bảy, cũng không còn sớm nữa, hắn buộc phải xuất phát, tranh thủ thời gian còn lại tìm kiếm động phủ truyền thừa của Viêm Đế trước khi tiến về Thanh Vân tông.

Liễu Mi khi sáng cũng đuổi theo hắn, nàng đứng từ xa chứng kiến toàn bộ câu chuyện của hắn và Cảnh Dương, trong lòng bất giác xem trọng hắn thêm một chút.

Nàng lên tiếng hỏi hắn thay cho lời chào.

- Về rồi à?

Hắn gật đầu, đáp lời nàng, sẵn tiện thông báo cho nàng hay dự tính của hắn.

- Ân! Có lẽ đệ cũng sẽ sớm xuất phát đi về Hỏa Phần Quốc, đi tìm tiên duyên của bản thân.

Liễu Mi gật đầu.

- Nếu đệ tự tin mình đã chuẩn bị đầy đủ, vậy thì cứ xuất phát thôi, dù sao đệ cũng phải dẫn dụ bọn chúng lộ mặt mà, chi bằng làm sớm cũng tốt.

Lý Trường Ca ngồi xuống bàn gỗ ở hướng đối diện nàng.

- Liễu tỷ, nói đến chuẩn bị, không biết phải chuẩn bị bao nhiêu mới là đủ, chỉ là đệ cảm thấy đã đủ, hơn nữa, thời gian đệ ở Phù Quang Tiên Quốc cũng không còn nhiều.

Nàng hỏi hắn.

- Vậy khi nào thì đệ dự định xuất phát?

- Sớm thì ba ngày, còn chậm thì năm ngày nữa, đệ đã thông tri cho thúc thúc chuẩn bị, Tần gia cần ít nhất ba ngày để tập hợp lực lượng.

Liễu Mi gật đầu.

- Quyết định như vậy đi! Nhưng tỷ tỷ ta nói lại một lần nữa, ta chỉ phụ trách an toàn của đệ, chuyện còn lại Tần gia phải tự giải quyết lấy, ân oán và nhân quả của Tần gia, ta sẽ không can thiệp vào.

Hắn nhìn nàng, đáp lời.

- Đệ biết rồi, Liễu tỷ!

...

Liệt gia phủ.

Trình Viễn nhìn bóng lưng của nữ tử đã từng được xem là thanh mai trúc mã của mình mà nói.

- Chuyện này ta cảm thấy không ổn, nhất định là Tần gia, thậm chí là tên Hoàng đế kia muốn dụ chúng ta lộ diện, một lưới tóm gọn.

Liệt Thiến Mai vẫn quay lưng lại với hắn, mắt nhìn về Hoàng Cung, giọng quả quyết nói.

- Dù là cái bẫy chúng ta vẫn có cơ hội, muội nói đúng chứ? Chỉ cần huynh giết tên tiểu tử đó rồi rút lui là được ... giống như mười một năm trước vậy ...

Trình Viễn đến bên cạnh nàng, lắc đầu nói.

- Bây giờ và mười một năm trước hoàn toàn khác nhau, mười một năm trước bọn họ không có lòng phòng bị, ta mới có thể trong một chiêu liền đắc thủ rồi lập tức rút lui ... Còn bây giờ, bọn chúng nhất định đã có chuẩn bị, muốn giết tiểu tử đó e là cũng phải tốn chút công phu.

Liệt Thiến Mai quay người lại, dùng ngón tay miết từ vai xuống ngực trái hắn nói.

- Nhưng, vẫn là có thể làm được đúng không?

Trình Viễn bắt lấy cái tay hư hỏng của nàng ta, giọng trêu hoa ghẹo nguyệt nói.

- Tất nhiên là có thể nếu như nàng sắp xếp thêm nhân thủ hỗ trợ ta, nhưng nàng sẽ thưởng cho ta cái gì đây?

Liệt Thiến Mai xoay người một vòng thoát khỏi ma trảo của hắn.

- Đợi huynh xong việc, muội nhất định sẽ không làm huynh thất vọng ...

Trình Viễn kéo nàng lại vào lòng một lần nữa, hừ lạnh nói.

- Hừ, với tu vi của ta trừ phi là lão tổ Lý gia xuất thủ, còn không, đừng ai mơ tưởng đến cứu hắn trong tay của ta, ha ha ... ha ha ha ...

Hắn cười lớn một trận, với tu vi Hợp Thể kỳ đỉnh phong của hắn, quả thực có tư cách để kiêu ngạo ở Phù Quang Tiên Quốc.

Nói rồi hắn định hôn lên đôi môi của nàng một cái, nhưng liền bị nàng chặn lại.

- Hừ, thôi được rồi, ta sẽ mang đầu hắn về đây, lúc đó nàng đừng hòng từ chối ta nữa.

Tuy vẫn còn qua lại với hắn, nhưng Liệt Thiến Mai vẫn cẩn thận giữ khoảng cách nhất định, chuyện gì nên làm thì làm, không nên làm thì nàng nhất định sẽ không làm.

Những chuyện này không thể cẩu thả được, ngày Lý Thiên Minh bước lên ngôi vị đã rất gần rồi.

Bạn đang đọc Vô Cực Tiên Đế sáng tác bởi ThienCoLaoNhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienCoLaoNhan
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 193

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.