Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

"Sư ... huynh!"

Tiểu thuyết gốc · 2343 chữ

Chương 118:

Xung quanh tân nương oán linh dần xuất hiện đầu lâu trắng do oán khí tạo thành, mỗi lúc một nhiều.

Đầu lâu trắng điên cuồng bay lượn ở bên trong đại trận, truy kích theo thân ảnh của Lý Trường Ca và Nguyên Dao vô cùng kịch liệt.

Trần Duệ và Lam Đông Doanh đứng ở bên ngoài lãnh địa của oán linh nhìn một cảnh này, da đầu của hai người bọn họ không khỏi tê dại một hồi.

Đầu lâu bị Lý Trường Ca và Nguyên Dao liên tục chém tan nhưng hắn và nàng chém mãi, chém mãi cũng không thể nào chém hết được đám đầu lâu này, bởi cứ một đầu lâu bị hắn và nàng chém nát, một cái đầu lâu khác lại hình thành ngay lập tức bởi nguồn oán khí nồng đậm ở xung quanh đang không ngừng truyền về đại trận, cung cấp năng lượng vô cùng vô tận cho oán linh tân nương.

Cứ chém bừa như thế này cũng không phải là cách!

- Nguyên Dao sư muội, nếu không cắt được nguồn cung cấp oán khí cho nó, chúng ta không thể đánh bại được nó!

Nguyên Dao đương nhiên thấu hiểu đạo lý này.

- Lý sư huynh, huynh có thể cầm cự với nó được không? Muội có cách cắt đứt oán khí liên hệ với đại trận dưỡng quỷ này!

Lý Trường Ca gật đầu, hắn dõng dạc nói.

- Được!

Lam Đông Doanh nghe vậy, trong lòng càng thêm khẩn trương, bởi bây giờ nàng phải cố gắng giúp hắn giảm tải áp lực càng nhiều càng tốt, thành thử ra nàng tự tạo áp lực cho chính mình.

Nguyên Dao vừa đánh vừa lui dần ra khỏi lãnh địa của oán linh, ngay tại khoảnh khắc nàng đặt chân xuống viền của trận pháp dưỡng quỷ, một thanh phi châm màu đỏ do lệ khí tạo thành bắn thẳng về phía mi tâm của nàng với tốc độ cực nhanh.

- Cẩn thận!

"Chết tiệt!" Nguyên Dao kêu lên một tiếng không ổn trước khi bị trúng chiêu, tốc độ của nàng bị hạn chế bởi cảnh giới của nhục thể cho nên dù phán đoán được tình huống nhưng cũng lực bất tòng tâm.

Đạo công kích này trực tiếp đánh vào thần hồn của nàng, Nguyên Dao phút chốc đứng im như phỗng, đám đầu lâu lập tức ồ ạt chuyển hướng về phía Nguyên Dao, như muốn nuốt chửng lấy nàng.

Lam Đông Doanh tức tốc thi triển tuyệt kỹ, Hỏa Tiễn Liêu Nguyên, đem Nguyên Dao che chắn sau màn hỏa tiễn trút xuống như mưa kia.

Nhưng nàng cũng chỉ có thể cản được một hai đợt công kích đầu mà thôi, an nguy của Nguyên Dao vẫn cần Lý Trường Ca tới trợ giúp.

Hai mươi mấy cái đầu lâu nhanh chóng hợp lại thành một, hóa thành cái đầu lâu lớn hơn hai mét, rít gào lao về phía Nguyên Dao.

Lý Trường Ca chân đạp Thần Long Bộ Pháp lao nhanh đến chỗ của Nguyên Dao trong tíc tắc, lấy bản thân chắn trước mặt nàng, thay nàng ngăn cảnh đạo đầu lâu khổng lồ kia.

Tử Lôi Trúc Kiếm của hắn tỏa ra tử quang rực rỡ, mang theo quang hệ chân khí nồng đậm, kết hợp tới tử lôi chi khí của Tử Lôi Trúc, tạo thành kiếm chiêu khắc chế oán khí đầu lâu vô cùng mạnh mẽ.

Cửu Lôi Kiếm Thức bùng nổ, chín đạo kiếm khí không ngừng oanh tạc đầu lâu to lớn ở trước mặt, hoàn toàn chặn đứng nó lại.

Trần Duệ dùng ánh mắt kinh hãi mà nhìn Lý Trường Ca, đầu oán linh tân nương này thực lực cũng phải ngang với Kim Đan trung kỳ tu sĩ, vậy mà tên tiểu đệ họ Lý này lại có thể một mình chống đỡ với nó mà không hề quá lép vế như vậy làm hắn cũng phải ngã mũ thán phục.

Lý Trường Ca thoáng liếc Nguyên Dao ở phía sau lưng, hắn tin tưởng nàng có thể thoát khỏi ảo mộng của oán linh, dù gì nàng cũng là Tiên Đế chuyển thế trùng tu, hắn chỉ cần cầm cự đến lúc nàng tỉnh lại và cắt đứt mối liên hệ giữa oán khí và đại trận dưỡng quỷ là được.

Hỏa Liên chậm rãi hình thành trong tay của Trần Duệ, tích lũy hỏa năng chí dương chí cường từng chút một.

Dù không rõ đó là chiêu thức gì nhưng Lý Trường Ca vẫn cảm nhận được uy lực của nó đang dần lớn mạnh theo lời gian, một chiêu này khi tích tụ đủ uy lực chắc chắn sẽ vô cùng mạnh.

Mắt thấy Cửu Lôi Kiếm Thức không làm gì được đạo đầu lâu kia, Lý Trường Ca hừ lạnh, tế xuất Thiên Hỏa Minh Đăng, dùng đạo Long Hỏa Kích đối phó với đầu lâu khổng lồ ở trước mắt.

Thiên Hỏa Minh đăng xoay tròn trên không trung, rồi từ thân của nó, một đầu Hỏa Long mang theo hỏa năng vô tận gầm thét lao ra ngoài, cái không động tối tăm này phút chốc bị đầu Hỏa Long sinh sinh đem thắp sáng rực rỡ.

Hỏa năng mà nó tỏa ra thậm chí còn vượt xa Lưu Ly Hỏa Chủng mà Trần Duệ có được từ hệ thống, làm hắn ta trợn mắt mà nhìn.

"Con mẹ nó! Đúng là nhân vật đại gia phản phái chi mệnh có khác! Pháp bảo trân phẩm nhiều thật!"

Con Hỏa Long bay xuyên qua đầu lâu, rồi nó lượn mấy vòng liên tục, không ngừng dùng hỏa năng tiêu hao oán khí của đầu lâu oán khí làm kích thức của nó mỗi lúc một nhỏ lại, rồi sinh sinh chấn nát.

Nhưng con Hỏa Long cũng không tồn tại được bao lâu đã bị oán khí đầu lâu ở chung quanh tiêu hao sạch sẽ, không động lần nữa chìm vào bóng tối mập mờ chớp sáng chớp tối luân phiên của vũ kỹ.

Người bày ra trận này quả nhiên tính toán vô cùng thâm độc, lấy tuyệt âm chi địa làm mắt trận dưỡng quỷ, lấy oán khí của kẻ đoạt bảo làm nguồn cung cấp năng lượng, biến đầu tân nương oán linh này trở thành một tồn tại bất khả chiến bại dưới Nguyên Anh Kỳ.

Mà cái động phủ này, chỉ cần là Nguyên Anh Kỳ trở lên bước vào, nó sẽ cùng kẻ đó đồng vu quy tận!

Liễu Mi đứng ở một góc tối quan sát lũ trẻ.

"Mấy đứa này, đúng là liều mạng mà!"

Nhưng nàng vẫn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, án binh bất động, nàng muốn xem xem rốt cuộc cực hạn của Lý Trường Ca ở mức nào.

Nàng đã nghe qua về trận chiến ở Thanh Khâu Trấn, nhưng nàng vẫn muốn tận mắt chứng kiến cái chiến lực vượt qua cả giới hạn của cảnh giới ấy của hắn.

Nói gì thì nói, Liễu Mi phải thừa nhận rằng, chiến lực và chiến pháp của Lý Trường Ca vô cùng cao cường.

Đổi lại là nàng lúc ở cảnh giới của hắn, nàng cũng chỉ nhỉnh hơn Lam Đông Doanh một chút mà thôi.

Lúc này, ở bên trong thức hải của Nguyên Dao ...

Nguyên Dao rút kiếm ra khỏi người của sư phụ nàng, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Sư phụ của nàng dùng chút hơi tàn nắm lấy cổ chân của nàng.

- Nguyên Dao ... khục, sao con lại giết ta? Ta đã nuôi dạy con bấy lâu nay, tại sao con lại giết ta?

Nguyên Dao lẳng lặng nhìn lên trời cao, ánh mắt tĩnh như chỉ thủy.

- Sư phụ, lúc người ra tay giết đồ nhi để đoạt xá, người có nghĩ đến tình nghĩa sư đồ giữa hai chúng ta?

Sư phụ của nàng ho khan một tiếng.

- Nghiệt ... đồ ... ta nuôi nấng ngươi bấy lâu nay, thời điểm đó ta đã đến cực hạn của tiên thể, ngươi có thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn ta tạ hóa sao?

Nguyên Dao ánh mắt khẽ dao động, nàng cười tự giễu, hỏi sư phụ nàng.

- Người có thể nói với con một câu mà? Cái đạo cốt đó, người cần con có thể cho người!

- Ha ha, nghiệt đồ như ngươi đến bây giờ vẫn còn giảng giải đạo lý với ta? Ngươi không lấy thân báo đáp vi sư thì thôi đi, bây giờ còn giết sư phản tổ. Thiên đạo bất dung. Thiên đạo bất dung.

Sư phụ nàng hét thảm rồi tắt lịm.

Nguyên Dao tưởng chừng như đã giải quyết được ảo mộng, nhưng ngược lại với suy đoán của nàng, những lời nói của sư phụ nàng chính là căn cơ của tâm ma đang nhen nhóm sâu trong tâm khảm của nàng.

Một vòng xoáy cuốn lấy thân thể của nàng, chìm dần vào biển máu vô tận.

Một bàn tay trồi lên từ hồ máu, nắm chặt lấy chân của nàng.

- Tại sao? Tại sao ngươi lại giết vi sư? Tại sao ngươi lại khi sư diệt tổ?

- Sư phụ, chính là người ép con!

Nàng giãy dụa trong sợ hãi.

- Nghiệt đồ, ngươi còn giảo biện, lấy thân báo đáp vi sư là chuyện nên làm, ngươi lại dám nuôi ý chí trả thù, ngươi còn xứng với công lao nuôi dưỡng của ta sao? Nghiệt! Đồ!

Từng bàn tay dính đầy máu của sư phụ nàng cứ nắm chặt lấy chân của nàng lôi xuống bên dưới.

- Sư phụ, thả đồ nhi ra! Sư phụ ...

Thân thể nàng chìm dần vào biển máu vô tận, hai mắt nàng nhắm nghiền, chìm đắm vào trong suy nghĩ tội lỗi.

Hơi thở của Nguyên Dao mỗi lúc một chậm lại.

Lý Trường Ca thấy tình hình không ổn, vận khí lực, cố gắng truyền âm vào thức hải của Nguyên Dao.

"Nguyên Dao sư muội! Nguyên Dao sư muội! Mau tỉnh lại!"

Mặc cho hắn liên tục gọi tên nàng, nàng vẫn không có dấu hiện tỉnh lại, nhịp đập của trái tim nàng càng lúc càng chậm.

Trong huyết hải, Nguyên Dao không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, ngoài tiếng bóng nước nổi lên do thân thể nàng rơi xuống.

"Sư phụ, đồ nhi sai rồi ... đồ nhi không nên có suy nghĩ báo thù, đồ nhi đáng chết! Đồ nhi không xứng đáng ... "

Nàng nhắm mắt, buông xuôi ý chí kháng cự, quên đi một số chuyện.

Lúc này, bên tai của nàng truyền đến âm thanh quen thuộc.

- Nguyên Dao sư muội! Nguyên Dao sư muội! ...

"Là ai đang gọi ta? Tại sao hắn lại gọi ta là sư muội? Ta chỉ có một vị sư tỷ thôi mà?"

- Nguyên Dao sư muội! Nguyên Dao sư muội! ... Mau tỉnh lại!

Tiếng gọi của hắn càng lúc càng lớn, lớn đến nỗi như thể ở bên tai của nàng vậy.

Lý Trường Ca tiếp tục truyền âm cho nàng.

"Nguyên Dao sư muội, đừng từ bỏ dễ dàng như vậy! Dù có thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ có người luôn chờ muội trở về! Đừng từ bỏ, mau tỉnh lại!"

Lý Trường Ca bắt đầu thuyết phục nàng, những lời hắn nói đều là những câu thoại quen thuộc được ghi lại trong điển tịch và điển cố của các bậc tiền bối.

Hắn đem hết một lượt ra để cố gắng thử đánh thức thần hồn của Nguyên Dao, chính hắn cũng không ngờ rằng, câu nói này của hắn đã làm nàng thức tỉnh.

- Nguyên Dao sư muội, đừng từ bỏ dễ dàng như vậy! Dù có thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ có người luôn chờ muội trở về! Đừng từ bỏ, mau tỉnh lại!

Lời truyền âm của hắn truyền đến bên tai nàng, văng vẳng mãi không tan.

Ký ức mơ hồ như thước phim tua nhanh vụt qua mắt của nàng, nhắc lại cho nàng ký ức đáng nhớ của một kiếp nhân sinh mới này.

Rồi nàng nhìn thấy hắn, một tiểu tử mới lớn, một thiếu niên 18 tuổi, kẻ đã từng che chở cho nàng ở Thanh Khâu Trấn.

Nàng nhớ cái ôm của hắn, che chở cho nàng trước tiểu viện của Từ Khuyết.

Nàng nhìn thấy thân thể đẫm máu của hắn nằm trong tay sư tôn, chỉ vì hắn cố gắng bảo vệ nàng và mọi người.

Sư phụ của nàng không cần nàng, nhưng ở đây vẫn còn có kẻ che chở cho nàng, vẫn còn bằng hữu đồng hành với nàng.

Có lẽ nàng đã từng bị người thân tổn thương sâu sắc, cho nên hình ảnh hắn bảo vệ nàng ở Thanh Khâu Trấn kia làm nàng cảm thấy có ấn tượng sâu đậm đến kỳ lạ.

Hơn nữa, thân thể của nàng, đạo cốt của nàng, sống chết của nàng, phải do nàng quyết định.

Tay nàng khẽ động, thân thể nàng giãy dụa trong biển máu đặc quánh.

Phải rồi, nàng không cần phải luyến tiếc những con người đó, những kẻ đã nhẫn tâm sát hại nàng, ở đây, còn có những người khác đang cùng nàng đồng hành trên con đường mới.

- Sư huynh ... ta sẽ không từ bỏ!

Nàng giãy dụa bơi lên khỏi huyết hải, nàng càng bơi lên trên, khung cảnh càng trở nên tươi sáng, cuối cùng huyết hải vỡ thành từng mảnh vụn.

Nguyên Dao đã trở lại thức hải của mình.

Một cơn đau đớn truyền đến ngực của nàng, bởi nhịp đập của nàng đột ngột nhanh trở lại.

Nàng hít thở nặng nhọc, ánh mắt chớp mở nhìn quang cảnh trước mặt.

Vẫn là bóng lưng quen thuộc đó, hắn đang che chở cho nàng trước vô số đạo đầu lâu đang điên cuồng lao đến kia.

"Sư ... huynh!"

Bạn đang đọc Vô Cực Tiên Đế sáng tác bởi ThienCoLaoNhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienCoLaoNhan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.