Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2: Kết Hợp Năng Lực

Tiểu thuyết gốc · 1569 chữ

“Chắc hẳn ngươi cho rằng năng lực của ta là khống chế huyết dịch của bản thân, bởi vì chỉ có thể điều khiển huyết dịch của bản thân cho nên mới không đủ điều kiện làm anh hùng” Trần Trường Sinh mở đầu nói.

Giống như Trần Ý, năng lực của hắn cũng tồn tại thiếu sót, nếu như là có thể điều khiển huyết dịch của người khác, nhất định hắn sẽ trở thành một anh hùng.

“Không, năng lực thật sự của ta không phải khống chế huyết dịch”

“Người Trần gia chúng ta đời đời đều không phải là khống chế huyết dịch”

“Năng lực của chúng ta so với tất cả mọi người đều vĩ đại hơn”

Trần Trường Sinh có chút điên cuồng nói.

Trần Ý tiếp tục chờ hắn nói.

Hắn biết lúc này Trần Trường Sinh cần được phát tiết nỗi lòng.

Đã rất lâu, không phải, đây là lần đầu tiên hắn thấy được Trần Trường Sinh thất thố.

Trần Trường Sinh vạch ra thân thể gầy gò, toàn bộ thân trên hiện ra trước mặt Trần Ý.

Đây là thân thể như thế nào.

Quá gầy.

Quá ốm yếu.

Một chút lực lượng, một chút hồng hào đều không có.

“Năng lực người Trần gia chúng ta, một đời rồi lại một đời chuyển di, đây là năng lực có thể di truyền, và còn không ngừng tích tụ sức mạnh”

“Trong cơ thể ta tồn tại một thế giới, một thế giới có tất cả mọi thứ, so với Trái Đất còn rộng lớn hơn, thế giới này đã từ đời ông ta ngày đêm nuôi dưỡng, đến cha ta, hiện tại là ta, ở trong thế giới đó, ta có thể làm bất cứ điều gì ta thích”

Trần Trường Sinh càng nói càng bình tĩnh.

“Nhưng là nó lại trở thành thứ đòi mạng Trần gia chúng ta, chúng ta cần phải nuôi dưỡng nó, khi nó được chuyển đến ta, thế giới đó đã quá lớn, ta hiện tại đã không thể nào nuôi dưỡng nó, thân thể ta ngươi đã thấy, chính là do nó gây ra”

“Thân thể khô héo, dù cho dinh dưỡng cũng không thể bổ sung” Trần Trường Sinh biết Trần Ý muốn nói gì.

“Năng lực này khi ta không thể nuôi dưỡng nó, nó sẽ tự tìm tới thứ nó cần, hiện tại tuổi thọ của ta cũng bị nó rút gần hết”

“Ta tin tưởng ngươi, ngươi là bạn thân của ta, vì thế ta muốn đem năng lực này chuyển tới cho ngươi, ta tin nhất định nó sẽ giúp ngươi hoàn thành ước mơ của mình”

“Ngươi sẽ chết! Không thể nào!” Trần Ý bật thốt, không thể nào tin nổi điều Trần Trường Sinh vừa nói.

Không phải bọn hắn đã hứa hẹn cùng nhau đến Học Viện Phụ Trợ.

Cho dù có phế cũng là phế cùng nhau.

Hiện tại cho dù có nghe được Trần Ý hắn có thể trở thành anh hùng, nhưng nếu là phải hi sinh mạng sống của Trần Trường Sinh hắn cũng không muốn.

“Ta không cần năng lực của ngươi, ngươi không được chết, phải sống cho tới lúc ta trở thành anh hùng” Trần Ý cắn răng nói.

Hai cánh tay nắm chặt Trần Trường Sinh.

“Đừng làm rộn” Trần Trường Sinh lắc đầu.

“Ta biết ngày này rồi cũng sẽ đến, đầu tiên là ông ta, sau đó là cha ta, tới khi ta, ta đã chuẩn bị từ rất lâu, ta chỉ sợ sẽ không ai kế thừa năng lực, nhưng là ngươi xuất hiện”

“Trần Ý, năng lực của ta vào tay người khác chỉ khiến bọn hắn mau chóng tìm đến cái chết, nhưng là với ngươi, nó sẽ trở thành thần khí”

“Năng lực mạnh nhất từ trước tới nay”

“Bí mật đời đời Trần gia chúng ta giấu kín”

Trần Trường Sinh nói.

Hắn ngửa đầu nhìn trần nhà, nhìn lên ngôi sao mà cả hai đã cùng nhau dán.

Như là trong đêm tối, khi ngươi lạc lối, khi ngươi mịt mù sẽ luôn có một ngôi sao dẫn lối.

“Không cần hoảng sợ, năng lực của ta sẽ không khiến ngươi đi chết” Trần Trường Sinh nói.

“Đương nhiên ta biết, ngươi sẽ không hại ta”

“Ta biết năng lực của ta sẽ bổ trợ cho thiếu sót chết người ở năng lực của ngươi, vì thế giới đó cần ngươi luôn luôn duy trì, nhưng là năng lực của ta có thể khiến cho thế giới đó tự thân vận chuyển”

Trần Ý nói.

Lần này đến Trần Trường Sinh ngạc nhiên, chỉ vừa giảng cho Trần Ý, không nghĩ tới ngay lập tức hắn đã có thể hiểu hai năng lực làm như thế nào bổ trợ cho nhau.

“Nhận lấy nó đi, năng lực của ta sẽ truyền cho ngươi qua huyết dịch” Trần Trường Sinh nắm một con dao cắt lòng bàn tay, hắn cũng làm điều tương tự với Trần Ý.

Cả hai lòng bàn tay nắm chặt.

Một hạt giống từ Trần Trường Sinh chuyển qua người Trần Ý.

Giây phút này Trần Trường Sinh lông mày nhẹ nhàng mở ra, thế giới đó đã không còn làm phiền hắn, cuối cùng cũng được giải thoát.

“Người Trần gia chúng ta gọi nó là thế giới vĩ mô, hãy nhớ lấy”

Trần Trường Sinh lên tiếng.

….

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, Trần Trường Sinh đã trút hơi thở cuối cùng.

Trong đêm Trần Trường Sinh giao năng lực cho Trần Ý, cả hai đã cùng nhau nói chuyện, nói một câu chuyện thật dài.

Từ lúc còn rất nhỏ cho đến hiện tại, rồi lại đến tương lai.

Cả hai đã cùng nhau đi một đoạn đường thật dài, nhưng là tương lai Trần Ý hắn phải tự mình đi tiếp.

Trong đám tang cho Trần Trường Sinh.

“Trần Ý, Trường Sinh nó một đời làm bạn với con, đến khi chết nó có nói điều gì với con hay không?” Viện trưởng cô nhi viện dò hỏi.

“Không, không có gì, hắn chỉ nói con sống thật tốt” Trần Ý lắc đầu nói.

“Vậy à, thật đáng tiếc” Viện trưởng cô nhi viện thoáng nhỏ giọng.

Trần Ý nghe xong không khỏi nghi ngờ nhìn lấy viện trưởng cô nhi viện.

“Không có gì, con nghe lầm” Viện trưởng cô nhi viện nhẹ nhàng nói.

Nhìn bóng lưng Trần Ý, viện trưởng cô nhi viện ánh mắt lấp lóe.

Đêm tối, căn phòng 4 người chỉ còn lại một mình hắn.

Trần Ý nằm giường trên của Trần Trường Sinh, hắn nhìn lấy ngôi sao dán trên trần nhà, bởi vì có chất phát sáng được phủ lên, cho nên lúc này ngôi sao phát sáng giữa căn phòng tăm tối.

Như là trong đêm tối, khi ngươi lạc lối, khi ngươi mịt mù sẽ luôn có một ngôi sao dẫn lối.

Trần Ý ý thức chìm vào thế giới đó.

Bên trong thế giới vĩ mô.

Những ngọn núi hùng vĩ xông thẳng mây trắng, đường chân trời xa tới không thấy điểm cuối, những cây đại thụ tầng tầng lớp lớp.

Có hải dương phẫn nộ thả ra những con sóng lớn cắn nuốt đại địa, có là những cơn gió biến thành lưỡi kiếm để lại vết tích trên tảng đá lớn.

Tất cả tất cả đều có.

Nhưng lại thiếu vắng sinh vật sống.

Trần Ý dùng ý thức cô đọng ra thân hình, hắn tiến vào bên trong thế giới vĩ mô, tại đây hắn như là một vị thần, có thể muốn làm gì đều có thể.

Quả thật đúng như Trần Trường Sinh nói, tại nơi này hắn không khác gì một vị thần linh.

Tại sao lại không có sinh vật sống.

Rất nhanh Trần Ý biết câu trả lời, người Trần gia vốn duy trì cho thế giới vĩ mô vận chuyển đã rất tốn kém sức lực, nào có thể tạo ra thêm sinh vật sống.

Thế giới này không khác gì là một thể với Trần Ý, thế giới vĩ mô hủy diệt, Trần Ý cũng sẽ theo đó hủy diệt và ngược lại.

Thế giới vĩ mô có cùng một nhịp đập với hắn.

Người Trần gia nếu tạo ra thêm sinh mạng sống, không khác nào tự tạo ra thêm gánh nặng cho bản thân mình.

Thế giới vĩ mô truyền lại ý chí trong đầu Trần Ý.

Nó muốn thế giới vĩ mô càng lúc càng hoàn thiện, nó đang đói bụng.

Trần Ý còn chưa hiểu câu nói của Trần Trường Sinh lúc trước, rốt cuộc thế giới vĩ mô sẽ đem lại gì cho chính người sở hữu nó.

Nếu thế giới vĩ mô đã ăn no, nó sẽ có biến hóa như thế nào.

Trần Ý tạo ra hàng loạt hạt giống sinh mệnh, rải nó xuống toàn bộ thế giới vĩ mô, có trong đại dương, có ở đại địa.

“Hãy phát triển đi, các sinh mệnh đầu tiên ở thế giới của ta”

Trần Ý có chút mong chờ.

Thế giới vĩ mô lần này đón nhận một thứ trước đây nó chưa từng có, linh tính.

Linh tính, đầu nguồn của mọi sinh mệnh.

Bạn đang đọc Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc sáng tác bởi vinhtrinh17200
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vinhtrinh17200
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.