Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hấp Huyết Quỷ

Phiên bản Dịch · 1601 chữ

Trời vừa tờ mờ sáng, Dương Ngôn trở về.

Bả vai hắn còn vác theo một thiếu nữ mặc áo khoác đen.

Thiếu nữ có một đầu tóc dài màu xanh sẫm, khi nhìn thấy Ong Chúa, nàng lúng túng vẫy vẫy tay.

"Này. . ."

Ong Chúa một ‌mặt khó hiểu.

"Ngươi là ai?"

"Ta. . . Đại khái là nhân loại?"

Nghe được thiếu nữ, mặt Ong Chúa không biểu tình phất phất tay, ‌ "Nhân loại à, vậy tìm chỗ chôn sống đi."

Thiếu nữ sửng sốt một ‌chút, "Chờ một chút, kỳ thực ta không phải nhân loại!"

Ong Chúa suy nghĩ.

"Vậy tìm chỗ xa hơn xa chôn đi."

"Ơ?"

Thiếu nữ ngu ngơ, nhưng mà Dương Ngôn không chút nuông chiều nàng, trực tiếp mang nàng đi ra ngoài.

Đúng lúc này, thiếu nữ bỗng nhiên linh cơ khẽ động, trực tiếp mở miệng thanh xướng.

Nghe đến tiếng hát của nàng, thân thể Dương Ngôn bỗng nhiên cứng đờ.

Ong Chúa nhíu mày, "Hửm, Dương Ngôn, ngươi đang làm gì?"

Còn không đợi Ong Chúa lại nói cái gì, Dương Ngôn đột nhiên xoay đầu lại.

Cùng một thời gian, mười đầu gai nhọn màu đen chớp mắt hiện ở phần cổ Ong Chúa.

Đồng thời mười tên ong cấm vệ ở chỗ này vây quanh Ong Chúa, cử động này để Ong Chúa giận lớn: "Các ngươi muốn tạo phản sao!"

Không biết vì cái gì, ánh mắt mười tên ong cấm vệ đầy vẻ ngốc trệ.

"Không thể. . . Tổn thương, nàng."

Đây là thủ đoạn tinh thần?

Ong Chúa lập tức bộc phát ra tinh thần khống chế, "Lá gan không nhỏ đấy, dám khống chế người của ta."

"Cả các ngươi nữa, chẳng lẽ các ngươi quên, ai mới là chủ nhân của các ngươi sao?"

Ong Chúa dứt lời, trực tiếp cưỡng ép khống chế ý thức mười tên ong cấm vệ, cũng để bọn hắn thay đổi mũi gai hướng về ‌thiếu nữ.

Thiếu nữ thấy vậy chớp mắt nhắm mắt lại, tiếng hát nàng phát ra dần dần biến thành có chút sợ hãi.

Thời khắc này phần đầu mười tên ong cấm vệ bắt đầu điên cuồng run rẩy.

Nhìn bộ dáng đung đưa không ngừng của bọn hắn, rất hiển nhiên hai loại tinh thần khống chế vẫn không triệt tiêu lẫn nhau, mà cùng chồng chất lên nhau.

Dưới trận va chạm tinh thần, cuối cùng Ong Chúa vẫn mạnh hơn một bậc, suy cho cùng những ong cấm vệ kia vốn chính là nàng.

"Ngươi đến cùng là ai?"

Thiếu nữ gặp việc này mở to mắt: "Ta là người tuân theo vận mệnh, được vị đại nhân kia cứu vớt, giành lấy tân sinh."

Vị đại nhân kia?

Chẳng lẽ nói. . .Khích!

Còn tưởng rằng là con cá chết kia làm ra, không nghĩ đến lại là Aus đại nhân.

Hô...

"Aus đại nhân đã cho ngươi loại năng lực này, ngươi lại bị đám hồ ly kia bắt lấy, aii."

"Khó trách đại nhân không nhắc đến ngươi cho chúng ta, nghĩ đến, hẳn chỉ là một phẩm thất bại đi."

Siren đứng dậy: "Nghe ngươi nói vậy, ngươi giống như ta?"

Ong Chúa nghe nói sắc mặt lạnh ngắt: "Đừng đánh đồng ta với ngươi, ngươi có tư cách gì so sánh với ta?"

"Xem ở phân thượng vị đại nhân kia tạo ra ngươi, ta cũng không làm khó dễ ngươi, nếu ngươi thức thời một chút, tìm nơi không người kết thúc cuộc sống đi."

"Lần tiếp theo, sẽ không có người cứu ngươi."

. . .

Siren bị Ong Chúa mang đi, một đám người nhốt nàng vào một thùng đựng hàng, trực tiếp ném từ bến tàu xuống biển.

Ngược lại nàng là người cá, sẽ không chết chìm chết ngạt.

Ong Chúa không thích 002 , tương tự, bây giờ nàng rất chán ghét cá.

Mà Siren bị ném vào thùng đựng hàng qua lúc lâu vẫn chưa leo ra.

Thùng đựng hàng trôi theo hải lưu cuốn vào biển sâu, đáng thương 007 cứ như vậy bị lưu vong.

Buổi tối lúc lâu sau đó, một chiếc thuyền cá đơn sơ lái qua trên mặt biển.

Trên mặt biển có một khối đá ngầm nhô ra, đá ngầm ngồi đấy một vị thiếu nữ đuôi cá thân người.

Phát hiện này khiến người trên thuyền cá không ai không kinh hô, bọn hắn thử tiếp cận cô gái kia, lại nghe được một tiếng hát mang theo gió trời.

"A... tại vì sao, lưu vong ta..."

Nói là tiếng hát, chẳng bằng nói là một hồi lẩm bẩm theo giai điệu.

Các thủy thủ trên thuyền cá khi nghe đến tiếng hát của nàng không ai không say mê.

Sau đó vào lúc ban đêm, chiếc thuyền đánh cá này chìm đến không còn chút nào.

. . .

Cùng một ngày đó, bên trong thành phố Bắc Lĩnh.

Trong vòng một đêm Trần Diệp hoàn thành hai kiệt tác.

Một nam nhân làn da tái nhợt đi trên đường, con ngươi hắn đỏ vằn máu, răng sắc bén, đầu tóc tái nhợt như làn da.

Bộ pháp hắn cứng ngắc đi tiếp, cho đến khi mây đen che mờ mặt trăng bị tiêu tán, nam nhân làn da tái nhợt kia bỗng nhiên ngẩng đầu.

Ngay sau đó, hắn bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa dưới ánh trăng.

Theo hắn xoay người một cái, trang phục tây đen biến thành một bộ váy trắng dài, mà đầu tóc hắn cũng bắt đầu sinh trưởng, biến thành một đầu tóc dài màu trắng.

Tròng mắt đỏ ngòm của hắn biến mất, bộ mặt cũng bắt đầu hoá âm nhu.

Khi nàng ngừng lại vũ điệu, đã trở thành một nữ giới từ một nam nhân.

Giày da đen dưới chân cũng biến thành giày cao gót màu trắng.

Trên đường phố vắng vẻ, nữ ‌nhân nhếch miệng cười một tiếng, lập tức quay đầu đi vào một con hẻm nhỏ.

Bên trong hẻm nhỏ, vài gã nam nhân say khướt cũng ‌cười theo.

"Đầu năm nay còn có người đưa tới cửa sao?"

Nữ nhân cười giang hai tay ra ung dung nói: "Thích không?"

Một người liếm lấy bờ môi khô khốc: "Thích. . . làm sao không yêu thích được, đến, để ca xem ngươi phát dục thế nào rồi."

Người kia nói xong đưa tay ôm bả vai nữ nhân, không ngờ lúc này mây đen lần nữa che phủ ánh trăng trên bầu trời.

Theo rực rỡ bị che lại, hắc ám lần nữa bao phủ đường phố.

Mà cũng ngay lúc này, một đôi mắt đỏ ngòm đột nhiên sáng lên trong bóng đêm.

"Thích thì, không bằng lại gần hơn chút nữa."

Bên trong hắc ám truyền đến âm thanh nam nhân.

Mấy tên nam nhân say khướt còn chưa kịp phản ứng, vẫn nghĩ trước người mình là nữ nhân vừa rồi.

Một người trong đó đưa tay mò xuống, lại phát hiện trước ngực người kia một đường bằng phẳng.

"Ừm?"

"Đây là lưng à, muội muội ngươi quay lại lúc nào vậy?"

Người kia coi rằng nữ nhân xoay người, thế là hắn giang hai cánh tay, chuẩn bị ôm đến phía sau nữ nhân.

Nhưng vào lúc này, một ngón tay sắc bén đột nhiên đâm về phía yết hầu hắn.

Phốc phốc!

"Ựa ựa... Ực!"

Ánh mắt người kia tợn mắt trừng to lên, biểu tình trên mặt cực kỳ xốc nổi, hắn vội vàng che cổ của mình, máu từ trong khe hở vết rách bắn ra, sau đó càng bắn càng nhiều.

Đến cuối cùng, máu tươi trực tiếp như suối phun ra bên ngoài.

Cảm giác kia, giống như một máy bơm nước đâm vào trái tim hắn, đang điên cuồng rút ra máu tươi trong cơ thể hắn.

Nam nhân y a y a kêu lên, chớp mắt thân thể hắn khô quắt lại.

Không bao lâu, nam nhân đã biến thành một cỗ thây ‌khô.

"Ê, làm cái gì đấy?"

Nam nhân đằng sau không biết đang xảy ra chuyện gì, thẳng đến lúc mây đen che đậy mặt trăng trôi mất.

Ánh trăng sáng lần nữa vẩy xuống, một nam nhân tóc trắng tay dính đầy máu đỏ cười lạnh nhìn về bọn hắn, nhìn qua hai mắt đỏ máu cùng thây khô dưới chân hắn kia...!

Mấy nam nhân hạ thân vốn đứng thẳng chớp mắt đã mềm nhũn.

"Hấp... hấp huyết quỷ?!"

Nam nhân tóc trắng cười lạnh một tiếng, sau đó chớp mắt ôm bả vai mấy người.

Da dẻ hắn không có một chút nhiệt độ, lãnh lẽo như người chết.

"Không phải vừa rồi còn nói thích ta sao, thế nào, sợ hãi?"

Mấy người ra sức giãy dụa, liều mạng tránh thoát cánh tay nam nhân, nhưng mà cánh tay nam nhân tựa như cánh tay máy móc, sức nắm lớn đến kinh người.

"Biết rõ sao, động lực lớn nhất của người trừ hứng thú chính là sỉ nhục."

"Vì lẽ đó, các vị có hứng thú làm chó của ta chăng?"

Phốc phốc!

Tiên huyết phun lên vách tường, sau một lúc lâu, nam nhân cầm ra một khăn tay xoa đi máu nóng trên tay.

Thân hình sau đó chớp mắt chuyển hóa thành nữ tử tóc trắng.

"Nhóm chó con, sủa đi."

Nữ tử vừa dứt lời, trong bóng đêm từng cỗ thây khô mở ra con mắt đỏ ngòm.

"Tước Hoàng!"

...

Số hiệu 008: Tam Thi (Chân Tổ)

Bạn đang đọc Ta Sáng Tạo Danh Sách Quái Vật (Dịch) của Thế Nhân Thiên Vạn Tái Nan Ngộ Ngã
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0Five
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.