Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi đã bị lây nhiễm

Phiên bản Dịch · 1664 chữ

Lạnh lùng.

Trong mắt Cổ Phàm chỉ có vẻ lạnh lùng.

Tai hoạ đen tối đã giáng xuống, quy luật thế giới này sắp bị sửa đổi.

Trước kia đối gia đình bình thường mà nói một trăm vạn có lẽ là con số trên trời, nhưng bây giờ đối với Cổ Phàm thì dùng làm giấy vệ sinh còn ngại quá thô ráp.

Cổ Phàm không có ý định cứu Hà Trạch Hành, ngược lại rút ra đoản đao đi tới bên cạnh hắn.

-Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì. . .

Mặt mũi Hà Trạch Hành tràn đầy vẻ kinh hoảng, nhìn thấy một người cầm đoản đao đi đến gần, nhất thời hoảng loạn mấy phần.

Địch Na cũng khẩn trương không thôi.

Người này sẽ không phải thấy hơi tiền nên nổi máu tham, muốn thừa dịp cháy nhà đi cướp của đấy chứ?

Chẳng lẽ một trăm vạn còn chưa đủ, muốn cướp đoạt nhiều hơn từ Hà Trạch Hành? ?

-Ngươi đã bị lây nhiễm.

Cổ Phàm lạnh nhạt cười nói, hắn cầm đoản đao sắc bén còn dính một chút tơ máu, dùng sống đao nâng cằm Hà Trạch Hành lên.

Nhìn kỹ lại, cả khuôn mặt Hà Trạch Hành có chút biến hình dữ tợn, mạch máu dưới da mặt càng nhìn thấy rõ ràng, giống như những sợi rễ cây cổ thụ bao quanh từ cái cổ trở lên.

Trong huyết tương tản ra tia sáng trong suốt nhanh chóng lan tràn, mạch máu nổi lên và tiếng tim đập dồn dập không ngừng, gần như đã bao trùm toàn bộ nửa gương mặt Hà Trạch Hành.

Loại tình huống này, chết chắc rồi.

Nhiều nhất chỉ qua mười phút nữa, Hà Trạch Hành lập tức sẽ biến thành tang thi.

-Ta cũng không cần một trăm vạn.

-Ngược lại, ngươi sắp thi biến trái lại càng có lợi đối với ta.

Khoé miệng Cổ Phàm nhếch một nụ cười tàn nhẫn, ngay sau đó một cảnh tượng diễn ra khiến cho Địch Na choáng váng.

Phốc! !

Cổ Phàm đi đến bên cạnh Hà Trạch Hành, nắm lấy tay hắn rồi dùng đao mạnh mẽ rạch tới, cắt đi mạch gân phía sau cổ tay.

Máu tươi phun ra dữ dội, Hà Trạch Hành cũng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Vẫn chưa hết, Cổ Phàm lại nắm lấy một cái tay khác, một đao cắt đi gân tay, ngay sau đó là gân cổ chân của hắn, còn có bắp thịt phía sau đầu gối.

Nhanh, chuẩn, hung ác.

Liên tục vài dao, giống như đầu bếp róc thịt trâu, chính xác vô cùng cắt đứt gân và bắp thịt hắn.

Cổ Phàm gần như cắt đi gân tay gân chân của hắn, từ nay về sau Hà Trạch Hành là một tên phế nhân, chỉ sợ muốn đứng lên cũng không được.

-Ngươi đang làm cái gì! !

Địch Na đã hoàn toàn sợ đến ngây người.

Cổ Phàm thế này sao lại là cứu tinh của bọn họ, đây thật ra là một tên biến thái sát nhân cuồng mà.

Cổ Phàm làm xong tất cả những chuyện này, bình tĩnh đứng dậy, hắn lộ vẻ tàn nhẫn nói:

-Vốn ta có thể để cho ngươi thống khoái, nhưng lời nói mới vừa rồi của ngươi khiến cho ta rất khó chịu, cho nên dự định lợi dụng phế vật một chút.

Cổ Phàm là ai?

Hắn là đồ tể giết chóc.

Người chọc ta, chết! !

Ngữ khí ở trên cao nhìn xuống của Hà Trạch Hành làm cho Cổ Phàm cực kỳ khó chịu.

Dù chỉ là một câu khiến cho Cổ Phàm cảm thấy khó chịu, hắn cũng có thể tuỳ vào hỉ nộ ái ố của mình mà làm ra một chút sự tình khác người.

Ban đầu Cổ Phàm có thể cho đối phương một lần thống khoái, nhưng bây giờ lại muốn lợi dụng phế vật này một chút, trơ mắt nhìn Hà Trạch Hành biến thành tang thi, sau đó lại giết hắn.

-A a a!

-Đau quá, đau quá a.

-Ta thật đói, ta khát quá, ta muốn ăn. . .

Đáng lẽ 10 phút nữa mới xảy ra thi biến lại đến sớm hơn.

Thân thể Hạ Trạch Hành một lần nữa bị thương nặng, những chất lỏng phát sáng trong mạch máu lưu động nhanh hơn, điên cuồng mạnh mẽ lao tới hướng đại não của Hà Trạch Hành.

-Ta có tiền, một trăm vạn, một ngàn vạn, một trăm triệu.

-Ta. . . Ta. . .

Trước khi thi biến, ý thức cuối cùng của Hà Trạch Hành vẫn còn nghĩ về chữ "tiền" kia.

Cho dù là một giây cuối cùng biến thành quái vật, hắn vẫn muốn dùng tiền giải quyết vấn đề, nhưng thế giới này hiện tại đã thay đổi, tiền đã không còn là vạn năng.

-Hống hống hống hống! !

Thi biến.

Hà Trạch Hành biến thành một con tang thi.

Hắn mọc ra răng nanh bén nhọn, móng vuốt sắc bén, một đôi mắt màu đỏ tươi nổi lên vô số tơ máu, phát ra tiếng gầm thét giống như dã thú.

-A... A a! !

Địch Na bị hù dọa co quắp trên mặt đất, nàng không thể tin được bạn trai ngày xưa trước mắt, vậy mà biến thành loại quái vật có khuôn mặt đáng ghét này.

Lây nhiễm!

Phàm là người bị tang thi tổn thương, tỷ lệ cực cao đều sẽ biến thành quái vật tang thi như vậy.

Hà Trạch Hành cũng như thế, vết thương trên phần bụng của hắn quá lớn, virus đã xâm lấn đến chỗ cực sâu trong cơ thể, không thể cứu được.

Tang thi quơ móng vuốt.

Sau khi Hà Trạch Hành biến thành tang thi, trong miệng chảy ra dịch nhờn màu vàng hôi thối, muốn xé nát ăn hết cả hai người Cổ Phàm và Địch Na trước mắt.

Nhưng nó lại không đứng lên nổi.

Hà Trạch Hành mới vừa bị cắt đứt gân tay gân chân, giống như sợi dây điều khiển con rối bị đứt đoạn, không có cách nào khống chế thân thể của mình.

Nó chỉ có thể ngã trên mặt đất không ngừng vung vẩy móng vuốt, tức giận mà gào thét, nhưng lại không đả thương được một cọng lông nào của Cổ Phàm.

Thì ra là thế!

Trách không được mới vừa rồi Cổ Phàm sớm cắt đi tất cả gân và cơ bắp của Hà Trạch Hành, thì ra là để phòng ngừa sau khi hắn thi biến lại hại người.

Phốc phốc.

Âm thanh máu thịt xé rách truyền tới.

Dao găm của Cổ Phàm trực tiếp đâm vào huyệt sau gáy Hà Trạch Hành, một kích trí mạng khiến cho Hà Trạch Hành đã biến thành tang thi hoàn toàn chết đi.

Dùng sức khoét một cái.

Một khối máu thịt cỡ ngón tay bị khoét ra.

Loại máu thịt như người bình thường kia, chính là Thâm Uyên Chi Chủng xuất hiện sau khi Hà Trạch Hành thi biến.

Lợi dụng phế vật.

Đây là ý tứ của Cổ Phàm khi nói tới lợi dụng phế vật.

Người bình thường thi biến thành quái vật, cũng có xác xuất nhỏ sinh ra Thâm Uyên Chi Chủng.

Cho nên Cổ Phàm mới không giết chết Hà Trạch Hành ngay mà đợi đến sau khi hắn thi biến mới giết, như vậy sẽ có xác suất đạt được một viên Thâm Uyên Chi Chủng nữa.

Nói chung thì vận khí cũng không tệ lắm.

Cổ Phàm xoa xoa vết máu phía trên Thâm Uyên Chi Chủng, đem nó cẩn thận từng li từng tí bỏ vào túi quần, tâm tình cũng tốt hơn một phần.

Viên thứ ba.

Cuộc săn vừa mới bắt đầu, đã thu hoạch ba viên Thâm Uyên Chi Chủng, đây có thể coi là bội thu nho nhỏ.

-Ui. . .

Địch Na mới vừa bị dọa sợ phát ra tiếng kêu đau một chút.

Khoé mắt Cổ Phàm giựt một cái, xoay đầu lại phát hiện vẻ mặt mỹ nữ có mấy phần tư sắc này hơi trắng bệch.

-Ừm?

-Ngươi xác định không bị thương? ?

Ánh mắt Cổ Phàm trở nên bất thiện, vẻ mặt trắng bệch càng vã mồ hôi, đây là dấu hiệu đầu tiên khi bị thi độc lây nhiễm, ngay sau đó những virus kia sẽ lập tức lan ra trong mạch máu, khiến cho từng sợi mạch máu nổi lên.

-Không có!

-Ta không để cho những quái vật kia làm bị thương, nửa vết thương cũng không có.

Địch Na thấy vết xe đổ này của bạn trai, trong nội tâm nàng càng sợ hãi vạn phần.

Nếu như mình bị virus lây nhiễm, chẳng phải cũng bị cắt đứt gân tay gân chân, sau đó chết đi vô cùng thê thảm? ?

Ánh mắt Cổ Phàm nhìn từ trên xuống dưới.

Thân thể Địch Na gợi cảm thướt tha mềm mại xác thực không có vết thương nào, vết rách trên tất chân kia cũng không phải do tang thi cào cắn xé, mà là bị xé nát trong một loại "tình thú" nào đó của con người.

Trong lòng Cổ Phàm nhất thời có một đáp án.

Hắn cầm đoản đao đi đến bên cạnh Địch Na, mũi dao nhẹ nhàng trượt về phía trước và vén chiếc váy lên.

Mùi hôi thối nhàn nhạt phát ra.

Hạ thể Địch Na đã bắt đầu thối rữa, chất nhày màu vàng nâu đã xâm nhập vào trong cơ thể, nhìn qua giống như hơn mấy tháng không tắm, bốc ra mùi kinh tởm.

Độc tố này có thể lây qua đường máu.

Cũng không nhất định phải bị cào trầy xướt hay cắn mới trúng độc, có một loại phương thức còn trực tiếp hơn bị thương.

Đó chính là. . . nam nữ làm tình.

Bạn đang đọc Kẻ Đến Từ Địa Ngục (Dịch) của Chính Nghĩa Địch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi methatgia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật S11005
Lượt thích 5
Lượt đọc 377

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.