Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

sống lại

Tiểu thuyết gốc · 1667 chữ

Tống phong tỉnh dậy đầu óc kêu ong ong ong... hắn theo bản năng sợ hãi mà bật dậy nhìn ngó xung quanh thấy đây là một căn phòng gỗ nhỏ xung quanh chẳng có gì ngoài một cái bàn gỗ một cái ghế gỗ một chút đồ vậy tạp nham đơn sơ.

- Nơi đây lại là nơi nào, như thế nào bây giờ lại có thể có căn nhà cũ nát như vậy, ta chẳng phải bị đạp ngã trong đống lửa sao nơi đây chẳng nhẽ lại là âm tào địa phủ.

Muôn ngàn suy nghĩ vẩn vơ ập tới trong đầu hắn, rồi bỗng hắn nghe thấy từ bên ngoài có thanh âm bước chân vọng lại.

Cánh cửa bất chợt mở ra bước từ bên ngoài vào là một ông lão đội một cái nón lá rộng vành, tay cầm một chiếc rìu cũ nát, thấy hắn đã tỉnh mặt nở nụ cười bước tới nói.

- Chàng trai trẻ cậu đã tỉnh rồi? cậu đã nằm ở đây 3 ngày rồi may là có ta đi ngang mang cậu về trong thôn không thì sói hoang đã sớm chén sạch.

ông lão bước vội đến cạnh tống phong rót cho hắn bát nước mát quan sát hắn một lúc rồi nói.

- Cậu là người ở nơi nào đến, tại sao lại ngất ở trong rừng ?

Tống Phong nghe ông lão nói mà ngẩn ra, hắn chẳng phải là làm việc ở giữa trung tâm thành phố sao? trước khi xảy ra hỏa hoạn hắn còn phong lưu khoái hoạt ngồi ở văn phòng giám đốc mắng một lũ con cháu không ngẩng mặt lên, rồi cuối cùng khi chạy chốn bị một tên trưởng phòng đạp cho một cước mà không kịp chạy sao? lúc nào lại chạy ra đến rừng rồi.

Tống phong trong đầu rối như tơ vò ngập ngừng mở miệng ra hỏi

- Nơi đây lại là nơi nào? cháu không phải là đang ở văn phòng sao ? đại thúc ở đây có điện thoại không cháu... cháu muốn gọi cho trợ lý.

- Cậu trai trẻ này có phải là đầu óc có vấn đề hay không, cái gì mà văn phòng cái gì mà điện thoại một lời nghe cũng không hiểu.

Tống phong cố gắng giải thích cuối cùng nhận được một đáp án là hắn vậy mà xuyên rồi, xuyên đến một nơi vậy mà có tiên nhân vậy mà có yêu quái. Nào là công ty, nào là sự nghiệp, siêu xe thành đàn mỹ nữ như mây của hắn tích lũy nửa đời thế mà nói đi là đi ta đây mẹ nó còn chưa cả kịp hưởng thụ nữa, nửa đời người nằm gai nếm mật , nửa trước xuống chó đến giờ còn chưa kịp lên voi hắn đây là có ý muốn tiếp tục nhảy sông, xuống dưới âm phủ cãi nhau tay đôi với diêm vương một hồi.

Hai ngày tiếp theo Tống Phong cũng dần quen với cuộc sống nơi đây mặc dù vẫn còn chán nản nhưng dẫu sao hắn đây cũng là một người nâng lên được bỏ xuống được ở cái tuổi 30 mà có thể tự thân thành lập công ty lớn trong nước nào có phải là người đơn giản, chỉ là hắn vậy mà hai ngày nay thế mà cũng chưa tìm ra được ngón tay vàng trong truyền thuyết của mình, đã vậy hôm qua hắn vừa được hà lão dẫn qua gặp vị tiên nhân kia trong thôn để kiểm tra tư chất, tư chất hắn đã rách đến không thể rách hơn, người bình thường thì tầm linh thạch còn có chút ánh sáng mỏng manh, thế mà hắn đây cái cục đá nát đó còn không thèm sáng, không thèm biểu hiện lấy một cái giống như là khinh thường một cái đống rác không bằng

- Chẳng phải là một viên đá nát thôi sao, không thành tiên thì không thành tiên ta đây dù sao cũng là sói già thương trường không tin ở cái nơi khỉ ho cò gáy này không thể phong sinh thủy khởi được.

Hắn vừa hậm hực vừa lẩm bẩm bước đến căn nhà cũ của hà lão đầu trên vai vác một gùi củi khổ vừa nhặt trên rừng về, hắn ngoại trừ ngày đầu là còn nghỉ ngơi dưỡng sức ra sang ngày thứ hai đã bắt đầu phụ giúp hà lão đầu, dẫu sao cũng là một thanh niên sức dài vai rộng để một lão nhân tuổi gần 70 nuôi ăn nuôi ở hắn cũng là nuốt không trôi miếng cơm này.

- Ngươi về rồi? có ngươi lão già này cũng có thể nghỉ ngơi chút rồi, đi thôi hôm nay ta dẫn ngươi vào trấn mua chút vật dụng tiện đường mua cho ngươi bộ quần áo, ngươi 5 ngày nay chưa thay quần áo mùi cũng sắp thúi chết lão già này rồi.

Hà lão là một người tốt bụng tuy miệng lưỡi hơi có chút chua ngoa nhưng mà cũng không nề hà cho hắn ở lại, tuy hắn nói là hắn bị mất trí nhớ nhưng dẫu sao cũng là một người lai lịch bất minh có người chấp nhận cưu mang hắn thì cũng đã phải thắp hương tạ ông trời rồi.

Nói rồi Hà lão đứng dậy lững thững vào nhà lấy cái gì đó, sau đó đi ra dẫn theo một con lừa già chất đống củi của mấy ngày hôm nay lên lưng con lừa rồi cùng Tống Phong đi đến đầu Hàn Lâm thôn, nơi này cách thành trấn gần nhất khoảng nửa ngày đi đường trước tiên lão dẫn Tống Phong đi qua một tửu lâu bán hết đống củi rồi cùng Tống Phong đi vào một cái chợ địa phương, nơi này cái gì cần đều có từ thịt cá rau củ cho đến quần áo trang sức, hai bên đường vang lên đầy tiếng rao bán mời chào, Hà Lão lướt qua sau đó dừng lại ở sạp nhỏ bán chút quần áo, quần áo ở đây đều là đơn giản thô sơ nhìn là biết hàng thứ cấp nhưng mà so với bộ quần áo nhàu nát của Tống Phong thì phải nói vẫn tốt hơn vạn phần.

-ông chủ bộ quần áo này bao nhiêu.

Hà lão đầu ngồi xuống lựa lựa một hồi cầm lên một bộ đồ màu xám ngẩng lên hỏi ông chủ sạp

-haha lão gia thật sự là có mắt nhìn hàng của ta đều là chất lượng giá tiền lại rẻ chỉ 10 đồng 1 bộ quần áo này bảo đảm vừa ấm áp lại còn bền bỉ.

Hà lão ném cho lão bản một ánh mắt xem thường đứng dậy định đi, cái gì mà chất lượng lại còn rẻ quần áo 5 đồng hắn bán 10 đồng khi dễ ta đây già rồi không biết gì chắc.

Ông chủ sạp hàng thấy thế vội vàng tươi cười giả lả mở miệng nói

-ai za vị khách quan này chớ vội đi hôm nay coi như ta mở hàng giảm giá cho hai vị 8 đồng một bộ già trẻ không gạt.

-Hà lão nhẹ nhàng nói 5 đồng thì ta lấy 2 bộ

nói rồi quay đầu định bụng bước đi, tên kia thấy gặp phải cao thủ đành ngậm ngùi đồng ý đóng gói cẩn thận rồi đưa 2 bộ quần áo cho Hà lão đầu, Lão đầu lúc này mới hài lòng mặt mũi giãn ra tươi cười dẫn theo Tống Phong rời đi, lúc đi đường lão thấy Tống Phong ngó đông ngó tây nhìn cái gì cũng có vẻ tò mò thì chợt quay đầu.

-này cho ngươi 2 đồng tiên muốn mua gì thì mua sau này đi nhặt củi cũng chia cho ngươi một nửa.

Tống Phong chợt thấy bất ngờ ban nãy thấy lão có vẻ tính toán chi li mặc cả từng đồng một thiếu chút nữa làm cho tên lão bản kia tăng xông mà chết giờ vậy mà lại hào phóng cho hắn 2 đồng tiền, Tống Phong chợt cảm thấy một cỗ ấm áp kiếp trước của hắn ngoài cha mẹ và bà nội hắn thì người tốt gặp được cũng không nhiều, không phải là không có mà là phải có lí do thì mới đối tốt với hắn, còn như Hà lão cưu mang hắn không nói còn rất đối tốt với hắn thì cả đời hắn mới gặp được chỉ có vài người.

-Hà lão, ta cũng không cần tiêu cái gì, đồ vật cần thiết người đều mua cho ta rồi hơn nữa ta cũng tự biết kiếm tiền sau này cần gì ta cũng có thể tự mình mua được.

-cầm lấy, ngươi đó đàn ông sao lại dài dòng như vậy chẳng phải vài đồng thôi sao sau này có thì trả lại cho ta là được, ta đây già rồi cũng không tiêu gì nhiều.

nói rồi Hà Lão dúi tiền vào tay Tống Phong, lão biết là hắn sẽ không nhận nên mới phải làm như vậy cái tên này cái gì cũng tốt chỉ là suy nghĩ quá nhiều những thứ này có đáng gì đâu chứ.

Tống Phong mở miệng định nói gì đó nhưng bất chợt trước mắt hắn tối đi, trước mặt hiện ra một màn hình giả lập ở đó có một bảng viết gì đó hắn chưa kịp định thần đọc kĩ thì bất chợt có người vỗ vai.

-tiểu tử đi thôi tại sao lại đứng ngây ra đó chứ, nhanh lên mặt trời cũng sắp xuống núi rồi không đi nhanh sẽ phải ngủ lại đây một đêm đó.

Tống Phong nghe thấy thế thì giật mình tỉnh lại vội vàng gạt bỏ suy nghĩ trong đầu cất 2 đồng tiên vào túi rồi bước vội theo Hà lão.

Bạn đang đọc Ta ở Tu Tiên Giới Nuôi Thần Thú sáng tác bởi Tốnglãotà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tốnglãotà
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.