Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại lần nữa mô phỏng!

Phiên bản Dịch · 1422 chữ

Trương Hổ: "Ồ, người mới xuất hiện rồi kìa, người mới chưa chết nha."

Phương Vân: "Ố ồ chưa chết thật à? Ta còn tưởng rằng ngươi tèo rồi."

Ngô Quân: "Đại lão xấu bụng, nói mà khiến ta nổi cả da gà da vịt."

Vương Bình nghẹn lời không nói.

Lưu Mai thì thắc mắc: "Vương Bình này, thế rốt cuộc ngươi có vào thôn hay không?"

Vương Bình đáp: "Vị trí ta rơi trúng là rừng rậm, lại là Yêu thú rừng rậm, nếu không vào thôn thì hiện tại ta đã chết rồi."

Lưu Mai tử tế khuyên nhủ: "Ta phải nói thật rằng vận may của ngươi rất tốt, cũng coi như là có chút quyết đoán, nếu không làm như thế đúng là có thể sẽ chết rồi. Bất quá, ngươi cũng không thể chủ quan, vào thôn cũng không nhất định có thể an toàn, nhớ rằng mọi chuyện phải cẩn thận."

Vương Bình: "Ừm! Đa tạ Lưu Mai đại tỷ đã nhắc nhở!"

Vương Bình nhìn ảnh đại diện của Lưu Mai, trong lòng tràn đầy cảm kích. Ở trong đám người này, tuy rằng lúc đầu Lưu Mai nói năng có phần chua ngoa, nhưng từ đầu tới cuối đều trợ giúp người mới như hắn, tính cách rất tốt.

Lưu Mai cười đáp: "Không phải cảm ơn ta đâu! Làm xuyên việt giả, đa phần đều là phiêu lưu ở thế giới khác, sinh tử khó đoán, hỗ trợ nhau cũng là chuyện nên làm."

Vương Bình nghe Lưu Mai nói vậy thì trong lòng càng cảm kích hơn. Nhìn kĩ lại, đây mới là bằng hữu tốt hàng năm, còn như Trương Hổ cùng Phương Vân gì đó, đều quá xấu bụng rồi.

Vương Bình: "Lại nói, ngón tay vàng của mọi người rốt cuộc là gì đó. Ta rất hiếu kỳ nha." Vương Bình nhớ lúc trước Ngô Quân đối với chuyện ngón tay vàng thì khóc không ra nước mắt, cho nên không khỏi tò mò hỏi.

Lưu Mai nghe vậy liền đáp: "Ta nói này, ngón tay vàng của ta là kỹ năng thay đổi dung mạo. Có thể tùy ý chỉnh sửa thành mỹ mạo tuyệt sắc. Dựa vào ngón tay vàng này, bây giờ ta cũng coi như như là sủng phi của hoàng đế đó."

Vương Bình mắt chữa o mồm chữ a, ánh mắt không thể tin được. Khá lắm, còn có cả loại này ngón tay vàng này sao? Đúng là được mở rộng tầm mắt a.

Phương Vân: "Ngón tay vàng của ta rất phổ thông, cũng có thể khiến tốc độ tu luyện tăng lên một chút. Còn nếu so với ngón tay vàng của các ngươi thì đúng ra ta quá yếu rồi. Ánh mắt hâm mộ."

Trương Hổ: "Kỵ sĩ gia hộ, tình tiết không muốn nói."

Ngô Quân cũng im lặng không đáp.

Vương Bình cảm thán: "Đúng là loại ngón tay vàng gì cũng đều có nhỉ? Còn ngón tay vàng của Ngô ca cùng Thái ca ngón tay vàng là gì thế?"

Vương Bình cũng không hẳn hoàn toàn tin mấy người này. Rốt cuộc hắn có chỗ bảo lưu, những người khác không hẳn không có. Ngón tay vàng là lá bài tẩy và bí mật lớn nhất của bọn họ, người bình thường ắt hẳn sẽ không dễ dàng nói ra.

Ngô Quân: "Ngón tay vàng của Thái ca là cái gì, chúng ta cũng không biết. Chính ta này, ta có thể không nói sao?"

Vương Bình: "Nói một chút chứ, ngược lại cũng sẽ không "mang thai"."

Trương Hổ: "Sẽ không "mang thai"? Nực cười!"

Phương Vân: "Cười chết ta rồi, vẫn đúng là sẽ "mang thai"."

Vương Bình: "???"

Hắn thực sự khá kinh ngạc. Khá lắm, đến cùng là ngón tay vàng thế nào nhỏ, lại còn thật sự sẽ "mang thai". Chuyện này cũng quá vô lí đi!

Ngô Quân: "Các ngươi không cần nói nữa! Nói rồi ta muốn đoạn tuyệt với các ngươi!"

Lưu Mai: "Đùa chút thôi mà! Hơn nữa chúng ta đều đã hứa là sẽ không nói ra mà. Làm người phải uy tín chứ!"

Ngô Quân: "Ô ô ô, vẫn là Lưu Mai đại tỷ đáng tin nhất, ngươi thực sự như tỷ tỷ ruột của ta vậy."

Phương Vân cũng hứa hẹn: "Yên tâm, ta sẽ không nói đâu."

Trương Hổ bấy giờ mới đáp: "Làm kỵ sĩ chính trực, hiển nhiên sẽ không coi sự thống khổ của người khác là niềm vui của mình."

Vương Bình: "."

Ta có đi đầu xuống đất mới tin các ngươi. Ta thừa biết hai người các ngươi rất thích bỡn cợt người khác, đồ xấu bụng!

Vương Bình tiếp tục hàn huyên trò truyện cùng cả bọn. Trời đã chạng vạng tối. Bởi vì Yêu thú thịt đã luộc xong, đến giờ ăn cơm tối rồi.

"Đây là yêu thú ăn thịt cấp một, ngươi ăn nó sẽ có rất nhiều chỗ tốt. Bất quá, thân thể ngươi quá yếu, nếu ăn đồ quá bổ sẽ không tiêu nổi, cho nên đừng ăn nhiều." Trưởng thôn bưng một bát cơm cùng đĩa nhỏ thịt đi tới trước mặt Vương Bình, mở miệng nói.

"Đa tạ trưởng thôn."

Vương Bình vừa đón lấy cơm canh vừa cảm kích nói. Hắn cũng không khách sáo nữa, bắt đầu lớn miệng ăn. Phải thừa nhận rằng thịt yêu thú này thật thơm, thật ngon. Bất quá, đúng như lời trưởng thôn nói, Vương Bình thân thể quá yếu, ăn xong một đĩa nhỏ thịt liền có cảm giác cả người toả nhiệt, rất là thoải mái. Đồng thời bụng cũng có cảm giác đầy chướng lên, hoàn toàn không thể ăn nhiều hơn nữa.

Hắn đành thèm thuồng nhìn mọi người trong thôn tiếp tục ăn uống. Người trưởng thành ăn thịt yêu thú Hậu Thiên cảnh, thậm chí còn là yêu thú Tiên Thiên cảnh, rồi sảng khoái uống từng ngụm rượu lớn. Trẻ con cùng phụ nữ cùng với người già đều có thể há to miệng ăn thịt yêu thú cấp thấp, khẩu vị hết sức kinh người.

Sau bữa cơm tập thể của cả thôn, Vương Bình cùng Xích Phong về nhà. Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Vương Bình bị đánh thức bởi từng đạo từng đạo tiếng động ồn ã. Hắn lim dim ngái ngủ, mở cửa lớn nhìn ra, bắt gặp cảnh tượng Xích Phong đang đánh quyền ở giữa sân.

Tuy rằng Xích Phong mới tám tuổi nhưng thân hình đã cao gần một mét sáu, nắm đấm bắt đầu sinh quyền uy, không khí xung quanh bị đánh bay phần phật. Vương Bình có cảm giác một quyền của Xích Phong có thể đấm chết một con mãnh hổ. Đương nhiên, khả năng này là thật. Bởi vì tuy Xích Phong tuổi còn nhỏ nhưng cũng có tu vi hộ thân, một con hổ nhãi đúng là không phải đối thủ của hắn.

"Xích Phong, ngươi hiện tại đang luyện đến cảnh giới gì?"

Vương Bình tò mò hỏi.

"Thiên phú của ta ở trong thôn chỉ có thể tính là trung đẳng, luyện võ năm sáu năm thì đạt đến Luyện Bì cảnh trung kỳ."

Xích Phong thu quyền, xấu hổ đáp.

"Luyện Bì trung kỳ sao?" Vương Bình hơi trầm ngâm, nghe thì nghe vậy nhưng không biết rốt cuộc đó là mạnh hay yếu. Rốt cuộc, hắn hoàn toàn không có tiêu chuẩn nào để phán đoán.

"Vương Bình đại ca, ngươi đi ngủ tiếp đi, khoảng chừng nửa canh giờ nữa mới tới giờ Xích Hổ thúc thúc dạy chúng ta luyện võ cơ."

Xích Phong tiếp tục luyện quyền, ái ngại nhắc nhở.

"Không sao đâu, ta tỉnh dậy rồi thì không ngủ được nữa, thôi thì ta ngồi nhìn ngươi luyện quyền vậy."

Vương Bình cười cợt. Xích Phong liền gật đầu rồi tiếp tục chăm chú luyện quyền. Mà ở bên này, Vương Bình chìm đắm tâm thần, lấy ra máy mô phỏng nhân sinh. Một ngày mới đã sang, tất nhiên số lần quét mới của máy mô phỏng nhân sinh đã tăng, hắn dự định tiến hành lần mô phỏng mới.

"Máy mô phỏng nhân sinh, bắt đầu tiến hành mô phỏng." Vương Bình tự nhủ trong lòng.

"Keng, bắt đầu mô phỏng." Rất nhanh, màn huỳnh quang giả lập xuất hiện, một dòng chữ hiện lên.

Bạn đang đọc Ta Ở Group Chat Mô Phỏng Trường Sinh Lộ (Bản dịch) của Nộn Lăng Như Mộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThạchPhật
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.