Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Giới

Phiên bản Dịch · 2034 chữ

Trần Mộc nhảy vào trong tường viện liền thấy ở dưới bóng cây có một đống người đang năm trên mặt đất.

Chỉ có một gã đầu trọc đang nằm phơi nắng, da đầu bóng loáng đến độ phản chiếu cả ánh nắng mặt trời.

Trần Mộc ngồi xổm xuống tìm tòi một lúc liền móc ra 2 lượng bạc.

Khởi đầu tốt đẹp.

Hắn không khỏi mong đợi nhìn về phía đám lâu la đang nằm dưới bóng cây.

Nhưng mà, không bao lâu Trần Mộc liền trưng cái vẻ mặt xúi quẩy đi vào nội viện.

Đi được hai bước hắn vẫn còn cảm thấy hơi ức chế, thế là liền đem đám người đang nằm ở dưới bóng cây ném ra ngoài phơi nắng hết.

Rồi đem tên đầu trọc kia thả ở dưới bóng râm, còn bày cho y một thế ngủ thoải mái nữa, dù gì thì người ta cũng đưa tiền mà.

Sau đó hắn liền nhanh chân tiến vào nội viện, trong này còn có một đám lâu la đang nằm la liệt trên mặt đất.

Một khắc đồng hồ sau.

Trần Mộc xách theo một thanh quỷ đầu đại đao rời khỏi căn nhà trong hẻm với vẻ mặt buồn bực.

Đường đường là nhất bang chi chủ vậy mà lại chả có một đồng cắc nào trên người?

Còn không bằng đám lâu la dưới trướng nữa.

Hắn tìm Giới Giáp mua tin tức, còn cố ý tìm hiểu về những trụ sở của Bạch Lãng bang.

Vốn định phát tài một phen, nhưng mà bận rộn cả nửa ngày trời chỉ được có 4 lượng bạc vụn và mấy chục đồng tiền.

“Như này mà dám gọi mình là người trong giang hồ sao?”

“Còn không bằng một lão bán cá như ta nữa.”

“Thật mất mặt.”

Trần Mộc có chút tức giận bất bình.

Cái cứ điểm farm quái ở Bạch Lãng bang này xem như bỏ.

Uổng phí hết một hồ lô Mê Thần Hương.

“Hy vọng là cây đao này có giá một chút.”

Dù gì cũng xem như là bội đao của nhất bang chi chủ mà, chắc là …. Sẽ rất trân quý a.

Nhưng mà trên người của gã bang chủ này lại chả có đồng nào nên hắn cũng không thực sự tự tin lắm.

…..

Trong đại trạch của Tả gia.

Gia chủ Tả gia Tả Toàn nghiêm mặt ngồi trong đại sảnh.

"Mỗi nhà 5 vạn lượng bạch ngân, gã Thiên Sơn đạo nhân này là đang nhân lúc cháy nhà để đi hôi của sao?" Sắc mặt của Tả Thẳng cũng khó nhìn.

"Đúng là gã ta đang nhân lúc cháy nhà mà hôi của, nhưng nếu như trong huyện không có phái khí trừ tà trấn áp thì chúng ta cũng đừng nghĩ đến chuyện ngủ ngon." Tả Toàn thở dài một hơi.

"Đặc biệt là Tả gia chúng ta, trước đây còn bị tà ma tác quái, vị Thiên Sơn đạo nhân kia không phải đã nói rồi sao, những người có hoàn cảnh giống như chúng ta thì càng dễ hấp dẫn tà ma."

"Hừ! Con thấy gã ta không có ý tốt gì đâu." Tả Thắng lạnh lùng nói.

"Gã sẽ gây bất lợi cho chúng ta sao?" Tả Toàn lập tức lo lắng.

"Phụ thân, phải tính trước một bước thôi." Tả Thắng híp mắt nói.

“Thắng nhi có ý tứ là?”

“Dọn nhà a, đi phủ Nam Dương.” Tả Thắng quả quyết nói.

“Dọn nhà sao...... Ta phải suy nghĩ một chút, phải suy nghĩ một chút.” Tả Toàn có chút do dự: “Không phải còn có Thanh Phong quán sao?

“Thanh Phong quán….” Tả Thắng chau mày.

Danh tiếng của Thanh Phong quán rất vang dội, nhưng có bản lĩnh thật hay không thì không ai biết được.

Y không muốn giao tính mạng của mình cho người khác.

"Con vẫn đề nghị là nên dọn nhà." Tả Thắng nghĩ nghĩ rồi kiên định nói.

“Hảo.” Tả Toàn nhíu mày trầm tư trong phút chốc rồi gật đầu nói: "Con chuyên tâm luyện võ đi, chuyện còn lại để ta sắp xếp."

Con trai của ông ta là một võ si, từ nhỏ đã vụng trộm luyện võ, ngay cả ông ta cũng bị gạt.

Người ngoài còn tưởng rằng y là một vị công tử hoàn khố, đâu ai ngờ y đã luyện thành một thân võ nghệ kinh người.

Lần trước trong nhà bị tà ma tác quái, con trai nhà mình đại phát thần uy nên mới làm cho mọi người biết được thực lực chân chính.

Ông ta vốn đã rất sủng ái đứa con trai độc nhất này rồi nhưng mà nay lại càng coi trọng hơn.

"Bên phía Thiên Sơn đạo nhân vẫn là phải lá mặt lá trái một phen, chúng ta không thể làm chim đầu đàn được." Tả Thắng bình tĩnh nói.

“Thắng nhi cân nhắc chu toàn.” Tả Toàn vui mừng gật đầu.

........

Trần Mộc cách mỗi hai ngày liền đi ra ngoài bắt một lần cá.

Có Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật rồi thì không sợ khoảng cách xa nữa.

Hắn đổi hai cái giỏ lớn hơn, không ngừng đổi địa điểm bắt cá dọc theo con sông Bạch Lãng. Hơn nữa còn đạt thành hợp tác với những tửu lâu như Bát Phương lâu ở phường An Nhạc.

Không cần hắn phải gào to bán lẻ nữa, mà chỉ cần trực tiếp đưa cá đến những tửu lâu này là được.

Liên tiếp bận rộn một tháng, lại tích góp được hơn 20 lượng bạc nhờ hoàn cảnh rối loạn và vật giá leo thang.

Nếu không cũng sẽ không bán được với giá cao như vậy.

Bây giờ hắn cũng ít đi tìm Bạch Lãng bang thăm hỏi rồi.

Cướp tiền của bọn hắn còn không nhiều bằng tiền đánh cá mà mình kiếm được.

“Góp đủ hai trăm lượng liền đi.” Trần Mộc không cam lòng suy nghĩ.

Nếu như không có tà ma làm loạn, ở huyện Thanh Sơn này sinh hoạt cũng không phải là không được.

Có võ để luyện, có tiền để kiếm, không có tranh chấp, không có phiền phức.

Mỗi ngày đều trạch ở nhà cày độ thuần thục, thường thường làm một chút món ngon để khao thưởng bản thân, Trần Mộc cảm thấy phù hợp với cuộc sống lý tưởng này.

"Đáng tiếc....."

Một tháng trôi qua rồi những vẫn thường xuyên phát sinh sự kiện âm hồn tác quái.

Trần Mộc không thể không tính trước.

......

Có lòng rời khỏi huyện Thanh Sơn rồi nên ngoài việc bắt cá kiếm tiền ra thì Trần Mộc còn bắt đầu chuẩn bị cho việc đi xa.

Dùng những tầm vải xám vừa khó bị mài mòn vừa khó bẩn làm thành hai bộ quần áo và thêm hai đôi giày vải rắn chắc. hắn còn bào chế thêm chà bông, thịt khô và những lương khô dễ bảo quản khác.

Lúc rảnh thì đi dạo ở chợ Ngưu Mã thành tây, hắn tính mua một thớt ngựa.

Khoảng cách từ huyện Thanh Sơn đến Nam Dương phủ cũng không ngắn.

Hành lý bao lớn bao nhỏ, phương tiện giao thông ắt không thể thiếu.

Hôm nay, hắn mời từ chợ Ngưu Mã đi ra liền thấy một đám người đang tụ tập trước một ngôi đền ở đầu chợ.

Chỗ đó có dựng một tấm ván gỗ, trên ván dán rất nhiều bố cáo.

Mua lừa với giá cao;

Lai giống hoàng ngưu;

Sửa móng ngựa gia truyền.....

Trần Mộc cảm thấy giống như đang nhìn những mẫu quảng cáo ở trên cột điện kiếp trước.

Lúc này có một tấm bố cáo lớn được dán ở giữa, một tên nha dịch đang ở trước tấm bảng gỗ lớn tiếng tuyên truyền.

"Thanh Phong quán ở ngoài thành muốn kiến tạo một cái tế đàn để cầu phúc, cho nên đang muốn thuê người."

"Vì nghi thức yêu cầu nên chỉ những người sinh vào tháng một, tháng bảy hoặc tháng mười hai mới được nhận."

"Phàm là người được tuyển chọn liền lập tức nhận được 1 lượng bạc hoặc 120 cân lúa mì trắng làm an gia phí."

"Mỗi ngày được ăn đủ ba bữa, tiền lương 10 đồng. Ai muốn làm thì nhanh chân đến đông môn báo danh."

Tên nha dịch này vừa dứt lời liền có một đám người chạy về phía đông môn.

Bây giờ vật giá leo thang, sinh hoạt khó khăn.

Có 120 cân lúa mì trắng làm ăn gia phí, còn bao ăn một ngày ba bữa, đối với bá tánh bình dân thì đây là công việc cực kỳ tốt.

Trần Mộc đứng ở phía ngoài của đám người cẩn thận lắng nghe.

"Tế đàn cầu phúc?"

"Là thủ đoạn mà Thanh Phong quán dùng để đối kháng với âm hồn quái áo?"

"Huyện nha cuối cùng cũng mời được Thanh Phong quán rồi sao?"

Trần Mộc có chút mừng rỡ.

Như vậy có phải là mình không cần phải đi rồi đúng không?

Hắn rất muốn đi xem thế giới bên ngoài, nhưng lại không muốn rời khỏi hoàn cảnh cố hữu này.

Đây chính là nguyên nhân mà tiểu nhân vật vẫn chỉ là tiểu nhân vật mà thôi.

Trần Mộc lắc đầu vứt bỏ những ý nghĩ loạn thất bát tao trong đầu.

Nếu như là lúc vừa tới thế giới này thì hắn chắc chắn sẽ chạy theo đám bình dân tấp nập đang nô nức đi báo danh này.

Nhưng mà bây giờ.... Tiền lương phúc lợi kém quá nhiều.

Trần Mộc tránh đi dòng người mãnh liệt trên đầu đường rồi nhanh chân về nhà.

Hắn phải đi tìm Giới Giáp hỏi thăm một chút tin tức, xác định xem năng lực của Thanh Phong quán.

.....

"Không biết." Giới Giáp thản nhiên nói.

Trần Mộc kinh ngạc nhìn Giới Giáp.

"Sử dụng pháp khí là có đại giới." Giới Giáp lườm Trần Mộc một mắt.

"Phong Nhẫm cũng có chút thực lực, nhưng muốn che chở toàn bộ huyện thành, mặc kệ là pháp khí gì thì y cũng không trả nổi đại giới kia." Giới Giáp bình tĩnh nói.

Trần Mộc cũng không phải lần đầu tiên nghe nói về pháp khí.

Nhưng không nghĩ rằng để sử dụng còn phải có đại giới.

“Tất cả pháp khí đều cần đại giới sao?

“Ngươi có thể không ăn cơm sao?” Giới Giáp hỏi lại.

Trần Mộc lập tức hiểu rõ.

Giống như xe cần phải có dầu, máy tính cần điện, người muốn ăn cơm vậy.

Pháp khí có năng lực đặc thù, nhưng cần tiêu hao năng lượng.

"Đại giới của Trừ Tà Kính là gì?" Trần Mộc hiếu kỳ.

Pháp khí trừ tà này đều do quan viên của Đại Lương phân phát, những thành thị lớn từ huyện thành trở lên đều có một cái.

"Không biết, dường như có liên quan đến việc tế tự." Giới Giáp không xác định nói.

“Pháp khí khác biệt, đại giới cũng thiên kì bách quái. Có uống nước, cũng có ăn thịt, có cần bị sét đánh, cũng có cần bị hỏa thiêu...."

Trần Mộc nghe say sưa ngon lành.

Hắn rất tò mò những thứ này.

Vốn cho rằng đây chẳng qua chỉ là một thế giới võ hiệp bình thường.

Nhưng âm hồn và pháp khí lần lượt xuất hiện làm cho Trần Mộc cảm thấy thế giới này còn rất nhiều bí mật.

"Khẩu vị kén chọn như vậy sao?"Trần Mộc vui tươi hớn hở nói: "Còn nữa không."

Giới Giáp im lặng không nói, tròng mắt dưới mí bắt đầu chuyển sang ngắm ngía túi tiền của Trần Mộc.

Trần Mộc quay đầu đi luyện tập Tụ Lý Kiếm.

Đã hơn 2 tháng rồi, Tụ Lý Kiếm của hắn sắp đạt tới tam giai.

Còn về phần tin tức pháp khí, đợi sau này có cơ hội rồi nghe ngóng thôi.

Dù sao thì cũng không thể tiện nghi cho lão già này được.

Bạn đang đọc Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch) của Tốt Ấn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi whistle123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 311

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.