Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam Giai

Phiên bản Dịch · 1930 chữ

Ánh trăng màu bạc óng ánh rọi xuống mặt đất, chiếu lên chiếc xe ngựa màu đen đang chạy trong màn đêm.

Trần Mộc ngồi trong toa xe ngựa, tay cầm một cái túi tiền.

Thỉnh thoảng còn lấy bạc trong túi ra kiểm tra thật giả, trên mặt hắn toát ra nụ cười hớn hở, giống như một chàng thanh niên chưa từng trải sự đời.

Ngồi ở phía đối diện hắn là Giới Giáp, lão ta vẫn giữ cái bộ mặt không cảm xúc và đôi mắt híp như xưa.

Nhưng con mắt của lão ta lại chuyển động không ngừng, lúc nào cũng nhìn về phía cái túi trên tay của Trần Mộc mà không để lại dấu vết.

"Đừng nhìn trộm nữa." Trần Mộc trừng lão già này với vẻ mặt ghét bỏ: "Ngài dù gì cũng là một đại sát thủ, tại sao lại tỏ ra cái bộ dạng không có chút tiền đồ nào như vậy, bình tĩnh một chút đi."

Giới Giáp mảy may bất vi sở động rồi thản nhiên nói: "Hai thành."

Vốn còn đang tươi cười Trần Mộc lập tức bị kìm nén một hơi.

Bọn hắn đã bảy đi hết thảy bảy phần Luyện Hình Thuật.

Tổng cộng thu được 730 lượng bạch ngân.

Hai thành chính là 146 lượng.

Chỉ tính toán thôi mà trái tim Trần Mộc đã đau như cắt.

"Đây, đây nè...." Trần Mộc tức giận đem những thỏi bạc đã đếm sẵn ném sang cho Giới Giáp.

Không cho không được a, nếu không nhờ có lão già này thì hắn cũng không tài nào bán được nhiều phần Luyện Hình Thuật như vậy.

Thu hồi túi tiền rồi tiện tay lấy một quyển sách ra.

Đây là một quyển sách thuốc mà hắn vừa mới từ trên quỷ thị mua được, chuẩn bị dùng để cày độ thuần thục của kỹ năng chế dược thuật.

Hắn rất xem trọng cái kỹ năng có được trong lúc vô tình này.

Kỹ thuật làm giả dược của lão già Giới Giáp cũng ngày càng tinh vi hơn. Nếu như hắn không cày thêm độ thuần thục của chế dược thuật, sợ rằng sẽ bị lão già này hố chết.

.....

Năm ngày sau, phường Bình An, trạch viện phía tây Trần gia

Trước đây vì để cho an toàn nên hắn đã thuê liên tiếp ba tòa trạch viện bao gồm cả căn mà hắn đã ở khi trước.

Bây giờ thì hắn đang đào hang trong căn phòng của tòa trạch viện thứ hai.

Vị trí vốn được bày biện giường chiếu nay đã bị dọn dẹp sạch sẽ.

Trên mặt đất có thêm một cái lỗ tròn có đường kính 1m.

Lỗ tròn này sâu khoảng 4m, kết nối với một khoảng không gian rộng 5m dưới lòng đất.

Trên mặt đất rải đầy lưu huỳnh vôi để khu trùng phòng ẩm.

Huyện Thanh Sơn vật giá leo thang, nên hắn chuẩn bị trữ hàng dược liệu và lương thực.

Mấy ngày nay hắn đều bận đào hầm để có chỗ đặt những vật tư này.

Mấy ngày sau đó hắn đều ra ngoài nhiều lần, đi nhiều cửa hàng. Mua với số Lượng ít nhưng mua nhiều lần, từ từ tích trữ rất nhiều đồ dùng sinh hoạt như củi gạo dầu muối.l

Hắn còn cố ý dặn dò Trịnh Đồ để lại cho hắn một nhóm thịt hong khô dễ bảo quản.

Chờ Giới Giáp đưa hết dược liệu của hắn đến thì mới coi như là đã hoàn thành việc trữ hàng vật tư.

Sau đó hắn đều ở trong nhà.

Cả ngày tu luyện Phi Hoàng Thạch và Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật.

Hơn nữa lúc rảnh còn nghiên cứu thêm mấy quyển sách thuốc mà hắn vừa mua, cày thêm một chút độ thuần thục của chế dược thuật.

Cuộc sống tuy buồn tẻ nhưng không nhàm chán.

Nhìn xem độ thuần thục tăng lên từng chút một, mỗi ngày Trần Mộc đều tràn ngập nhiệt tình.

Cũng không phải là ngày nào hắn cũng ở trạch ở trong nhà.

Cứ cách mỗi 5 ngày thì hắn sẽ ra ngoài một chuyến, một là để đi xem một chút người sống, luyện công thì luyện công, nhưng cũng không thể luyện ra bệnh tự kỷ a.

Còn hai là để sưu tập tình báo.

.......

Phường An Nhạc, khu chợ phía đông, Bát Phương Lâu.

Đây là một nhà trà lâu lớn nhất ở chợ phía đông của huyện Thanh Sơn, nơi này hội tụ rất nhiều nghệ nhân kể chuyện.

Mang đến đủ loại tin tức từ bốn phương tám hướng bên ngoài huyện Thanh Sơn.

Trần Mộc vẫn như thường lệ ngồi ở một nơi hẻo lánh, tiêu 10 đồng để mua một bình trà, một dĩa hạt dưa, rồi sau đó ngồi nghe nghệ nhân thuyết thư kể chuyện và nghe những người ngồi ở đại sảnh nói chuyện phiếm.

"Nghe nói không? Thiệu Gia Thôn ở ngoài thành phía bắc 30 dặm đã bị diệt thôn rồi." Một người khách vừa mập vừa lùn ngồi cách Trần Mộc không xa đang nhỏ giọng nói chuyện với đồng bạn.

"Chuyện gì xảy ra?" Một người bạn cùng bàn khác lập tức hiếu kỳ hỏi.

"Quan phủ nói là bị tặc phỉ cướp đoạt. Nhưng mấy ngày trước ta vừa mới ở bên đó trở về, thi thể khắp nơi, nhìn rất là thê thảm." Gã khách mập lùn nói xong còn nhịn không được run rẩy một cái.

"Đồ thôn? Tặc phỉ ở đâu ra mà ngông cuồng như vậy?"

"Nghe nói đó là nơi hội quân của những tên phản loạn ở phía bắc bị đánh bại, đám người này không còn tuân thủ pháp luật nữa, so với những tặc phỉ bình thường còn độc ác hơn." Gã khách nhân mập lùn oán hận nói: "Sống yên ổn không tốt sao, tạo phản cái gì a, những người nên bị bắt lại chém đầu."

"Xem ra những thương lộ ở phía bắc không đi được nữa."

Mấy người lo lắng trò chuyện cả ngày rồi suy sụp vì chuyện làm ăn.

Trần Mộc cũng không còn tâm tình để cắn hạt dưa nữa, hắn còn đang suy nghĩ về cái đám người hội quân kia.

Đây không phải là lần đầu tiên mà hắn nghe nói hội quân làm loạn.

Hắn rõ ràng cảm thấy phạm vi mà tặc phỉ làm loạn đang càng lúc càng lớn dần, khoảng cách cũng càng ngày càng gần huyện Thanh Sơn.

"Sẽ không có tặc phỉ gan to bằng trời muốn công kích huyện Thanh Sơn chứ?" Trần Mộc bị ý nghĩ này của mình làm cho sợ hết hồn.

"Không đến mức không đến mức....." Trần Mộc vội vàng dứt bỏ suy nghĩ này đi.

Nếu mà..... Huyện Thanh Sơn thật sự bị công phá thì sao?

Mình nên đi nơi nào?

Cho dù hắn đã luyện thành Dịch Cân cảnh, có thể nhẹ nhàng đánh ngã hơn 10 người. Nhưng nếu như bị trăm người, ngàn người vây quanh thì sao?

Trần Mộc cũng không còn tâm tư để nghe kể chuyện nữa, chỉ tập trung tinh thần nghe lén những cuộc trò chuyện trong đại sảnh.

Trong mười người thì có hết năm người đang nói về loạn thế bên ngoài.

Tâm tình của Trần Mộc cũng trầm trọng hơn.

Hắn chỉ ở trong trà lâu một canh giờ liền chuẩn bị đứng dậy trở về nhà.

Thay vì ở đây nghe ngóng những tin tức làm cho hắn tâm phiền ý loạn thì thà trở về nhà cày độ thuần thục còn hơn.

Lúc đi ra khỏi cửa thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Là Tả gia đại thiếu gia - Tả Thắng.

Dường như đối phương cũng phát hiện ra có người đang nhìn mình nên lập tức quay đầu nhìn lại.

Khi thấy Trần Mộc thì y nao nao, chợ mỉm cười gật đầu ra hiệu.

Trần Mộc sững sờ rồi gật đầu đáp lễ một cách vô thức, sau đó hắn nhanh chân rời đi.

Tại sao vị đại thiếu gia này lại nhận biết mình nhỉ?

Trong Bát Phương trà lâu, Tả Thắng rất có hứng thú nhìn xem vị thư sinh bình thường không có gì lạ kia.

“Người thú vị.”

…….

Phường Bình An, trong trạch viện Trần gia.

Trần Mộc nắm vuốt một viên Thiết Liên Tử để quan sát.

To bằng hạt lạc, hình bầu dục, có rất nhiều vết lõm to nhỏ khác nhau, đây là một viên Thiết Liên Tử được rèn đúc cực kỳ thô sơ.

Viên này còn được hắn đặc biệt rèn lại, nếu không thì còn thô ráp hơn.

Ngoài những thứ này ra thì trên mặt còn có chín đường vân hình xoắn ốc, là do hắn điêu khắc lên, tốn khá nhiều thời gian.

Đây là những đường vân mà hắn lĩnh ngộ được từ trong độ thuần thục.

Khắc lên Thiết Liên Tử thì sẽ giống như một cái rãnh nòng súng, có thể làm cho Thiết Liên Tử xoay tròn và tăng thêm uy lực.

Cổ tay rung lên.

Vèo vèo….

Phanh.

Bức tường ngoài 10m dày cỡ bàn tay lập tức bị xuyên thủng.

“Lần này thật sự có thể so sánh với súng đạn rồi.”

Trần Mộc xách theo một túi Thiết Liên Tử rồi ném không ngừng.

Trong chốc lát, trên tường đã bị biến thành một tổ ong vò vẽ.

Trước đó vì che giấu chuyện mình biết võ công nên hắn không dám luyện một cách buông thả.

Bây giờ thì Chân lão bản đã không còn ở đây nữa, Diệu Họa Phường cũng sắp đóng cửa, chuyện làm ăn của Trần Mộc cũng đứt gãy, từ ngày nào đó bắt đầu thì hai người Chu Lương Trịnh Hoàn đã không đến nhà hắn.

Trần Mộc ngược lại còn cảm thấy vui vẻ tự do.

Hắn triệt để ở trong nhà luyện công.

Ô.

Phanh!

Phóng ra một viên Thiết Liên Tử cuối cùng. Cái thớt lập tức bị nổ bể thành gỗ vụn.

Lúc này, một dòng nước ấm đột nhiên tuôn ra từ khắp nơi trên cơ thể.

Cánh tay, trước ngực, sau lưng, eo, đùi, các cơ bắp ở toàn bộ cơ thể đều đột nhiên rung động, hở ra, biến lớn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Trần Mộc vội vàng gọi tường xám ra.

Viết sách: 1445/10000/ nhị giai;

Vẽ tranh: 1353/10000/ nhị giai;

Ném mạnh: 3/10000/ tam giai;

Hồng Chuẩn luyện hình thuật: 2769/10000/ nhị giai;

Trù nghệ: 3016/10000/ nhất giai;

Chế dược thuật: 1143/10000/ nhất giai;

Kỹ năng ném mạnh đột phá tam giai mà cũng có thể tăng cường tố chất cơ thể sao?

Cảm giác này cũng không khác khi Hồng Chuẩn Luyện Hình Thuật hoàn thành Dịch Cân là mấy.

Trước đây khi luyện Phi Hoàng Thạch thì cơ thể của hắn đều đang thay đổi cường hóa một cách vô tri vô giác.

Bây giờ đột phá lên tam giai nên phát sinh chất biến, các phương diện sức manh và tốc độ lại tăng mạnh.

Nhấc áo lên xem tám khối cơ bụng có góc cạnh rõ ràng thì hắn không khỏi lặng lẽ cười.

Đây chính là vóc người hoàn hảo mà hắn vẫn hằng mơ ước khi ở kiếp trước, bây giờ nước chảy thành sông, một chút liền thành.

Bạn đang đọc Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch) của Tốt Ấn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi whistle123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 325

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.