Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phối Phương

Phiên bản Dịch · 1901 chữ

Bên giếng nước, Trần Mộc ngồi trên một chiếc ghế trúc, dùng cái khăn đã ướt đẫm nước giếng lạnh buốt đắp lên hai bàn tay.

Lần đầu tiên luyện quá sức nên hai tay của hắn vô cùng đau xót, hắn không dám tiếp tục luyện nữa.

Trình độ điều trị của thế giới cổ đại này không cao, nếu mà luyện phế muốn chữa khỏi cũng không dễ dàng.

Nước giếng lạnh buốt kích thích làn da, Trần Mộc sợ run cả người, trong đầu không khỏi nghĩ đến Vương gia.

Hôm qua lúc rời khỏi đó, hắn còn đang cảm khái sự giàu sang phú quý của Vương gia, không ngờ là chỉ trong vòng một đêm liền trực tiếp tan thành mây khói.

Cũng không biết là tên tội phạm có thể diệt sạch cả Vương gia mà không phát ra một tiếng động nào này từ đâu chui ra.

“Chắc chắn là một nhân vật cao thủ giống như Lục bộ đầu vậy.”

Tay nhỏ chân nhỏ như mình mà gặp phải gã ta thì chắc là đến chết cũng không biết chết như thế nào.

“Nhất định phải nghĩ biện pháp học võ mới được.” Trần Mộc âm thầm hạ quyết tâm: “Kiếm tiền trước, có tiền mở đường thì hết thảy mới dễ dàng.”

“Tiếc là tiền cũng không dễ kiếm a.” Trần Mộc nhịn không được thở dài.

Bế quan nửa tháng, thật vất vả mới luyện được kỹ năng hội họa lên nhị giai, còn tưởng rằng có thể cá mặn xoay người, ai ngờ ngày đầu tiên liền bị Nghiêm họa sư để mắt tới.

Ta chỉ muốn thành thật mà kiếm chút tiền thôi mà sao lại khó khăn đến vậy.

Lão Nghiêm họa sư kia cũng quá độc ác, vậy mà để cho người khác phế bỏ hai tay của hắn, mặc dù nhờ vào vụ ván Vuơng gia bị diệt môn mà chơi lại Diệu Họa Phường một vố, nhưng mà hiệu quả thế nào cũng rất khó nói.

“Cũng chỉ có thể tới đây mà thôi.” Trần Mộc thở dài.

Hắn chẳng qua chỉ là một gã thư sinh nghèo, thân cô thế cô, sao dám đối nghịch với lọai địa đầu xà như Nghiêm họa sư chứ.

“Không thể đi phường An Nhạc nữa.” Trần Mộc bực bội nghĩ.

Phải nghĩ một con đường kiếm tiền khác mới được.

….

Huyện nha của huyện Thanh Sơn.

Sắc mặt của Nghiêm họa sư tái xanh từ trong đại môn của huyện nha đi ra, lão ta đang lòng vì vừa rồi đã mất 100 lượng bạc.

Cũng không biết là lão huyện úy này nghe tiếng gió ở đâu, bản thân lão ta chỉ là một ông gia tay trói gà không chặt, làm sao có thể diệt sát cả nhà Vương gia đây.

“Để ta xem cái hạng người tham lam vô độ như y có thể càn rỡ đến khi nào.” Nghiêm họa sư hầm hừ nói.

“Nhỏ giọng một chút a Nghiêm lão.” Một người đàn ông trung niên bên cạnh nhỏ giọng khuyên bảo: “Đang ở trước cửa nha môn đấy.”

“Hắn dám làm còn sợ ta nói hay sao?”

Người đàn ông trung niên cười khổ: “Liền là sợ bọn hắn nắm cán không thả, lại lừa chúng ta thêm một vố nữa.”

Khuôn mặt của Nghiêm họa sư lập tức đỏ lên, chuyện này thì cái đám nha dịch tham lam này thật sự làm được.

Nghiêm họa sự lạnh rên một tiếng, cắm đầu bước nhanh rời đi. Người đàn ông trung niên đành phải lắc đầu cười khổ đuổi theo.

“Một gia tộc to lớn như Vương gia mà còn bị diệt môn chỉ trong một đêm, đại án như vậy thì sẽ liên lụy rất rộng. Chúng ta có thể đoạn tuyệt liên hệ với vụ đại án này cũng tốt, coi như là của đi thay người vậy.” Trung niên nhân an ủi.

Lúc này thì Nghiêm họa sự mới gật đầu tự nhận xui xẻo.

Cũng không biết là tại sao một vụ án diệt môn như thế này mà lại liên lụy đến những họa sĩ như bọn hắn.

Thủ pháp tiêu trừ thuốc màu? Ai biết cái này là gì?

Càng nghĩ thì Nghiêm họa sư càng muộn phiền. Nếu như để cho lão ta biết được là ai đang ở sau lưng giở trò thì lão nhất định sẽ cho đối phương đẹp mắt.

Hai người lại trò chuyện một hồi về vụ án Vương gia bị diệt môn, phỏng đoán là do tên tội phạm nào làm, Vương gia có nhiều hộ viện trông nhà như vậy mà cũng không ngăn được.

Lúc này con phố vừa mới lên đèn, nếu mà là lúc trước thì Nghiêm họa sư chắc chắn sẽ đi phường An Nhạc để vui đùa một chút.

Nhưng hôm nay lão ta đã tổn thất 100 lượng bạc rồi, trong lòng còn đang rỉ máu đây, vuốt ve những mảnh bạc vụn còn sót lại trong ống tay áo, lão không còn tâm tình để đi chơi nữa.

Sau khi tách khỏi người đàn ông trung niên kia, Nghiêm họa sư mượn nhờ ánh chiều tà ung dung đi về nhà. Nhưng mà vừa ngoặt vào một con hẻm thì bị một cái bảo tải từ trên trời giáng xuống chụp vào lão ta.

Còn không đợi cho lão ta há miệng xin tha kêu cứu thì

A……

Những tiếng giã chày vang lên

Phanh phanh phanh…..

Gào gào gào…..

Cũng không phản kháng được mấy lần thì lão ta lại cảm thấy cái cổ của mình hơi nhói, sau đó liền ngất đi.

……….

Khu chợ phía đông, chợ thức ăn.

“Trịnh Đồ, bán cho ta 10 cân thịt ba chỉ, lại lấy thêm một cây dăm bông thịt khô nữa.” Trần Mộc đứng trước hàng thịt nói.

“Thư sinh, phát tài rồi sao?” Trịnh Đồ vừa cắt thịt vừa cười ha hả nói.

“Không sánh được với Trịnh Đồ ngươi, chỉ kiếm được một khoản nhỏ, miễn cưỡng có thể ăn nổi thịt.” Trần Mộc cười ha hả nói, tâm tình có chút thoải mái.

Hai cánh tay của hắn rất đau, không có cách nào tiếp tục luyện Phi Hoàng Thạch được nữa. Trong lúc rảnh rỗi liền đi dạo tới gần nha môn, hắn muốn xem thử coi có phải là họa sĩ của Diệu Hòa Phường bị bắt thật hay không.

Ai dè thấy được bóng người của Nghiêm họa sư.

Trần Mộc cảm thấy oan gia nên giải không nên kết, nên muốn đuổi theo đối phương để đàm đạo một chút.

Hắn thật vất vả mới cày được kỹ năng hội họa nhị giai, không thể lãng phí như vậy được.

Đàm luận tốt không chừng có thể cùng nhau phát tài nha.

Dù sao khi đánh không lại liền nhập bọn là chuyện rất bình thường, không phải sao?

Chẳng qua là không biết là ai để một cái phá bao tải ở đầu ngõ, dưới đất còn có mấy nhánh củi vừa thô vừa to.

Nhìn xem bóng lưng của Nghiêm họa sư, Trần Mộc cảm thấy dù sao cũng là bạn bè cũ gặp nhau, phải cho đối phương một chút kinh hỉ mới được a.

Thế là hắn liền nhặt bao tải lên, quơ quơ cây gậy gỗ rồi yên lặng bước lên trước…..

………

Mấy ngày sau đó, bầu không khí trong huyện Thanh Sơn dần trở nên khẩn trương hơn.

Những tên nha dịch lười biếng cũng đã bắt đầu tuần tra cả ngày rồi.

Rất nhiều lưu manh vô lại đều bị nhốt vào đại lao chỉ vì nhận được một chút manh mối liên qua quan đến vụ án diệt môn Vương gia.

Rõ ràng là vị Đỗ huyện úy đi đang gấp lắm rồi.

Vào những thời điểm như lúc này, Trần Mộc không dám đi dạo bên ngoài, không thể làm gì khác hơn là đóng cửa không ra.

Mỗi này hắn đều ăn thịt và khổ luyện Phi Hoàng Thạch.

Có những mảnh bạc vụn đáp lễ từ Nghiêm họa sư nên dù là ngày nào cũng ăn thịt thì hắn cũng có thể chèo chống được.

Khi độ thuần thục của Phi Hoàng Thạch tăng lên thì Trần Mộc cũng phát hiện ra độ chính xác cũng được đề cào, cường độ cũng được tăng cường.

Biến hóa rõ ràng nhất chính là hai cánh tay của hắn đã tháy được đường cong cơ bắp rõ ràng.

Tiền thân chính là một gã gầy trơ xương, bây giờ lại còn có cả cơ bắp.

“Độ thuần thục tăng lên không chỉ đơn thuần đề thăng kỹ xảo a.” Trần Mộc nắm vuốt cơ bắp cứng rắn trên cánh tay, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.

Tâm niệm khẽ động, vách tường màu xám hiện lên.

Viết sách: 1043/10000/ nhị giai;

Bức hoạ: 157/10000/ nhị giai;

Ném mạnh: 3229/10000/ nhất giai;

Đây vẫn chỉ là nhất mà đã như vậy rồi, nếu như đến nhị giai phát sinh chất biến thì…….”

Trong lòng Trần Mộc cảm thấy nóng bỏng.

Xem ra mình đã xem thường vách tường màu xám này rồi.

Thấy được sức mạnh của mình tăng lên nên mỗi ngày hắn đều trầm mê luyện công, muốn ngừng cũng không được, cho đến khi cửa nhà mình bị người gõ.

“Lục bộ đầu.” Trần Mộc căng thẳng, tại sao lại điều tra đến trên đầu mình vậy.

Sẽ không phải muốn tìm ta làm con dê thế tội chứ.

“Huyện nha đã tìm được manh mối của thủ phạm, muốn để ngươi đi vẽ ảnh truy nã hắn.” Lục bộ đầu cười giải thích.

Trần Mộc lập tức buông lỏng một hơi, hắn lập tức quay người khóa cửa lại rồi đi theo Lục bộ đầu đến huyện nha.

“Lục bộ đầu, làm sao mà huyện nha tìm được thủ phạm vậy?” Trần Mộc hiếu kỳ hỏi.

Lục bộ đầu cổ quái nhìn xem Trần Mộc: “Việc này còn phải đa ta Trần công tử nhắc nhở.”

“Diệu Họa Phường cung cấp phối phương tiêu trừ thuốc màu, bọn ta lập tức phong tỏa tất cả tiệm thuốc trong nội thành, lúc này mới được một chút dấu vết để lại.”

Lúc đó hắn còn tưởng rằng Trần Mộc muốn mượn chuyện này để trả thù Diệu Họa Phường nữa.

Không ngờ là Diệu Họa Phường thật sự có thể cung cấp manh mối mấu chốt. Trong lòng Lục bộ đầu cảm thấy có chút áy náy, y tưởng rằng mình đã vu oan cho người tốt.

Trần Mộc nghe được liền trợn mắt hốc mồm.

Diều Họa Phường thật sự có phối phương sao?

Ta chỉ muốn chụp cái bô ỉa lên đầu bọn hắn thôi a.

Tại sao lại tìm được manh mối mấu chốt nữa?

Hắn chợt nghĩ đến một vấn đề mấu chốt khác.

Nếu như Diệu Họa Phường đã cung cấp được phối phương, như vậy cũng chứng minh rằng phối phương này có tồn tại.

Vậy cách điều chế của đối phương và mình có cùng một phiên bản không vậy?

Vách tường xám độ thuần thục còn có thể đi trộm phương thức điều chế của người khác nữa sao?

Bạn đang đọc Ta Ở Dị Giới Cày Kinh Nghiệm (Dịch) của Tốt Ấn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi whistle123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 377

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.