Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiêu ngạo

Phiên bản Dịch · 1138 chữ

Tô Tiểu Xảo: "Sư huynh, Chúa Tể Minh..."

Hoàng An Trạch: "Không cần lo lắng, ta là vì ứng phó với hai tên gây chuyện kia, mới cố ý nói nặng."

"Sư huynh ngươi bây giờ là Bất Lương Nhân, có Bất Lương Soái bảo vệ, chỉ cần ta không lạc đàn, Chúa Tể Minh không làm gì được ta."

Tô Tiểu Xảo: "Sư huynh, ngươi thực sự là nhân vật chính, bọn họ một người làm Võ Lâm Minh Chủ, một người làm Hoàng Đế, vậy sư huynh ngươi thì sao, ngươi có phải còn lợi hại hơn so với bọn hắn hay không?"

Hoàng An Trạch: "Đó là đương nhiên, sư huynh ngươi phúc phận thông thiên, kỳ ngộ không ngừng."

Thời gian trôi nhanh, Hoàng An Trạch thật sự có thể cẩu, vì không để người khác dùng Tô Tiểu Xảo buộc hắn ra ngoài, hắn vẫn để cho Tô Tiểu Xảo ở bên cạnh hắn.

Đã không có nhược điểm, mặc kệ thiên tài võ đạo Kim quốc, hay là người có lòng dùng kế như thế nào, cũng không cách nào lừa gạt hắn ra khỏi trạm dịch.

Chớp mắt đã đến ngày thọ thần của Trương Lão Thần Tiên. Thế lực dàn xếp ở dưới chân núi Võ Đang đã lên núi rồi.

Bất Lương Nhân không vội, chuẩn bị nắm bắt thời gian lên núi, đi quá sớm, còn phải chờ đợi, không bằng một canh giờ trước khi thọ thần bắt đầu rồi lên. Hoàng An Trạch ăn điểm tâm xong, nhìn thấy người của Kiếm Môn lên núi, hắn không để Tô Tiểu Xảo theo người của Kiếm Môn lên núi, mà là dẫn Tô Tiểu Xảo tới trong đội ngũ của Bất Lương Nhân.

"Lên núi"

Thiên Tội Tinh Lý Quý thấy sắp đến giờ rồi, liền bảo đội ngũ xuất phát.

Hoàng An Trạch thấy thế, kéo Tô Tiểu Xảo đi theo phía sau Lý Quý.

Bậc thang thông thiên thông lên đỉnh núi cũng là dài, nửa canh giờ mới tới đỉnh núi phía trước Võ Đang, Võ Đang Chân Vũ Điện dùng để đãi khách.

Thọ thần đã cử hành ở Chân Vũ Điện.

Bất Lương Nhân vừa đến, vô số thế lực đều ném tới ánh mắt nhìn chăm chú, đặc biệt là ánh mắt của các thế lực như Kim quốc, Bách Quang quốc không hề che giấu.

Đại Võ vương triều từ trạng thái sắp chết phục sinh, quốc lực dần dần khôi phục, toàn bộ đều do Bất Lương Nhân.

Chỉ riêng làm được điểm này, thế lực nước hắn làm sao có thể không coi trọng Bất Lương Nhân.

Mặc dù trong đội ngũ của Bất Lương Nhân không có Tông Sư Chí Cường, nhưng Lý Quý là đại biểu do Bất Lương Soái mà tới, là người phát ngôn của Bất Lương Soái, ai dám coi thường hắn chứ?

Ngoại trừ Lý Quý nhận được sự quan tâm ra, Hoàng An Trạch theo sau lưng Lý Quý cũng không trốn thoát, vô số ánh mắt đồng thời quét ngang về phía hắn.

Vô số thiên chi kiêu tử nhìn thấy Hoàng An Trạch, chiến ý trong ánh mắt của không ít người không có che giấu, nhưng Hoàng An Trạch lựa chọn làm như không thấy.

Hiện tại hắn chỉ theo sát Lý Quý, thiên chi kiêu tử nước hắn cho dù có dũng khí, cũng không dám nhảy ra trước mặt Lý Quý, ngăn đội ngũ của Bất Lương Nhân lại, khiêu khích người khác.

“Hắn chính là Hoàng An Trạch!”

“Mẹ kiếp, dáng vẻ nhân khuông cẩu dạng, không ngờ hắn lại là yêu nghiệt nhất của vương triều Đại Võ, lại sợ chúng ta trốn trong dịch quán không ra, xem ra hắn chỉ là đồ bỏ đi!”

“Cũng không biết Thiên Cương Quyết trên người hắn có phải là thật không, nếu là thật, một kẻ nhát gan như hắn không xứng có Thiên Cương Quyết, Thiên Cương Quyết đáng lẽ là của chúng ta!”

Chân Vũ điện.

Thiên tài võ đạo nhìn thấy Hoàng An Trạch cuối cùng cũng xuất hiện, nhất thời bàn tán xôn xao. Kim Quốc Vô Cực sơn trang Bách Đình, Vô Tướng đường Tống Lương, Phong Lôi môn Đặng Văn Ngôn...đều hướng ánh mắt về phía Hoàng An Trạch.

Vương triều Đại Võ, Thiên Quyền phái Cổ Thiên Dương, Đường Môn Kha Văn Hào, đệ tử tục gia Kim Cang Tự Dương Độ Nam cũng hướng ánh mắt về phía Hoàng An Trạch.

Thiên tài võ đạo Bách Việt quốc và Ngạo Tuyết Quốc nhìn nhau, nhìn yêu nghiệt được cho là số một của vương triều Đại Võ này, đang đánh giá hắn.

Đang ở Chân Vũ điện vẫn luôn bận rộn tiếp đón khách quý, Phương Vũ Tinh cũng dừng động tác lại, nhìn về phía Hoàng An Trạch trong đội ngũ Bất Lương Nhân.

Dạo trước hắn đã đột phá, cũng giống như Hoàng An Trạch là Hậu Thiên đỉnh phong, nhưng hắn hai mươi lăm tuổi, Hoàng An Trạch mười tám tuổi, chênh lệch năm tuổi.

Chỉ riêng điểm này, sao Hoàng An Trạch có thể không khiến hắn chú ý.

“Không thể nhìn thấu, không cảm nhận được nội khí tản ra trên cơ thể, hẳn là tu luyện Thiên Cương Quyết mới có hiệu quả như vậy!”

“Nhưng từ tần suất thở của hắn và nhìn cách hắn đi bộ, hắn lợi hại hơn chín mươi chín phần trăm thiên tài võ đạo ở đây!”

“Hắn là người đứng đầu bảng thiên kiêu, danh bất hư truyền!”

Tông Sư chí cường Trần Kiến Phong đến từ Đường Môn đánh giá Hoàng An Trạch một lúc rồi đưa ra lời bình luận.

Kha Văn Hào là thiên chi kiêu tử của Đường Môn, nghe lão tổ đánh giá Hoàng An Trạch cao như vậy, hắn không còn nghi ngờ gì về Hoàng An Trạch nữa.

Ai bảo Hoàng An Trạch quá biết cách ẩn dật, bất kể bị thiên tài võ đạo nước khác khiêu khích như thế nào cũng chỉ trốn không ra, thời gian trôi qua, không tránh khỏi khiến người ta nghi ngờ Hoàng An Trạch chỉ là đồ bỏ đi.

Không có cảnh giới, không có thực lực mới trốn không ra.

Bây giờ lão tổ đã nói như vậy, vậy thì Hoàng An Trạch không chỉ có thực lực, mà tâm tính cũng là người đứng đầu bảng thiên kiêu.

Có thực lực như vậy, dù là ai cũng đã sớm kiêu ngạo hống hách, ra oai, nhưng Hoàng An Trạch lại chịu đựng được sự cô đơn, không bị người ta khiêu khích ảnh hưởng, hắn vẫn luôn âm thầm nỗ lực, người như vậy thật đáng sợ.

Bạn đang đọc Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp (Dịch) của Bị Miêu Giảo Liễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TueTinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.