Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

á khẩu

Phiên bản Dịch · 1011 chữ

Phát hiện ra còn có người muốn tham gia đại hội kén rể, đại năng Yêu tộc ở đây đều nhíu mày.

Lần đại hội kén rể này mặc dù nói là chọn lựa từ trong đám thanh niên tài tuấn thiên hạ, nhưng kì thực lại là chọn lựa trong nội bộ Yêu tộc.

Hiện tại chủng tộc nên tham gia đều đã tham gia, người trước mắt này là xuất hiện từ nơi nào.

"Xin lỗi, xin nhường đường."

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta có chút việc gấp."

Trần Trường Sinh gian nan chen ra từ trong đám người, sau đó sửa sang lại một chút quần áo có chút xốc xếch, chắp tay nói:

"Nhân tộc Trần Trường Sinh bái kiến Lang Vương."

"Tại hạ mặc dù chưa từng gặp Hoàn Nhan công chúa, nhưng cũng muốn tham gia đại hội kén rể lần này."

Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức xôn xao.

Lúc mới bắt đầu mọi người còn tưởng rằng là công tử ca Yêu tộc nào tới chậm, ai ngờ tới lại là một Nhân tộc.

Nhân tộc tham gia đại hội kén rể của Yêu tộc, đây quả thực là chuyện cười lớn.

"Nhân tộc mau cút ra khỏi Dạ Nguyệt Quốc!"

Không biết là ai hô một tiếng, ngay sau đó, đông đảo Yêu tộc bắt đầu chửi rủa Trần Trường Sinh.

Nhưng mà đối mặt với đông đảo Yêu tộc chửi rủa, Trần Trường Sinh vẫn luôn duy trì mỉm cười, tựa như tâm tình cũng không có bị ảnh hưởng.

Thấy thế, hai tay Lang Vương khẽ áp, hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại.

"Ngươi muốn cưới con gái của ta, ngươi dựa vào cái gì?"

"Chỉ bằng vào lòng chân thành của tại hạ, Nhân tộc tham gia đại hội kén rể của Yêu tộc, đây là cần dũng khí lớn lao. Hiện tại ta tới, chẳng lẽ còn không đủ để chứng minh tâm ý của tại hạ đối với Hoàn Nhan công chúa sao?"

Nghe vậy, Lang Vương hơi nhếch khóe miệng lên, cười nói: "Tấm lòng chân thành rất đáng quý, chỉ dựa vào tấm lòng này, bản vương cho phép ngươi tham gia đại hội kén rể."

"Bản vương đã nói trước, chỉ cần là tu sĩ Trúc Cơ cảnh trở lên đều có tư cách tham gia đại hội kén rể lần này."

"Ngươi tuy là Nhân tộc, nhưng cũng phù hợp điều kiện."

"Ngày mai chính là khảo nghiệm của đại hội kén rể, về phần có thể thành công hay không, vậy phải xem bản lĩnh của ngươi."

Nói xong, Lang Vương đứng dậy rời đi.

Nhưng mà mới vừa đi được một nửa, Lang Vương do dự một chút, nói: "Quy lão, vị tu sĩ Nhân tộc này đường xa mà đến. Chắc hẳn tạm thời còn chưa có chỗ ở, ngươi an bài hắn đến Hồ phủ ở lại. Chớ có để Nhân tộc cảm thấy Yêu tộc chúng ta không hiểu đạo đãi khách."

"Tuân mệnh."

Sắp xếp tuỳ ý chỗ ở cho Trần Trường Sinh, Lang Vương biến mất hoàn toàn không thấy gì nữa.

Mặc dù chúng Yêu tộc bất mãn một Nhân tộc cũng tham gia đại hội kén rể, nhưng Lang Vương đã lên tiếng, mọi người cũng chỉ có thể mất hứng rời đi.

"Bái kiến Hồ huynh, mấy ngày này có lẽ sẽ phải làm phiền ở phủ huynh rồi."

Nghe được Lang Vương an bài đối với mình, Trần Trường Sinh lập tức cười ha hả chào hỏi Hồ Chiến.

Nhìn Nhân tộc đột nhiên xuất hiện này, Hồ Chiến đánh giá một chút, cũng cười nói:

"Trần huynh can đảm như thế, thật sự khiến tại hạ bội phục vạn phần. Có thể ở chung dưới một mái hiên với Trần huynh, đây quả thực là chuyện may mắn bằng trời."

Thấy Hồ Chiến cùng với Trần Trường Sinh ngươi một lời ta một câu chán ngán, Lâm Hổ lập tức cảm thấy buồn nôn:

"Hồ tộc các ngươi luôn thích làm loại chuyện mất mặt này, trang phục của người này vừa nhìn đã biết là Đại Càn hoàng triều tới. Bại tướng dưới tay, làm sao có tư cách đứng trước mặt chúng ta."

Đối với sự nhục nhã của Lâm Hổ, mí mắt Trần Trường Sinh cũng không có nâng lên một chút, chỉ lẳng lặng bảo trì trầm mặc.

Nhưng Hồ Chiến lại cười lạnh nói: "Lâm Hổ, đầu óc không linh hoạt thì đừng có đi ra ném mặt mũi Yêu tộc."

"Đại Càn hoàng triều đúng là bại tướng dưới tay Dạ Nguyệt Quốc."

"Nhưng Dạ Nguyệt Quốc đánh bại chỉ là Đại Càn hoàng triều chứ không phải đánh bại Nhân tộc, ngôn luận này của ngươi nếu bị một ít đại năng Nhân tộc nghe được. Đến lúc đó dẫn tới hai tộc đại chiến, ngươi gánh vác nổi sao?"

Lời nói của Hồ Chiến lập tức khiến Lâm Hổ á khẩu không trả lời được.

Chủng tộc đại chiến, chụp mũ lớn như vậy, Lâm Hổ lại mượn thêm một trăm lá gan, gã cũng chưa chắc dám tiếp.

Sau khi tức giận, khí thế toàn thân Lâm Hổ bộc phát, lúc này liền muốn phân cao thấp với Hồ Chiến.

Nhưng mà không đợi bọn hắn động thủ, Quy lão đã chậm rãi đi tới giữa sân.

"Ban ngày ban mặt Yêu tộc nội đấu, các ngươi muốn để ngoại tộc chế giễu sao?"

Thấy Quy lão ra mặt ngăn cản, Lâm Hổ hừ lạnh một tiếng, sau đó quay người rời đi.

Lâm Hổ đi rồi, Hồ Chiến xoay người cười nói với Trần Trường Sinh: "Trần huynh thật ngại quá, vừa rồi không cẩn thận nhắc tới chuyện thương tâm của ngươi."

"Mặc dù Dạ Nguyệt Quốc đang giao chiến với Đại Càn hoàng triều, nhưng Hồ tộc chúng ta luôn luôn thân cận Nhân tộc, mong Trần huynh không cần để ý."

Bạn đang đọc Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh (Bản Dịch) của Nhất Chích Lưu Liên 3 Hào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyentuyetmy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 298

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.