Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lẻn Vào Phòng Trần Thanh Ngọc

Tiểu thuyết gốc · 1311 chữ

P/s: tối nay 3 chương tiếp.

Cô quản lý khoảng 40 tuổi rồi, thường ngày nàng đeo kính mắt, khuôn mặt nghiêm nghị dường như ai thiếu nợ nàng vậy.

Tối nay nàng ngồi trên một cái ghế gỗ trước khu 2, nàng ngáp một cái, ánh mắt mờ mịt buồn ngủ.

Đột nhiên một bóng đen vụt vào cầu thang, cô quản lý giật mình nhìn lại thì không phát hiện gì, nàng khẽ cười lắc đầu, thầm nhủ mình nhìn nhầm rồi.

Bóng đen này chính là Nguyễn Thành!

Hai mắt hắn loé lên tinh quang, đứng ở một góc chết, cầu thang có 4 camera nhưng đều là loại cũ không thể xoay 360°, lại nói camera đều có góc chết, chỉ cần tránh đi là không sao.

Hắn mặc một thân màu tối, áo khoác đen có mũ trùm đầu rũ xuống che khuất mặt của hắn, trong ánh sáng mập mờ của ánh trăng đôi mắt hắn lấp loé tựa như ma quỷ trong cửu u vậy.

"Đêm nay phải thành công". Nguyễn Thành tự nhủ, nhìn bàn tay.

Hắn đeo găng tay đen, đặc biệt là trên găng tay có keo dính, loại keo này có thể bám chặt vào vách tường hay những vật cứng khác, độ bám dính cực cao.

Còn giày đen cũng bám loại keo đó, chỉ là hắn đeo thêm một miếng giấy bọc lại lúc cần thì tháo ra.

"Là lúc này". Nguyễn Thành tháo miếng keo trên giày ra, hắn bắt đầu leo lên trần nhà, găng tay sờ vào đâu thì dính tới đâu, giày cũng không ngoại lệ.

Trong đêm tối hắn tựa như u linh chậm rãi tiến về tầng 5.

Hồi lâu sau hắn cũng đến trước phòng của Trần Thanh Ngọc, thở phào một hơi, khoé miệng hắn nhếch lên.

Trần Thanh Ngọc ở một người một phòng, vì sao ư? Đừng hỏi, giai cấp khác biệt là vậy đấy!

Nguyễn Thành cùng Lục Kiệt có thể tách ra ở riêng một phòng nhưng hai người họ cũng không làm vậy, dù sao thanh niên mà, ở riêng thì mất hết cả niềm vui.

Nguyễn Thành nhìn xuống ổ khoá, lấy ra một thanh chìa khoá cùng một chiếc kẽm nhỏ bị uốn cong đã chuẩn bị sẵn, lần mò một hồi cũng vào được.

Sau khi tiến vào hắn nhìn xung quanh, đúng là phòng của nữ nhân, khắp nơi đều mang mùi thơm thoang thoảng tựa như mùi thơm trên cơ thể nàng vậy.

Chỉ là nàng cũng khá giản dị….. ngoại trừ một chiếc bàn trang điểm đựng đầy son phấn nước hoa thì trên giường cũng không trang trí gì.

Hôm nay Trần Thanh Ngọc không có ở ký túc xá, hắn khẽ nhíu mày, nàng đi đâu chứ?

"Khốn kiếp, nàng không có ở đây vậy phải làm sao bây giờ?". Nguyễn Thành nhíu mày thật chặc, kế hoạch có biến là điều hắn cũng nghĩ tới nhưng thời gian gấp gáp không có quá nhiều thời gian cho hắn cân nhắc ổn thoả.

"Thôi, hi vọng tìm được thứ gì có giá trị vậy". Nguyễn Thành tự nhủ, ánh mắt đảo qua khắp phòng, bắt đầu lục lọi.

Từ trên giường tới tủ chứa đồ, có cả quần lót của nàng,....

Không có, không có, không có!

Chết tiệt, chẳng lẽ chuyến này đi công cốc sao?

Nguyễn Thành mặt tái xanh, hắn có thể ráp lại khoá phòng nhưng Trần Thanh Ngọc không phải dễ qua mặt như vậy, chưa kể mình lục soát phòng nàng như vậy tất nhiên sẽ lộ ra chút dấu vết.

Làm sao đây?

Đang lúc buồn bực Nguyễn Thành chú ý một ngăn tủ nhỏ bị khoá chặt.

Ngăn tủ này nằm ở ngăn cuối của bàn học, hắn nhìn ổ khoá, thở phào nhẹ nhõm.

Đây là ngăn khoá đơn giản nhất, muốn mở ra chỉ cần 1 phút với trình độ của hắn!

Hắn lấy một thanh kẽm ra cắm vào ổ khoá, hơi lục lọi một hồi, lấy ra cây kiềm bẻ cong thanh kẻm rồi lại cắm vào lục lọi.

Liên tục 6 lần như vậy, tựa như cảm thấy cái gì, Nguyễn Thành cười nhạt, cầm thanh kéo kéo mạnh một phát, thanh kẻm khẽ xoay một góc 60°.

Lách cách!

Thành công! Loại ổ khoá này muốn khoá lại cũng dễ dàng, đảm bảm không ai phát hiện!

Nguyễn Thành cười cười, hắn cũng là một kẻ thông minh nếu không đã không thi thành công vào học viện Thiên Nam.

Mở ngăn kéo ra, phát hiện là một chiếc hộp màu đỏ.

Hộp màu đỏ?

Chỉ là chiếc hộp này quá nhỏ đi, Nguyễn Thành tò mò mở ra thì phát hiện một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn này rất kỳ quái, nó hơi phát ra tia sáng xanh lục lập loè, Nguyễn Thành kỳ quái, quyết định thử một chút.

Hắn tắt đèn, quả nhiên trong bóng tối chiếc nhẫn phát ra hào quanh xanh lục tựa như một chiếc đèn trong bóng đêm vậy, chỉ là ánh đèn này khá quỷ dị, tựa như là chiếc nhẫn của u minh vậy.

Trên chiếc nhẫn có vài đồ án kỳ quái, không biết là nhẫn gì nhưng Nguyễn Thành chắc chắn nó rất quan trọng với Trần Thanh Ngọc.

Xuất phát từ tò mò hắn thử đeo nhẫn vào ngón trỏ phải.

Đột nhiên chiếc nhẫn bộc phát ra hào quanh xanh lục mãnh liệt, Nguyễn Thành bất ngờ muốn tháo nhẫn ra không ngờ chiếc nhẫn rất nhanh thu lại quang mang rồi biến mất?

Nhẫn đâu?

Nguyễn Thành bực mình thầm nghĩ, đột nhiên chiếc nhẫn hiện ra trên ngón trỏ hắn.

Ánh mắt Nguyễn Thành sáng lên, chiếc nhẫn này có thể ẩn hình?

Quả là báu vật.

Bỗng trong đầu hắn hiện lên một tia ý thức như có như không với nhẫn.

Nguyễn Thành thầm đoán có thể nhẫn này đã nhận chủ chăng?

Không nghĩ nhiều nữa, đây là lúc chuồn êm, chiếc nhẫn này là thu hoạch lớn nhất của tối nay rồi, trưa mai đến thư viện tìm nàng nói chuyện này!

Thầm quyết tâm, Nguyễn Thành vội sắp xếp sơ những món đồ bừa bãi hắn vừa lục lọi ra rồi nhanh chóng chạy ra ngoài cửa ký túc xá, dùng thủ thuật để khoá cửa lại chỉ là ngoài cửa có vài đạo vết trầy sắc bén cùng khoá cửa hơi kêu lên tiếng két két.

Biết là không giấu được nhưng dù sao mặt ngoài cũng phải làm dáng một chút nếu không thì thật có chuyện đấy!

Hắn theo đường cũ trở về, nằm trên giường thầm nghĩ Trần Thanh Ngọc chắc sẽ không để lộ chuyện này ra.

Đương nhiên mấu chốt của chuyện này là chiếc nhẫn phải rất rất quan trọng đối với nàng, nếu không nàng sẽ không để ý nhiều mà báo lên giáo viên, đến lúc đó kẻ xui xẻo là mình chứ không ai khác!

Nếu chiếc nhẫn này quan trọng với Trần Thanh Ngọc thì nàng ta sẽ không để lộ ra tiếng gió cho người khác biết mà sẽ giấu kín, chờ đợi người trộm chiếc nhẫn đến tìm nàng.

Người thông minh chính là như vậy, cả hai đều hiểu ý nhau thì dễ làm hơn rất nhiều.

Nguyễn Thành nằm trên giường từ từ chìm vào giấc ngủ, trong lòng vẫn mơ ước cơ thể xinh đẹp đó.

……

Sáng hôm sau Nguyễn Phàm đã trở về, sắc mặt hắn hơi khó coi, chắc là có chuyện không vui.

Lục Kiệt gần trưa mới trở về, sắc mặt hắn hơi tái nhợt, gò má hơi hóp, về đến phòng là nằm lỳ trên giường, trong miệng rên rỉ không thôi.

Bạn đang đọc Ta Mở Hậu Cung Tại Đô Thị sáng tác bởi daihuynhjuka
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daihuynhjuka
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 260

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.