Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dục Anh Đường

Phiên bản Dịch · 1037 chữ

Trần Diệp lùi lại mấy bước, đối phương quần áo bẩn thỉu, đầu tóc rối bù, cách xa như vậy mà vẫn ngửi thấy mùi hôi thối tỏa ra từ người.

Người đi đường cũng che mũi, vội vàng đi qua, không dám dừng lại.

Cậu bé hít nước mũi, ánh mắt có chút ngây dại.

Trần Diệp liếc mắt một cái liền biết đây là một tiểu khất cái, nói không chừng còn là một đứa ngốc.

Tuổi tác ước chừng mười tuổi.

Hai ngày nay, Trần Diệp gặp không ít khất cái.

Cổ đại khất cái lang thang rất nhiều, gần như khắp nơi đều có.

Sau khi chứng kiến, Trần Diệp mới hiểu tại sao Cái Bang là bang phái lớn nhất thiên hạ, người ta đông thật đấy.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Diệp khẽ động.

Đứa nhỏ này hẳn là cô nhi, có nên mang về cô nhi viện của mình hay không?

Trần Diệp không khỏi sáng mắt lên, nhưng ngay sau đó hắn nhìn vào ánh mắt của cậu bé.

Hai mắt vô thần, ngây ngốc đần độn…

Trần Diệp lập tức bình tĩnh lại, sờ sờ cằm, loại tiểu ngốc tử này làm sao bồi dưỡng cho hắn nắm vững kỹ năng sinh tồn?

Thôi bỏ đi, độ khó quá cao.

Hai ngày nay Trần Diệp đi đường, đã nghĩ kỹ kế hoạch.

Tuyển mấy đứa cô nhi lanh lợi chút, tự mình bồi dưỡng chúng nó một thời gian, hệ thống vừa phát thưởng, mình liền cầm tiền đi hưởng phúc.

Đến lúc đó tam thê tứ thiếp, tả ủng hữu bão, thê thiếp thành đàn, há chẳng phải mỹ hảo?

Thuê mấy người, thay phiên quản lý cô nhi viện, điên cuồng vặt lông cừu hệ thống.

Nghĩ đến đây, Trần Diệp lắc đầu, quay người bỏ đi.

Làm người nhất định phải tinh minh, đừng làm chuyện ngu ngốc.

Đây là lời căn dặn của lão cha Trần Diệp trước khi lâm chung.

Trần Diệp cầm bánh bao trong tay, định chờ mùi hôi bên cạnh tan đi rồi ăn tiếp.

Đi ra ngoài mấy bước, hắn ngửi mũi, bước chân dừng lại.

Quay đầu lại, Trần Diệp thấy tiểu khất cái kia vẫn đi theo hắn.

Tiểu khất cái nhìn chằm chằm vào bánh bao trong tay hắn, liên tục hít mũi.

Nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, Trần Diệp vừa định nghiêm mặt dọa cho đối phương bỏ chạy.

Nhưng nhìn thấy trên mặt đối phương mơ hồ có vài vết bầm tím, đi đường tập tễnh, liền biết tiểu nam hài hẳn là bị đánh không ít.

Hai ngày nay, đi đường, Trần Diệp gặp qua không ít khất cái, trong lòng có cảm xúc.

Nhưng nhỏ như tiểu nam hài này, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Là một người hiện đại tam quan đoan chính, trong lòng ít nhiều cũng có chút khó chịu.

Ở kiếp trước, đứa nhỏ tuổi này hẳn là đang học tiểu học.

Trần Diệp trầm tư một chút, thở dài, đi tới, đặt bánh bao trong tay vào tay tiểu nam hài.

“Cho ngươi, đừng đi theo ta nữa.”

Nói xong, Trần Diệp quay người bỏ đi, bèo nước gặp nhau, coi như tích đức vậy.

Theo chỉ dẫn của hệ thống, đi đến Dục Anh Đường Dư Hàng.

Không biết Dục Anh Đường lớn cỡ nào, có bao nhiêu cô nhi?

Có bao nhiêu tiền gửi?

Trong lòng Trần Diệp mơ tưởng.

Đi dọc theo con đường lát đá, cửa hàng, sạp hàng hai bên đường san sát, đủ loại đồ ăn thức uống, vật dụng không thiếu thứ gì.

Hắn nhìn thoáng qua nơi hệ thống chỉ thị, cách Dục Anh Đường đã không đến trăm mét, xem ra là ở góc đường.

Địa điểm có chút hẻo lánh, bất quá không sao.

Đang nghĩ ngợi, một mùi phấn son thoang thoảng từ phía trước bay vào mũi Trần Diệp.

“Đại gia đến chơi a…”

“Công tử, nô gia nhớ chàng lắm a…”

Vài tiếng nữ quyến rũ vang lên từ phía trước.

Trần Diệp dừng bước, hơi mở to mắt, nhìn chằm chằm vào ba chữ “Di Hồng Viện”, kinh nghi bất định.

Chỉ thấy, mấy người đàn ông mặc hoa phục đi ra khỏi Di Hồng Viện với đôi chân run rẩy, mặt mày ửng hồng, một bộ dáng lưu luyến không rời.

Trên lầu hai, một nữ tử mặc áo xanh nhìn thấy Trần Diệp, liền liếc mắt đưa tình với hắn.

Trần Diệp hít một hơi lạnh, theo độ phồn hoa của Dư Hàng huyện, có kỹ viện thanh lâu cũng là chuyện bình thường.

“Cha, ta đói.”

Đang suy nghĩ, bên cạnh truyền đến một tiếng gọi ngây ngô.

Hửm?

Con nhà ai, sao lại gọi bừa người ta là cha?

Trần Diệp vừa định chào cô nương trên lầu một tiếng, liền ngửi thấy mùi hôi quen thuộc.

Hắn hơi nghiêng người, tìm ra nguồn gốc.

Tiểu khất cái hít hít mũi kia lại đi theo, lần này nhìn chằm chằm vào Trần Diệp.

Thấy Trần Diệp nhìn mình, tiểu khất cái lại gọi một tiếng: “Cha, ta đói.”

Nghe được câu này, Trần Diệp biến sắc.

Cô nương kia cũng lập tức thay đổi sắc mặt, quay sang câu dẫn người khác.

“Đừng gọi bừa, cẩn thận ta đánh ngươi.”

Trần Diệp đen mặt.

Thằng nhóc này sao lại bám riết lấy mình.

“Cha, ta đói.”

Tiểu khất cái hít mũi một cái, lại nói một câu.

Trần Diệp đau đầu như búa bổ, không để ý tới tiểu khất cái nữa, rảo bước chạy về phía Dục Anh Đường.

Chạy ra mấy chục mét, bên tai truyền đến âm thanh cơ giới lạnh lùng của hệ thống.

【Đinh!】

【Chúc mừng ký chủ đến “Lâm An Dục Anh Đường”】

【Nhận được đại lễ bao tân thủ một phần!】

Trần Diệp dừng bước, nhìn chằm chằm vào tiểu viện rộng sáu bảy chục mét vuông trước mặt, sau đó lại nhìn Di Hồng Viện cách đó không đến một trăm mét.

Cửa tiểu viện treo tấm biển “Dư Hàng Dục Anh Đường” năm chữ.

Bạn đang đọc Ta Mở Đúng Là Cô Nhi Viện, Nào Phải Sát Thủ Đường! (Dịch) của Ngã Thị Ngưu Chiến Sĩ

Truyện Ta Mở Đúng Là Cô Nhi Viện, Nào Phải Sát Thủ Đường! (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi azlii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.