Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mất trí nhớ

Tiểu thuyết gốc · 1933 chữ

Gain tiến tới chỗ chiếc giường rởm đời của mình rồi cẩn thận cúi xuống gầm. Đây không gì khác chính là nơi hắn giấu đi cái cô gái phạm nhân đào thoát kia bằng cách đặt cô ta xuống gầm giường và được nâng đỡ bởi hai chiếc rương lớn mà cha mẹ để trong phòng cậu-thực ra cũng có thể gọi là cái nhà kho của gia đình. Hắn ở đây đã qua một tháng, giờ mới phải công nhận rằng chiếc giường này thiết kế có hơi cao một chút hóa ra là ý hay.

Nhưng mà cái ý hay này thế nhưng lại phản chủ!

Gain mắng thầm, kéo cả hai rương đồ ra để tìm cách mang cô gái tên Sregin kia khỏi gầm giường Hắn tốt nhất nhân lúc cô ta chưa có tỉnh lại thì chớp thời cơ mang xác ra vứt ở một nơi nào đó heo hút, tránh khỏi cái ngôi làng đáng lý phải yên bình này càng xa càng tốt. Hắn dù có phải thành đại nhân vật cũng không chọn làm loại ác nhân chứa chấp kẻ phạm tội sát nghiệp đầy mình. Tất nhiên lần thấy chết không cứu này nên được bỏ qua.

- Hệ thống có lẽ còn chưa nhắc ký chủ...

Gain cảm thấy có chuyện không ổn, cúi mình nhìn vào bên dưới giường. Hắn tức thì nổi da gà, rụi mắt mấy lần nhìn Sregin đã không cánh mà bay, chỉ còn lưu lại những vệt máu đã khô. Kế đến, hắn còn thấy phía sau mình tiến đến một cái bóng người mà nếu dựa theo nếp tóc chắc chắn là nữ giới..

- ...Sregin ở sau lưng!

Lời này của hệ thống giống như sét đánh ngang tai Gain, làm cả thân thể hắn đột ngột sợ phát run, không dám quay ra phía sau mà nhìn. Hắn không thể nào hình dung được chuyện này tại sao có thể xảy ra. Đúng theo lẽ thường, Sregin không có cách nào tự mình chui ra khỏi vị trí với đống thương tích có thể coi là nặng nề chưa hề được chữa trị thỏa đáng như vậy.

Hệ thống, vì không phải chịu chung số phận thê thảm nếu Gain vong mạng, giải thích rất chậm rãi.

- Có lẽ ký chủ không nhớ, nhưng ban nãy vì ký chủ quá hoảng loạn nên đã cho cô ta uống thuốc hồi phục vết thương cao cấp có được từ hệ thống mà cứ tưởng chỉ sơ cứu vớ vẩn bằng mấy mảnh vải. Do đó, sau khi ký chủ xuống dưới kia tiếp chuyện với đám quý tộc, Sregin đã hoàn toàn bình phục rồi.

Gain bấy giờ vẫn cứng đờ người chưa có nhìn ra sau, một mặt quỳ cạnh giường như chết lặng, hỏi hệ thống có phần oán trách.

- Tại sao ngươi không nhắc ta sớm?

Hệ thống không câu nệ đáp thẳng tưng.

- Hệ thống không nghĩ rằng ký chủ lại có thể quên chuyện này. Nhưng đây đúng là một cái minh chứng tuyệt vời cho thấy hệ thống không hề lừa dối ký chủ về công hiệu của thuốc. Với tốc độ hồi phục cả cơ thể nguyên vẹn trong 10 phút này, bình thường sẽ tiêu tốn số tiền tương đương với gia sản cả cái làng Ville làm ra trong 5 năm chưa tính đến thiên tai và các yếu tố khác.

Nói đến đây, Gain chưa nghĩ được gì thêm đã nghe thấy một giọng nói hối thúc ở phía sau truyền đến.

- Nhóc kia, mau quay mặt ra đây!

Gain sợ xanh cả mặt, bất đắc dĩ cầu cứu hệ thống.

- Mau tìm cách giúp ta!

Nhưng hắn không nghe thấy cái hệ thống ngu ngốc nọ hồi đáp, thay vào đó trên tay lại bất chợt hiện ra một vật thể lạ, chính là cái liềm nanh Nashor hắn vô tình sở hữu mới gần đây.

Đây hẳn chính là bảo ta tự thân vận động?

Hắn nuốt nước bọt tự hỏi, nhưng chưa kịp "chiến" với "đấu" thì chiếc liềm trên tay hắn bị đánh bay trong khoảnh khắc ngắn ngủi bằng một đường kiếm nhanh như điện giật, không có cách nào cảm nhận hay phản ứng.

- Có cần ta nhắc lại không?

Giọng cô gái kia đầy đe dọa khiến Gain càng sợ hơn trước, trời chẳng rét mà run bần bật. Hắn ngoan cố thêm một chút, rồi lập tức quay ra khóc lóc van nàn cái người đáng sợ nãy giờ vẫn đe dọa an nguy của mình.

- Em xin chị, chị tha cho em! Em còn mẹ già, đừng chém em! Em đã che giấu cho chị rồi, đừng tìm cách bịt đầu mối!

Gain diễn rất nhập tâm, dường như những gì hắn đang nói chính là lời từ trong đáy lòng, không một tia lừa dối. Bên cạnh đó, hắn còn rặn ra được bao nhiêu là nước mắt, khiến cảnh tượng càng thêm chân thực sâu não đau buồn.

Nhưng khác với những tưởng của Gain, Sregin nhìn hắn không nói gì, cũng chẳng có hành động gì, dường như bị việc làm của cái đứa nhóc ở đối diện làm cho lúng túng, không thể nghĩ thông suốt.

Một khắc sau đó, trước sự ngỡ ngàng của Gain đang khóc nức nở xin tha, cô ta vứt thanh gươm to bản nặng trịch màu đen của mình sang một bên rồi vội vàng sán tới chỗ hắn, thình lình ôm lấy và nói lời an ủi.

- Ta...ta xin lỗi vì đã làm cậu nghĩ như vậy!

Gain bị giật mình bởi hành động này, cơ thể còn đờ đẫn hơn cả lúc trước, ý nghĩ trong đầu không ngừng rối loạn hiện lên, gần như khiến não bộ quá tải cũng không thể thông suốt. Cuối cùng, hắn tổng kết được một câu cảm thán bằng Tiếng Việt không thể nào đúng hơn khi nói về loại chuyện quái đản như này.

- Vãi cả l*n!

Lúc này, cơ thể hai người tiếp xúc thật sát với nhau, hắn lần đầu tiên cảm nhận được cái sự mịn màng của làn da người con gái, lại thêm thanh âm hơi thở người khác giới sát bên tai, hắn can đảm và bình tĩnh lắm mới có thể đẩy được Sregin ra và nói.

- Đừng...đừng có làm vậy!

Mặc dù cơ thể này của hắn vẫn rất trẻ con, trước những chuyện này cơ bản không có phản ứng nhưng tâm hồn của một con người như Gain thì chẳng tài nào chịu nổi. Hắn thường thường vẫn tự hào với cái khả năng kháng lại quyến rũ, Gain bây giờ phải thừa nhận kẻ trước mắt mình không phải đối phó đơn giản như vậy. Nhất là ở cái khoảng cách gần như lúc này, vẻ đẹp cô ta thực sự cứ hút lấy hai con mắt phàm nhân của hắn, làm hắn mất đi sự cảnh giác đáng ra nên có.

Sregin cũng lùi ra khỏi hắn, làm hắn cuối cùng đã có thẻ thở một hơi thoải mái không bị ngắt quãng. Thế rồi, có chút lúng túng cô ta nhìn hắn hỏi.

- Ta chỉ muốn hỏi cậu vài câu, không hề có ý định quá quắt gì cả...

Gain không nghĩ mình có thể từ chối yêu cầu này, rặn ra một nụ cười rồi đáp thật tự nhiên nhất mình có thể.

- Được được, chị cứ nói đi tôi sẽ trả lời trong tầm tay.

Sregin chẳng hề chứng chừ, không hề giấu diếm, nói với Gain bằng vẻ lo lắng, không còn đáng sợ như nãy dọa hắn nữa.

- Đây là đâu, còn ta là ai? Ta thực sự không hề

Gain giật mình nhìn Sregin với con mắt không thể giải thích nổi, cũng không biết phải trả lời cái này như nào, ngờ vực hỏi hệ thống.

- Thuốc của ngươi không lẽ có tác dụng phụ? Hay cô ta đang giả vờ mất trí nhớ vậy?

- Thuốc của hệ thống nếu có tác dụng phụ sẽ báo trước, đây chắc chắn là chuyện ngoài ý muốn. Cũng rất có thể là cô ta đang giả vờ nhằm lợi dụng ký chủ. Đương nhiên do quan hệ đã được chính thức thiết lập sau khi ký chủ bảo vệ cô ta cho đến thời điểm thức giấc, ở đây chỉ có ký chủ hưởng lợi chứ không có chuyện ngược lại. Sregin có lợi dụng được ai thì cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Gain biết chuyện cũng thấy thư giãn hơn nhiều, tuy bán tín bán nghi hệ thống nhưng trong tình cảnh này chẳng thể nào làm được gì khác. Nếu như hắn không hợp tác còn cô ta thực sự là giả vờ thì sớm mai đầu lìa khỏi cổ cũng có thể đoán trước.

- Cô không...không có...có nhớ gì hết sao?

Hắn hồn nhiên ân cần bằng giọng trẻ con hỏi, không lộ ra một chút sơ suất. Đây cũng là một cái bản lãnh hắn học được sau nhiều năm ở chốn học đường, thích nghi với tình cảnh để lấy lòng được mọi người. Chính nhờ khả năng này mà hắn mới có rất nhiều bạn bè, từ giang hồ cho đến cơ quan chính phủ con cháu. Dù có là sắc nước hương trời của Sregin cũng không khiến bản lãnh này vì thế mà mất đi hữu ích.

- Ta chỉ nhớ có kẻ truy sát ta nhưng ta đã may mắn trốn thoát được. Tỉnh lại thì ở đây, được cậu cứu chữa. Mọi chuyện trước đó gần như bằng không, có chăng cũng chỉ là thân phận hộ vệ thấp kém của ta mà thôi.

Nói rồi, Sregin úp mặt vào đầu gối mình, thút thít như sắp khóc. Gain thấy cô ta khi khóc lại có thêm phần đáng yêu nên rất khó xử, vẫn chưa lý giải được cái lực lượng nào lại khiến hắn rối loạn mỗi khi nhìn cô gái này. Cô ta đẹp hơn bất kỳ cô gái nào hắn từng gặp, chẳng lẽ là vì cái đó?

Gain định hỏi thêm cái gì đó nhưng chợt nhận ra Sregin đã ngủ thiếp đi từ bao giờ nên lập tức ngưng lại. Hắn bất đắc dĩ dùng sức mình mang cô lên giường nằm, bản thân quyết định thức trắng qua đêm nay.

- Mong rằng cô ta thực sự mất trí nhớ, nếu không sáng mai chúng ta chết chắc!

- Ký chủ không cần lo lắng, vì giờ Sregin đã là hợp tác viên chính thức, ký chủ đã có thể xem được trạng thái của của ta rồi! Theo như trạng thái bây giờ, kể cả giả vờ cũng không tính tới chuyện đả thương ký chủ đâu.

Gain đang ngồi thẫn thờ thì lại như được tiếp thêm sức mạnh, tỉnh như sáo hỏi.

- Mau cho ta xem!

Dứt lời, trước mắt hắn lại hiện ra một chiếc bảng ghi không ít chữ cái khiến hắn thích thú vô cùng.

"Hợp tác viên: Sregin (không họ)

Đánh giá: 10 sao

Tình trạng quan hệ: Người quen (chính thức)

Hào cảm: 80/100

Điểm trung thành: Sáng nắng chiều mưa

Nghề nghiệp: Kiếm sư level 50( kinh nghiệm: 0/5000), đầu bếp level 10(kinh nghiệm 50/100), nữ công gia chánh nói chung level 10(kinh nghiệm 0/100)

Tiềm năng phát triển: Cực lớn"

Gain xem xong khéo mắt giật giật, cái thể loại trung thành gì đây?

Bạn đang đọc Ta Mạnh Lên Nhờ Quan Hệ Rộng sáng tác bởi ToiYeuNuoc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ToiYeuNuoc
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.