Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nông dân thăng cấp

Tiểu thuyết gốc · 2036 chữ

- Nhiệm vụ ngày là đây sao? Hình như cũng không đơn giản cho lắm nhỉ?

Bởi cơ thể vốn đã mệt mỏi, Gain đọc xong liền muốn bỏ ngay cái hệ thống này đi. Nếu từ giờ nỗi ngày đều làm nhiều việc nặng nhọc như vậy và có thể hơn vậy, hắn thực sự chẳng muốn làm. Dẫu sau xưa nay Gain cũng chưa từng nhận mình là một người cần cù, bây giờ cơ thể ốm yếu có lẽ lại càng chẳng có mấy động lực.

Hệ thống là một dạng trí tuệ nhưng không sống nên liền đưa ra một lời khuyên máy móc vô cảm mặc cho nghe không đúng lắm.

- Ra xã hội làm ăn bươn trải, liều thì ăn nhiều không liều thì ăn ít. Muốn thành công thì phải chấp nhận trải qua đắng cay, ngọt bùi. Chịu khó, cần cù sử dụng hệ thống bù thông minh, chỉ có làm thì mới có ăn, còn không làm mà đòi có ăn thì...

Gain là một người sống tại Việt Nam, chẳng cần nghe hết câu đã biết danh ngôn này tới từ nhân vật nào, miệng liền xua đuổi kịch liệt.

- Thôi dừng, ta không nghe lời khuyên của bọn giang hồ mõm!

Hệ thống lại đáp.

- Nếu như khuyên bảo không làm cho ký chủ có thêm động lực, hệ thống đành phải đổi phương pháp khác.

Gain nghe vậy, mặt ngoài dửng dưng nằm nhắm mắt ngơi nghỉ song bên trong dần có phần lo lắng.

- Phương pháp khác ?

- Đúng vậy!

Hệ thống dứt lời, từ trên bầu trời quang đãng chẳng có lấy một gợn mây bỗng vang lên tiếng "đùng đoàng" khủng khiếp từ một đống những tia sét chết người của ngày mưa bão. Gain giật mình, chạy ra ngoài cửa thì thấy bầu trời trên đầu mình lóe sáng liên hồi và kèm theo là liên tiếp mấy đạo thiên lôi đánh xuống thẳng vào da thịt hắn, khiến hắn chẳng mấy chốc cháy đen thui.

- Đây chính là hình phạt!

Gain chợt bừng tỉnh, nhận ra tất cả chỉ là ảo giác chứ chẳng có một tình tiết nào trong số đó là thật. Hắn bỗng cảm thấy bản thân như mới bị lừa phỉnh nhưng đồng thời cũng hơi lo lắng. Cái thứ ảo giác này làm hắn trầm mê, hoàn toàn không thể nào nhận ra thực hay ảo, đã vậy hắn cũng không có cách nào phòng tránh cái hệ thống quái gở này làm vậy.

- Ngươi có thể tạo ra ảo giác sao?

- Hệ thống không biết tạo ảo giác nhưng đây là một thứ thần Astesia gọi là trailer dành cho ký chủ. Nếu ký chủ không tiếp nhận nhiệm vụ ngày của hệ thống, thiên lôi thật sự sẽ tới chăm sóc ký chủ.

Cái đéo gì? Mình quá thật không nên tin con mẹ đáng ghét đó mà! Gain lại thêm một phen điếng người. Hắn thế mà thực sự đoán dúng về độ gian trá cuả thứ thần thánh giẻ rách kia. Lúc này, hắn còn cảm thấy như mình chính là bị gài bẫy, còn nhớ ra mình đã hồ đồ như nào vì ban đầu không hỏi thật cận kẽ mọi khía cạnh của cuộc thi ngu ngốc này. Ai bảo không có hình phạt khi thua cuộc thì sẽ không có hình phạt khi không đi theo đúng kịch bản cơ chứ.

- Ây dà, ngay từ đầu đã cố cảnh giác rồi mà  cuối cùng vẫn bị chơi một vố. Ta đã bảo ta không giỏi làm mấy chuyện này mà!

Gain nói rồi lại nằm xuống nhìn lên trần nhà, ý nghĩ không bất ngờ rằng bản thân chẳng thể nào hợp với thân phận của một nhân vật lớn với cái tính cách và tố chất cùi bắp của mình. Hệ thống thì mặc kệ, đáp trống không.

- Nếu thích bị sét đánh thì cứ vậy đi!

5 phút sau Gain đã mặc xong cho mình bộ quần áo chất lượng thấp làm từ vải thô sơ tối màu của những đứa trẻ nghèo mà trong ký ức thì gần như ngày nào hắn cũng mặc chỉ trừ khi đi ngủ.  Hắn  ban nãy đã suy nghĩ, đã làm rõ với bản thân mình rồi, hắn phải phấn đầu để báo hiếu cho cha mẹ, không cần phải chiến thắng cuộc thi vớ vẩn kia, hắn sẽ sử dụng cái hệ thống này vì bản thân mình và gia đình trước ( nhưng chủ yếu là vì hệ thống ép nên mới làm ngay).

- Đầu tiên cứ làm việc nhà trước đi, cái này chẳng cần dùng cái não mấy! Bớt được việc cho tinh thần cũng giúp cơ bắp đỡ mệt.

- Hệ thống phục vụ, ký chủ mất não vẫn có thể thành đại nhân vật!

- Cút!

Gain nói xong thì nhanh nhanh chóng chóng cầm theo cái xô nước để ở trong nhà, mang đến cái giếng gần đó để ngâm và tưới cho hạt giống lúa mì. Đây là một trong những việc nhẹ nhàng nhất mà hắn được giao, có lẽ cũng là đủ để tính là một việc nhà đối với hệ thống rồi.

- Nặng vãi!

Khi còn là Đạt, hắn dù gì cũng đã 18 tuổi, có thể  xách một xô nước đầy mà không có quá nhiều khó khăn. Nhưng bây giờ cơ thể hắn chỉ có 9 tuổi mà lại có phàn ốm yếu, nhiệm vụ này có phần khó khăn. Cũng may những đứa trẻ ở đây là những con người lam lũ, làm việc tay chân đều quen thuộc hơn hắn khi trước nên gánh nặng cũng giảm bớt.

Bê nước gần đến nơi, hắn nặng nề đặt xuống, hít một hơn đầy phổi cho lại sức. Mẹ hắn là Martalete nhìn thấy con mình đã ra khỏi giường và làm việc thì vội vã chạy tới,bỏ mặc công việc gieo trồng còn đang dang dở. Nhân tiện, ở đây nữ giới không có tên đệm vì một lí do nào đó.

- Gain, con làm cái gì ở đây vậy? Chẳng phải con vẫn còn mệt hay sao? Không cần phải cố gắng làm việc đâu con!

Mẹ hắn lo lắng chạy tới, đặt tay lên vai của hắn và nói một hồi đầy những câu hỏi quan tâm. Qua ký ức của Gain, hắn vẫn luôn biết mẹ Martalete là một người phụ nữ dịu dàng và yêu thăng con mình nhưng di quá khứ không được bố mẹ quan tâm theo cách này, hắn chẳng thể ngờ cảm giác được âu yếm chăm sóc lại ấm áp như vậy. Thế đấy, hắn bây giờ bỗng cảm thấy vô cùng hạnh phục.

Gain lắc đầu, cố gắng giải thích bằng giọng mạnh mẽ nhất mà hắn có thể rặn ra.

- Không sao ạ, con nghĩ con vẫn đủ sức để làm việc này! Dẫu sao con cũng đã đỡ mệt rồi, không thể để việc reo trồng bị chậm lại được!

Tất nhiên bên trong thì hắn vẫn chẳng ngưng chửi rủa hệ thống chết tiệt và con mụ thần không cần nói ra cũng biết vì đã phá hoại những giờ phút nghỉ ngơi tĩnh dưỡng của hắn.

Mẹ hắn dường như cũng đã quen với loại phản ứng này của Gain cũ, chỉ cười mỉm và nhắc nhở.

- Đừng có cố quá con nhé! Mẹ sẽ bê nốt từ đây, con chỉ việc bê thêm ba xô nước nữa tới vị trí này là được!

Bà xoa đầu hắn rồi quay đi, để lại Gain tiếp tục với công việc với nhiều dòng suy nghĩ khác nhau.

Hắn đứng đó nhìn bóng lưng bà một lúc, đột nhiên thấy chuyến đi sang dị giới này thực ra cũng có cái hay. Nhờ nó mà hắn có thể tiếp xúc với nhiều con người tuyệt vời hơn là đám bạn đủ thành phần ở lớp cùng với nhiều tính cách hơn, giúp hắn trải nghiệm được nhiều loại cảm xúc, nhân sinh mà trước đó hắn chẳng mấy khi được tiếp nhận. Có thể nói, hắn tới đây tuy là thái độ cực kỳ chán ghét nhưng cũng cảm giác được rằng mọi chuyện không hoàn toàn tiêu cực như mình tưởng. Tất nhiên mặt tích cực thì cũng có giới hạn thôi, hắn vẫn ghét cái cuộc thi này cay đắng, vì lúc cảm nhận được mặt tốt cũng là khi hắn nhận thấy cuộc thi này chẳng phải hoàn toàn vô thưởng vô phạt về diện thắng thua như lời mụ thần kia bốc phét...

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên phía sau lưng hắn có giọng của một người đàn ông.

- Cái thằng bé này!

Cũng ngay sau đó, một bàn tay to bản thô ráp nắm lấy người hắn rồi quay hắn một nửa vòng tròn ra phái sau.

Đó là một người đàn ông cao to với đôi mắt xanh nước biển khá hiếm, nước da xanh đen nhưng hơi xanh xao với khuôn mặt lộ rõ độ tuổi đã bước sang giai đoạn trung niên. Thực ra ấy chính cha của Gain, Karlman, một người khá lạc quan và cần cù theo đánh giá của hắn. Đáng tiếc, ông không có chí tiến thủ, khiến Gain phần nào thấy buồn cho gia đình này.

- Ký chủ không thấy bản thân mình sao?

- Cha...

Gain còn chưa nói hết câu đã bị hệ thống kháy đều lại đột ngột bị ông già xoa đầu một cái rất mạnh làm hẳn chẳng thể nào mở mồm. Nối tiếp hành độn quan tâm kiểu đả thương này là một tràng cười lớn và giọng nói tự hào.

- Đúng là con ngoan của ta, vừa thoát chết mà đã ở đây phụ giúp cha mẹ rồi. À, nhưng đừng có cố quá kẻo quá cố nhé!

- D...dạ!

Gain đau điếng ôm đẩu, nhưng bản thân lại cảm thấy cách quan tâm của Karlman cũng rất có tác động với hắn. Đổi lại là cha mẹ ngày trước, có khi ngoài nuôi sống hắn ra thì chẳng bao giờ có được những giây phút cha mẹ trò chuyện với con thoải mái được nhường này. Nói bông đùa về cái chết sau khi biết chuyện con mình suýt nữa thì đã toi đời thật ư? Cha mẹ Gain bây giờ không phải hoàn hảo và cha mẹ hắn trước kia cũng vậy, nhưng chắc chắn hắn không thực sự thích cái cách họ nuôi nấng hắn bằng cách cha mẹ mới này quan tâm.

Mẹ và cha mình quả thực là rất thương con. Khi trước chỉ xem qua ký ức nên mình chỉ cảm nhận được một chút sự quan tâm, nhưng thông qua lời nói và cử chỉ của cha mẹ thì thực sự khiến mình rung động. Hắn nghĩ thầm, càng nghĩ càng thấy tầm quan trọng chuyện phải giúp Gain báo hiếu cho phụ mẫu. Nhờ đó, nguồn động lực để hắn vượt qua đống nhiệm vụ bỗng nhiên được kích hoạt.

Sau ba lần đi đi lại lại vận chuyển những xô nước, thể lực của Gain bị rút cạn nhanh chóng dù cơ bắp của hắn cũng không tới nỗi tệ hại mà chủ yếu là vì mới ốm dậy.  Hắn ngồi xuống trước cửa nhà, nhìn sang phía xa nói người ta làm những chuyện đồng áng với con mắt mỏi mệt, có chút buồn ngủ.

- Hệ thống, vậy là được một nhiệm vụ nhỉ?

Câu hỏi vừa dứt, một đoạn nhạc cực kỳ hoành tráng hào hùng bỗng nhiên vang lên trong đầu Gain, làm hắn giật cả mình quên hết cả cơn buồn ngủ.

- Nhiệm vụ thứ 4 hoàn thành, trao thưởng 10 kinh nghiệm!"

Liền tiếp theo đó, một đoạn nhạc khác lại bùng lên, lần này mang ý nghĩa tán thưởng, giống như chúc mừng hắn vừa đạt được thành tựu rất khủng bố.

- Ký chủ thăng cấp từ nông dân lv 0 lên nông dân lv 1(10/10). Mọi chỉ số và tiềm năng được gia tăng. Hồi phục lại thể lực ngay tức thì.

Bạn đang đọc Ta Mạnh Lên Nhờ Quan Hệ Rộng sáng tác bởi ToiYeuNuoc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ToiYeuNuoc
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.