Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể chịu một chút thiệt thòi nào

Phiên bản Dịch · 1051 chữ

Chương 7: Không thể chịu một chút thiệt thòi nào

Thế là, lưu lượng người tới xem livestream của Lâm Bắc Phàm vẫn tăng một cách ổn định.

Xem người khác cố gắng làm việc? Có gì đáng xem?

Bình thường mình cũng luôn cố gắng nỗ lực, 996, 007, khiến bản thân mình đầy thương tích, bọn họ không muốn xúc cảnh sinh tình!

Xem người khác sờ cá mới thoải mái, mới có nhập cảm!

Thế nhưng tổ chương trình lại không hài lòng lắm.

Trung tâm chế tác chương trình nơi làm việc.

Đạo diễn Vương cau mày nhìn Lâm Bắc Phàm đang sờ cá.

Phải biết rằng, tồn tại đứng sau tài trợ cho chương trình của bọn họ là mười tập đoàn lớn, mục đích là để thức tỉnh tinh thần phấn đấu của người trẻ tuổi, để bọn họ cố gắng làm việc, kiếm tiền cho công ty.

Nhưng hiện tại lại có một người sờ cá đường đường chính chính như thế, còn khiến người xem yêu thích như vậy, thế sao được?

Nhất định phải khiến hắn có việc để làm, nhất định phải khiến hắn trở nên bận rộn!

Thế là đạo diễn Vương cầm điện thoại lên.

Ở một bên khác, chủ nhiệm Trương mới vừa nhận điện thoại xong đã nịnh nọt nói:

“Vâng vâng vâng, đạo diễn Vương, toi biết phải làm như thế nào rồi! Ngài cứ yên tâm giao chuyện này cho tôi đi!”

Sau khi tắt máy, chủ nhiệm Trương bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Lúc trước công ty đã gửi thông báo xuống, yêu cầu tất cả nhân viên trong công ty phải phối hợp vô điều kiện với bố trí của chương trình.

Ông ta chỉ là một lãnh đạo nhỏ, đương nhiên cũng phải phối hợp, nếu không ông ta cũng không gánh nổi trách nhiệm.

Đương nhiên, chút chuyện nhỏ thế này không cần ông ta đích thân ra mặt.

Ông ta cầm di động lên, thông qua Wechat len lén liên hệ với Lưu An.

Lưu An nhận được tin nhắn xong lại gật đầu một cái thật nhẹ rồi quay qua nói với Lâm Bắc Phàm: “Tiểu Lâm, hiện tại cậu có rảnh không?”

“Không rảnh, tôi đang bận rộn lắm đây!” Lâm Bắc Phàm vừa xem hot girl livestream vừa thuận miệng nói.

Khóe miệng Lưu An co quắp.

Bận?

Bận cái rắm sao!

“Vậy cậu có đói bụng không?” Lưu An lại hỏi.

Lâm Bắc Phàm sờ sờ cái bụng lép xẹp của mình, nói: “Hôm nay tôi còn chưa ăn sáng, đúng là hơi đói thật!”

“Đói là được rồi! Tôi cũng đói. Phía dưới có tiệm ăn sáng Trương Ký cũng không tệ, nhất là bánh bao hấp của tiệm đó, ăn ngon vô cùng. Cậu đi ăn sáng đi, thuận tiện mua một phần lên giúp tôi với, cảm ơn!”

Lâm Bắc Phàm kinh ngạc: “Hiện tại đang trong thời gian làm việc mà cũng đi ăn sáng được?”

“Đúng là giờ làm việc thì không thể ăn, nhưng mấy nhân viên phải làm việc bên ngoài như chúng ta thì khác!”

“Chúng ta là nhân viên chạy việc bên ngoài, lấy nghiệp vụ làm trọng, dầm mưa dãi nắng, thời gian ăn uống cũng không theo quy luật, chỉ cần sơ ý một chút sẽ bỏ bữa ngay.”

“Cho nên công ty cho phép chúng ta được ăn cơm nhanh trong giờ làm việc! Nhưng mà chỉ có thể ăn trong phòng nghỉ, không thể ăn trong phòng làm việc!”

“A, tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi ngay!” Lâm Bắc Phàm gật đầu rồi đứng dậy.

“Chờ đã! Mua giúp tôi một phần luôn với, thuận tiện lấy giúp tôi một bát sữa đậu nành nữa!” Chị Trương gọi.

“Còn cả tôi nữa!” Liễu Quyên giơ tay lên.

“Được nha, trả tiền mặt hay là trả QR?” Lâm Bắc Phàm chìa tay ra hỏi.

“Có ý gì?” Cả ba người đều bối rối.

“Đương nhiên là trả tiền mua đồ ăn, mọi người không định để tôi tự bỏ tiền đấy chứ?” Lâm Bắc Phàm nói.

“Chờ cậu mua về rồi chúng tôi lại đưa tiền cho cậu!” Lưu An mất kiên nhẫn.

“Vấn đề là hiện tại tôi không có tiền!” Lâm Bắc Phàm nói một cách dõng dạc:

“Tôi mới ra ngoài làm việc, trên người chẳng có tiền gì, ngay cả tiền đang tiêu cũng là tiền nợ! Mọi người không đưa tiền cho tôi, tôi không mua đồ được!”

Ba người: “…”

“Cừ thật, đúng là không chịu một chút thiệt thòi nào!”

“Không bỏ tiền thì khỏi mua đồ!”

“Muốn ỷ lớn hiếp nhỏ? Muốn già bắt nạt trẻ? Không có cửa đâu!”

“Quá cá tính, tôi thích!”

Đám người xem livestream cười té đái.

Nhưng mà cũng có người công kích Lâm Bắc Phàm, nói hắn tính toán quá chi li, không thể tạo quan hệ đồng nghiệp tốt đẹp sẽ ảnh hưởng không tốt tới sự đoàn kết của phòng làm việc.

Người trẻ tuổi phải chịu chút thiệt thòi thì đã sao? Tất cả mọi người đều phải từng trải qua cảnh như vậy!

Mà lúc này, có một người trẻ tuổi chỉnh lại:

“Mấy người đã từng phải chịu thiệt nên muốn chúng tôi cũng phải chịu thiệt theo?”

“Anh em ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng, đồng nghiệp đã là gì? Đừng tưởng lớn tuổi thì có thể ức hiếp chúng tôi!”

“Làm chân chạy miễn phí đã tốt lắm rồi, mấy người còn muốn thế nào nữa?”

“Tôi cảm thấy Lâm Bắc Phàm làm rất đúng! Trước đây tôi quá trung thực cho nên mới thường xuyên phải bỏ tiền ra, cuối cùng không lấy về được xu nào, ai cũng viện cớ này cớ nọ.”

“Có một số người già mà không nên nết, không thể nuông chiều!”

Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Lâm Bắc Phàm, ba người chỉ có thể ngoan ngoãn xì tiền ra.

Lấy được tiền, Lâm Bắc Phàm vui vẻ xuống lầu.

Hắn không đi thang máy mà đi thang bộ, đi từng tầng từng tầng, từ tầng 12 xuống tới tầng 1.

Bởi vì hắn có nhiều thời gian.

Bạn đang đọc Ta Mang Kỹ Thuật Sờ Cá Tân Tiến Tới (Dịch) của Thanh Chưng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.