Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỗi người một suy nghĩ

Tiểu thuyết gốc · 1991 chữ

Sau khi hội họp với đám đệ tử thì đám đông sớm đã giải tán, khoảng sân phía trước lều trại chỉ còn lại chín mươi lăm tán tu các thể loại đang tụm năm tụm ba bàn tán đủ loại chuyện trên đời. Nhưng đa phần vẫn là chào hỏi giới thiệu lẫn nhau.

Tán tu vốn không phải xuất thân giàu có gì nên loại sự tình khinh thường kẻ yếu hay mở miệng ra là khi dễ kẻ khác không hề xảy ra mà tất cả đều tỏ vẻ khách khí với nhau.

Nhìn một màn này, Nguyễn Phú Quốc mỉm cười hài lòng. Hắn phóng lên một tảng đá lớn,  sau đó hô lên một tiếng giữ im lặng rồi dõng dạc tuyên bố:

“Chào mừng các thành viên mới của ngôi nhà Ma Sát phái của chúng ta. Bổn toạ chính là Nguyễn Phú Quốc.  Chưởng môn đời thứ ba của Ma Sát phái. Các ngươi nếu ai chưa biết vị trí của chúng ta ở đâu thì có thể tìm đệ tử của bổn toạ mà hỏi. Hiện tại thì môn phái còn chưa chuẩn bị đầy đủ, tất cả hãy tạm thời giải tán để thu xếp công việc cá nhân. Đúng bảy ngày sau hãy tập trung tại Ma Sát phái tiến hành nghi thức nhập môn"

“Dạ rõ”

“Vâng, thưa chưởng môn”

Mọi người nhao nhao đồng ý. Trước khi gia nhập môn phái thì vẫn nên thu xếp một chút vẫn hơn. Dù gì thì lần này tiến tới đây bọn hắn chủ yếu là để tu luyện chứ chưa nghĩ đến việc gia nhập phái nào.

Nhìn thấy nhiều đệ tử như vậy rời đi, lòng hắn cũng dâng trào cảm xúc khó tả, lòng cảm thán một câu:

“Đời trước ta không bạn bè không thân thích. Sau khi chuyển sinh lại chỉ có con mèo vàng này làm bạn, không ngờ bây giờ lại có một đám đệ tử theo cùng. Khá là thú vị”

Cứ như thế hắn cùng với đại đệ tử Kiều Nguyệt Nga, nhị đệ tử Bùi Kiệm, tam đệ tử Lê Ngọc Long và Lý Hoài Nam cùng với Không Không Bảy trở về môn phái.

Đại đệ tử Kiều Nguyệt Nga tế ra phi kiếm, hào quang chói mắt bay thẳng về núi Ma Sát.

Bùi Kiệm tu vi yếu nhất nên không thể dùng phi kiếm nên đành bay theo Lê Ngọc Long.

Lý Hoài Nam và Không Không Bảy thì đều là dân khố rách áo ôm làm sao có phi kiếm được nên đành đi bộ về môn phái.

Để tăng thêm tình cảm sư huynh đệ, chưởng môn Nguyễn Phú Quốc như hắn đành phải cuốc bộ theo hai người này, trên đường đi cũng hiểu sơ về thân phận mỗi người. Tuy là hắn chắc chắn vẫn có điều giấu diếm nhưng hắn không quan tâm lắm. Ai mà không có bí mật cơ chứ.

Núi Ma Sát

“Chưởng môn, đây chính là Ma Sát phái sao?”  - Bùi Kiệm ngẩn ngơ hỏi.

“Khụ chính là nó,  chính là núi này.”

Trước mắt mọi người là một khoảng đất đá trống trải, vẫn còn đâu đó vết tích đổ nát sau một thảm án diệt môn, cây cối xung quanh hoặc đổ rạp hoặc bị cháy đen.

Thế này thì có phải là một môn phái đâu chứ.

Nguyễn Phú Quốc thở dài, chỉ về hướng cái biển kia, có ghi ba chữ hùng hồn “Ma Sát Phái" đỏ như máu.

Bùi Kiệm ngớ người ra, hắn bất giác hỏi một câu:

“Chưởng môn, thế thì chúng ta ngủ ở đâu đây?”

Đây đúng là điều trong lòng mọi người. Ngủ chỉ là chuyện nhỏ nhưng tu luyện thì phải làm thế nào, cũng không thể cứ như vậy mà ở ngoài đường chứ.

Kiều Nguyệt Nga vốn từ núi này đi xuống với Nguyễn Phú Quốc nên không có gì là bất ngờ. Nàng thờ ơ nói:

“Không được thì lại dựng lều ở vậy”

Nguyễn Phú Quốc lập tức đồng ý:

"Các người đã biết, môn phái đã bị diệt môn, ta vẫn chưa có thời gian xây sửa lại. Để qua ngày hôm nay, chúng ta đành phải tạm dựng lều vậy. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu xây dựng kiến trúc môn phái"

Quyết định được đưa ra không ai dám phản kháng, tất cả liền dựng lên riêng cho mình một cái lều đơn giản, sau đó tiến vào ngồi xếp bằng tu luyện

Trong lòng mỗi người mỗi suy nghĩ khác nhau.

Kiều Nguyệt Nga thì chỉ mong chờ thực lực khôi phục xong rời đi ngay. Hành vị và phong thái không giống ai mà nàng từng gặp, lại còn tuỳ ý nữa chứ. Nhưng đôi lúc lại có những thứ vô cùng cổ quái. Nàng tuy có phần tò mò nhưng chưa đến nỗi vì môn phái mà có thể chịu cực chịu khổ.

Nàng không phải là bị cấm chế thực lực. Càng không phải là bị trúng độc mà thực lực đại giảm, nàng chính là bị phá huỷ tu vi. Bây giờ chỉ còn cách là luyện lại từ đầu. Có một môn phái để tạm trú quả không còn gì hơn. Môn phái càng tệ thì cừu nhân của nàng càng khó biết được hành tung của chính nàng.

Mà cho dù cừu nhân của nàng tìm ra được nàng thì khi thấy nàng vào một cái môn phái không ra gì thì sẽ lập tức khinh thường mà bỏ qua.

Nàng dư hiểu là thực lực bản thân hiện giờ, ngay cả đánh thắng được cái gã công tử kia còn không được chứ đừng nói là cừu nhân của mình.

Nhắc đến chuyện này nàng vẫn khó hiểu, bất giác nhìn qua lều của Nguyễn Phú Quốc.

Nàng rõ ràng hơn ai hết, dưới uy áp một kiếm của gã Huyết Ma công tử kia thì nàng chết là cái chắc. Nhưng từ khi chưởng môn của mình sử dụng một cái găng tay kỳ quái, cộng thêm hắn hò hét cỗ vũ thì lập tức nàng lại chuyển bại thành thắng.

Mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Nàng nhắm mắt định thần, từ trong người ném ra một quả cầu bao phủ không gian trong lều của nàng hình thành nên một cấm chế cách biệt với bên ngoài. Sau đó tâm thần hợp nhất, nàng bắt đầu tu luyện.

Bùi Kiệm vốn là công tử nhà giàu bị đá ra khỏi gia tộc, tuy thân mang nhiều tiền tài nhưng tu vi quá yếu. Hắn chỉ mong ở tạm với Ma Sát Phái một thời gian cho êm chuyện cũ là được, hiện giờ nếu gia nhập môn phái nào có danh một chút thì chỉ sợ sẽ bị giết chết. Hắn đã đi đăng ký các môn phái khác nhưng đều bị người ta đá đít ra khỏi cửa. Phần nhiều là do linh căn của hắn chỉ là hàng Thất phẩm.

Linh Căn ở thế giới này được chia làm bảy phẩm chính

Thất phẩm, Lục phẩm, Ngũ phẩm, Tứ phẩm, Tam phẩm, Nhị phẩm, Nhất phẩm.

Từ thất phẩm đến Lục phẩm có thể bị coi là hạ cấp Linh Căn, từ Ngũ phẩm tới Tam phẩm là trung cấp, còn Nhị Phẩm và Nhất Phẩm là Thượng cấp Linh Căn.

Như Lê Ngọc Long chính là Linh Căn nhị phẩm, là trọng điểm bồi dưỡng của tất cả môn phái.

Người có linh căn càng mạnh thì tốc độ tuy luyện càng nhanh, trưởng thành thì khí lực mà ma khí tích tụ càng nhiều. Nói chung có thể nói linh căn như là tư chất vậy.

Lê Ngọc Long cảm thấy bị lừa bán. Từ nhỏ đến lớn tuy nàng phải giả trang thành con trai thành chủ nhưng ở nhà phụ thân nàng luôn yêu chiều hết mực, nào có bao giờ phải ngủ bờ ngủ bụi thế này chứ.

Nàng hơi hối hận vì đã từ chối Quỷ Diện Tông, ngũ lưu tông môn mà lại vào cái môn phái bất nhập lưu như này.

Môn phái thế này vốn nàng ta không bao giờ để vào mắt nhưng hết lần này đến lần khác lại bị Nguyễn Phú Quốc dụ dỗ, lúc đầu nàng còn tưởng Ma Sát phái tuy mang tiếng bị diệt môn nhưng vẫn là một môn phái lợi hại. Do nàng thấy hắn khá thần kỳ, lại hứa hẹn giúp cho nàng luyện hoá đầu Âm Linh kia nên nàng mới dại dột mà theo.

Nhưng khi đến đây nàng mới biết mình bị hố nặng rồi. Nàng đang suy tính đến việc rời đi vào ngày mai. Có thể là kiếm một cái cớ nào đó để chưởng môn trục xuất hắn ra là được. Về phần Âm Linh trong tay chưởng môn, nàng tuy thèm muốn nhưng không thể vì thế mà tự huỷ tiền đồ.

Lý Hoài Nam bị lấy đi Âm Linh thì không còn gì trong tay nữa. Hắn vốn là người có cố sự nhưng biến cố đã cải tạo hắn từ một người hống hách trở nên trầm tĩnh hơn bao giờ hết. Hơn nữa dưới áp lực của chưởng môn thế mà hắn lại không có một chút phản kháng nào khi bị Nguyễn Phú Quốc bắt đi. Ngay cả trong lúc cơ thể mình bị Âm Linh khống chế cũng vậy. Điều này làm hắn đối với chưởng môn mình có một chút sợ hãi và kính nể.

Quan trọng nhất là chưởng môn đã kéo Âm Linh ra khỏi cơ thể hắn mà hắn vẫn còn sống, điều này nằm ngoài tầm hiểu biết của hắn. Nghĩ đến đó hắn nắm chặt tay, hai mắt đỏ ngầu làm ra quyết tâm nhất định phải cố gắng hơn.

Không Không Bảy cũng như Lý Hoài Nam. Hắn nhận định chưởng môn của mình là một đại lão từ lâu rồi. Một quyền tiêu diệt Mãng Xà tinh làm cho hắn không bao giờ quên được. Kiếp trước làm tử sĩ hắn vốn bị đối xử như nô lệ nên chuyện ngủ bờ ngủ bụi không thành vấn đề với hắn. Hắn nhận định nếu đi theo chưởng môn nhất định sẽ huy hoàng sau này.

Mà nhận định này chủ yếu xuất phát từ lão Bụt trong giới chỉ của hắn. Lão đã nhận ra Nguyễn Phú Quốc không phải tầm thường, thực lực biểu thị ra ngoài thì không mạnh nhưng làm cho lão cảm thấy vô cùng áp lực. Lão đã nghĩ đến nhất định là Phú Quốc đã giả heo ăn hổ, che giấu tu vi nhưng sát khí thì không thể nào che giấu được. Trong mơ hồ lão cảm nhận được người chưởng môn này đã giết không ít hơn ngàn người.

Nếu lão mà biết trong gần mười ngàn năm này ngày nào cái tên này cũng giết hơn ngàn người chắc lão không nhịn được mà quỳ bái luôn.

Mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một lều, dưới ánh sáng dần dần biến mất, không gian tiến vào màn đêm u tối.

Lúc này trong lều của mình, Nguyễn Phú Quốc liền mở xem điện thoại thông minh của con Lụa, kiểm tra một chút, hắn thấy đúng là đã xuất hiện một chữ > to tướng.

"Bây giờ chắc là có thời gian nói cho ta biết về chức năng VIP rồi chứ "

Con Lụa trên vai hắn chỉ vào cái điện thoại, tận tình hướng dẫn:

"Chỉ cần ngươi ấn vào nút này, sau đó lựa chọn số linh thạch mình muốn nạp, sau đó sẽ mở khoá chức năng VIP. Tuỳ theo tình hình phát triển mà giá thành vào VIP có thể thay đổi.”

Bạn đang đọc Ta Mang Bảo Bối Doraemon Đến Dị Giới sáng tác bởi yugikaiba123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yugikaiba123
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.