Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hôn Trộm Thất Bại, Lý Ngọc Đình Phát Uy

Phiên bản Dịch · 1176 chữ

"Bảo Bảo, ngươi không sao chứ?"

Ngưng Nhi ôm Lâm Bảo Bảo, vội vội vàng vàng dắt hắn rời khỏi căn phòng quái quỷ kia, nàng cầm khăn tay không ngừng lau đi lau lại gò má đầy vết son môi trên mặt Lâm Bảo Bảo.

"Đáng ghét, quả thực là không đàng hoàng."

"Đám người kia lại không để ý ta ngăn cản, dám đối đãi với ngươi như vậy."

Ngưng Nhi hậm hực nói, khí thế bực tức cũng ùa theo. Mặc dù nàng đã hết sức ngăn cản nhưng Lâm Bảo Bảo vẫn giống như món đồ chơi bị đám nữ sắc cướp đi.

'Uổng công ta lúc trước đối tốt với các nàng như vậy, đúng là phí phạm!'

Ngưng Nhi phẫn hận trong lòng.

Chẳng qua Lâm Bảo Bảo ngược lại cảm thấy khá thoải mái.

Thứ nhất, những cô nương ban nãy đều có giá trị nhan sắc không hề thấp.

Thứ hai, bọn họ đều là võ giả, đây chính là cả núi kinh nghiệm để hắn hấp thu.

"Ngưng Nhi tỷ, đừng tức giận mà!" Lâm Bảo Bảo mở miệng nói.

Xem ra nữ nhi này là thật tâm thích ta!

Ai, đều tại ta quá đẹp.

Ngưng Nhi nghe vậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, vui vẻ ngẩng đầu nhìn Lâm Bảo Bảo.

Bảo Bảo đang an ủi ta sao?

Hài tử nhỏ như vậy lại biết an ủi người! Thật là khó thấy được!

Nhưng… chuyện gì xảy ra thế này, sao mặt ta bất chợt nóng như vậy?

"Ngưng Nhi tỷ tỷ? Tại sao ngươi không nói gì?" Lâm Bảo Bảo kéo kéo tay Ngưng Nhi, nhẹ nhàng hỏi.

Ngưng Nhi hít sâu một hơi.

Trên người Lâm Bảo Bảo mang theo một loại mị lực đặc biệt, chỉ cần ở bên hắn, hết thảy chuyện không vui đều có thể quên đi.

"Tỷ tỷ không tức giận."

Ngưng Nhi mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Lâm Bảo Bảo, Lâm Bảo Bảo thấy vậy, bất giác bèn lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

"Vậy thì tốt rồi." Lâm Bảo Bảo hắng giọng đáp.

Giọng trẻ con của Lâm Bảo Bảo thật dễ nghe.

Không được...

Sao mặt ta đột nhiên trở nên nóng hơn cả khi nãy?

Trên người Ngưng Nhi tản ra từng đợt lửa nóng, hô hấp cũng trở nên trầm trọng hơn.

"Bảo Bảo, trước mặt chính là tiểu viên mà ta và tiểu thư hiện đang ở." Ngưng Nhi chỉ về một tòa nhà phía trước rồi nói.

"Oa, thật là đẹp."

Lâm Bảo Bảo kinh ngạc hô lên, nện bước nhỏ bé chạy tới trước mặt.

Thế nhưng hắn còn chưa chạy được mấy bước đã bị Ngưng Nhi ôm lại, "Bảo Bảo không nên chạy loạn, nếu không tỷ tỷ sẽ không tìm được ngươi, biết chưa?"

"Được!" Lâm Bảo Bảo gật đầu.

"Bảo Bảo, căn phòng này chính là cho ngươi ở." Ngưng Nhi mang theo Lâm Bảo Bảo đi vào tòa kiến trúc vô cùng nổi bật, mặc dù đây không phải gian phòng rộng lớn nhất võ quán nhưng lại khá thích hợp cho hắn, dù sao tiểu gia hỏa này cũng chỉ mới lớn có bấy nhiêu, ở phòng quá rộng ngược lại sẽ bất tiện trong sinh hoạt.

‘Lăng Phong võ quán cũng quá phô trương rồi!’ Lâm Bảo Bảo thầm nghĩ.

...

Ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ khép hờ, chiếu vào mặt đất bên trong căn phòng.

Lâm Bảo Bảo tựa vào trên giường nhỏ, nhìn Ngưng Nhi đang đi tới đi lui.

Chuyện thu dọn phòng cho Lâm Bảo Bảo, Ngưng Nhi nhất định phải tự tay làm.

"Ai, mệt mỏi quá."

Lâm Bảo Bảo nằm xuống trên giường gỗ, xem ra vẫn là cấp bậc không đủ a! Cường giả chân chính dẫu có chiến đấu với Yêu Thú mấy ngày mấy đêm cũng sẽ không cần nhắm mắt.

Nhưng bây giờ Lâm Bảo Bảo chẳng qua chỉ là đánh mấy tên Chiến Đồ, đi nửa ngày đường thôi cũng đã mệt mỏi không chịu nổi.

Kinh nghiệm!

Bảo Bảo muốn thật nhiều điểm kinh nghiệm!

"Bảo Bảo, Bảo Bảo."

Chỉ chốc lát, Ngưng Nhi đã thu thập xong gian phòng, đi về hướng Lâm Bảo Bảo đang nằm.

Lại làm gì?

Lâm Bảo Bảo đúng là mệt mỏi, hắn cũng không muốn phản ứng Ngưng Nhi, chỉ muốn an tĩnh nằm nghỉ ngơi một lúc.

Ngủ rồi sao?

Ngưng Nhi cả kinh, nhìn Lâm Bảo Bảo trên giường gỗ.

Ngưng Nhi từ trước tới nay chưa từng gặp qua một người có thể hoàn mỹ đến như vậy, lông mi thật dài, mỗi một nét đều rất tuấn tú, da thịt nhẵn nhụi, thậm chí còn trơn nhẵn hơn cả trứng gà. Ngưng Nhi đúng là không cách nào chống đỡ nổi.

Cái miệng nhỏ nhắn hơi hé ra giống như một quả anh đào căng mọng làm cho người ta không nhịn được muốn cắn một cái.

A... lại bắt đầu sao?

Lâm Bảo Bảo nhắm hai mắt, có thể cảm giác được có hai cái tay đang lộn xộn trên người mình.

Có điều nếu ta đã giả bộ ngủ rồi thì bây giờ ta cũng không thể tự vả mặt mình được!

Giả ngầu thì phải theo tới cùng.

Lâm Bảo Bảo ta nhịn!

“Ai... Nóng quá." Ngưng Nhi ngồi ở trên giường nhỏ, vỗ vỗ ngực, hít sâu một hơi.

Len lén hôn hắn một cái sẽ không có ai thấy đâu nhỉ?

Ngưng Nhi liếc mắt nhìn ra cửa, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào, chậm rãi tiến gần đến Lâm Bảo Bảo.

Hơi thở nóng bỏng đập vào mặt.

Lâm Bảo Bảo thầm giật mình.

Bảo Bảo sắp bị hôn trộm!

"Ngưng Nhi!"

Thế nhưng, đúng vào lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.

Động tác Ngưng Nhi trong nháy mắt cứng đờ.

Chỉ thấy trước cửa, Lý Ngọc Đình trừng hai mắt, tay chống eo, hung hãn nhìn chằm chằm nàng ta.

Ngưng Nhi giật mình ngồi thẳng người dậy, gương mặt đỏ bừng lên.

"Hay cho một Ngưng Nhi, bổn tiểu thư không có ở đây, ngươi lại dám ăn một mình."

Lý Ngọc Đình sắp tức chết rồi!

Ngưng Nhi này thật là quá xấu xa!

"Tiểu thư, muội… muội... xin lỗi." Ngưng Nhi vội vàng xin lỗi.

Hầy! Ta nói chứ Đại tiểu thư, ngươi tới thật không đúng lúc! Để nàng ta hôn xong xuôi rồi ngươi đi vào cũng được mà.

Lâm Bảo Bảo nằm ở trên giường, tiếc hận không thôi.

Ngưng Nhi sợ hãi, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy Lý Ngọc Đình nổi giận như vậy.

Nhưng mà Ngưng Nhi cũng hiểu rõ.

Nam hài tử giống như Lâm Bảo Bảo, chỉ sợ cô nương nào thấy cũng sẽ phát cuồng thôi.

-----

Chương sau: Bảo Bảo Không Phải Của Một Mình Ngươi, Bảo Bảo Là Của Mọi Người!

Bạn đang đọc Ta Là Tiên Đế Từ Năm Bảy Tuổi (Dịch) của Lung Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiao_xiao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 20
Lượt đọc 842

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.