Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Người Ăn Mười Mấy Rương Đan Dược

Phiên bản Dịch · 1973 chữ

"Bắt ta?" Lâm Bảo Bảo ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua đám người kia.

Nếu ta dám đến, hiển nhiên phải hoàn toàn nắm chắc thế cuộc.

Mười mấy tên võ giả đồng loạt động thủ, xông về phía Lâm Bảo Bảo, ánh mắt bọn họ trợn trừng đầy dữ tợn.

Những đan dược trên xe không chỉ là bảo bối giúp bọn họ phát tài, mà còn là sự tín nhiệm của Lăng Phong võ quán đối với bọn họ, những rương đan dược đó mà xảy ra vấn đề gì, vậy sau này Lăng Phong võ quán tuyệt đối sẽ không cho bọn họ đụng vào dù chỉ một viên bất kỳ.

"Chỉ bằng mấy người các ngươi mà cũng muốn tóm lấy bản Bảo Bảo?"

Lâm Bảo Bảo một bên vẫn luôn tay nhét đan dược vào miệng, một bên chậm rãi đứng lên.

Trên thực tế, những viên đan dược đó rốt cuộc có mùi vị gì, Lâm Bảo Bảo cũng không biết.

Bởi vì hắn chỉ đang lợi dụng kỹ năng thôn phệ, trực tiếp biến đan dược thành điểm kinh nghiệm mà thôi.

Có mùi vị hay không có mùi vị? Căn bản không quan trọng!

"Oắt con, xem ta giết chết ngươi như thế nào!" Gã võ giả tai nhọn gầm lên, gã nâng trường thương trong tay lên, dùng lực mạnh phi thẳng về hướng Lâm Bảo Bảo.

“Vèo!”

Lâm Bảo Bảo nhanh nhẹn nhảy qua một bên tránh được đòn hiểm đó, sau đó lại phớt lờ bọn họ, tiếp tục nhảy đến một rương đan được khác trên xe ngựa.

Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, thì ra một gậy của gã võ giả tai nhọn hàm khỉ kia đã đập nát bấy cái rương gỗ.

Đệt mẹ!

Mấy tên võ giả đứng xung quanh đều há to mồm, con ngươi trừng trừng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Mà ở phía bên kia, những viên cổ dược bị chấn động vỡ nát từ pha va chạm ban nãy đang rào rào đổ xuống như nước chảy.

"Bốp!"

Lý Quý tát thẳng mặt gã võ giả tai nhọn kia, tức giận gào lên: "Ngu xuẩn, ngươi không có mắt à, ngươi nhìn thử cái rương đan dược đó xem, ngươi đền nổi không?"

"Xin lỗi... xin lỗi." Gã tai nhọn nơm nớp lo sợ nói.

Sau đó, ánh mắt gã võ giả tai nhọn lạnh xuống, uy nghiêm nhìn về phía trước, gã hất tay một cái, hơn mười võ giả khác lập tức hiểu ý, nhanh chóng đuổi theo Lâm Bảo Bảo.

Thế nhưng Lâm Bảo Bảo mỗi khi đi đến bên cạnh rương đan dược nào cũng trực tiếp mở cái rương đó ra. Những võ giả này rất sợ đan dược bên trong lại bị đổ hỏng hóc, vì vậy đều luống cuống đi theo đóng nắp cái rương lại.

Vả lại tốc độ của Lâm Bảo Bảo quá nhanh.

Bọn họ cảm thấy cực kỳ khó hiểu, mẹ nó, tiểu hài tử nhỏ như vậy, làm thế nào mà chạy còn nhanh hơn cả thỏ?

"Ha ha ha!"

Lâm Bảo Bảo cười lớn, hệ thống này thật đúng là dùng quá tốt!

Cứ kéo dài thêm một chút thời gian nữa, khéo ta sẽ lên đến cấp 13!

Lâm Bảo Bảo nhìn chằm chằm vào chỗ ghi chép điểm kinh nghiệm của mình, hắn có cảm giác nếu hôm nay mình thôn phệ được toàn bộ chỗ đan dược ở đây, nói không chừng nhất định sẽ lên tới cấp 14 luôn.

"Thằng nhóc con!"

"Đừng để ý đến đan dược, cứ bắt tên tiểu tử đó lại đi đã."

Sau khi bị Lý Quý tát một cái, ánh mắt gã võ giả tai nhọn trở nên âm lãnh hẳn.

Tiểu thí hài, để lão tử bắt được ngươi, nhất định phải quất nát chân ngươi!

"Vâng!"

Nghe lời gã võ giả tai nhọn nói, đám người kia đều bừng tỉnh lại, vội vàng gom nhân lực tập trung về phía Lâm Bảo Bảo.

Mẹ ơi!

Sao mà tên nào cũng là kiểu mặt xấu xí như vậy?

Bản Bảo Bảo ăn trộm gạo nhà các ngươi chắc?

"Giết hắn."

“Keng!”

Lý Quý rút một thanh trường đao ra, hàn quang lẫm liệt lóe lên, gã một người một ngựa, chủ động xông lên phía trước.

Mà lúc này, trước mắt Lâm Bảo Bảo bỗng hiện ra một cái bản thuyết minh thuộc tính.

Hắn thôn phệ nhiều đan dược như vậy, lúc này đã thành công thăng cấp lên là một võ giả!

Hắn có thể cảm nhận được Chiến Khí. Đồng thời, Lâm Bảo Bảo cũng có thể cảm nhận được Chiến Khí của Lý Quý mạnh yếu ra sao.

Mà Lâm Bảo Bảo đang nắm giữ hệ thống, cho nên những cảm giác này ở trong đầu Lâm Bảo Bảo bèn trở thành một thuộc tính.

Nhân vật: Lý Quý

Đẳng cấp: 9 (Cửu Tinh Chiến Đồ)

"Đệt, thì ra gã chỉ mới là Cửu Tinh Chiến Đồ?" Lâm Bảo Bảo khinh thường, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất.

Là ta quá mạnh hay là hắn quá yếu?

Cái gã tên Lý Quý này nhìn qua chắc khoảng tầm hai mươi tuổi! Bây giờ ta chỉ mới bảy tuổi, thế nhưng ta đã là Tam Tinh Chiến Giả rồi!

Thời điểm Lâm Bảo Bảo còn đang miên man suy nghĩ, Lý Quý đã quơ trường đao trên không trung, phóng thẳng tới trước mặt Lâm Bảo Bảo.

Tuy nhiên, ở trong mắt Lâm Bảo Bảo, công kích của Lý Quý thật sự quá chậm chạp!

"Tiểu thí hài đáng chết! Mau chịu chết đi!" Lý Quý hét lớn.

Muốn ta chết?

"Nằm mơ!"

Nhất thời, một bóng đen phóng lên cao, mọi người nhìn thấy cảnh đó thì bị dọa đến ngây người, chỉ thấy Lâm Bảo Bảo tung người nhảy một cái, sau đó dùng sức, một cước đá thẳng vào giữa ngực Lý Quý.

“Đùng!”

Một âm thanh điếc tai nhức óc vang lên, khiến cho tất cả mọi người ở đó đều không rét mà run.

Đây là sức lực của một tên nhóc ranh còn chưa tới mười tuổi ư?

Mà Lâm Bảo Bảo thật sự không nghĩ tới… Một cước này của hắn cũng quá mạnh đi!

Lý Quý trực tiếp bị đá bay ra xa mười mấy mét, chật vật lăn lộn dưới đất, ngay cả trường đao cũng văng ra khỏi tay.

Khiếp sợ!

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn Lâm Bảo Bảo.

Gặp quỷ à? Con mẹ nó **, thật sự là gặp quỷ!

(**) Nguyên văn ở đây là TMD: phát âm là ‘ta ma de’: “Con mẹ nó!”

"Hóa ra bản Bảo Bảo lợi hại như vậy sao?" Lâm Bảo Bảo có chút khiếp sợ, sau đó nghĩ nghĩ lại bèn hài lòng vỗ tay.

"Đến đây đi, kinh nghiệm, điểm kinh nghiệm của bản Bảo Bảo tới rồi!"

Sau khi dùng một đòn đánh bại Lý Quý xong, Lâm Bảo Bảo bèn vui vẻ chui vào trong một chiếc xe ngựa, tiếp tục lục tìm đan dược trong rương để thôn phệ. Gã võ giả tai nhọn ngẩn người một lúc, sau đó vội lấy lại tinh thần, chạy lên đỡ Lý Quý, kẻ vừa bị Lâm Bảo Bảo một cước đá bay.

"Điều này sao có thể?"

"Tại sao lại có thể như vậy?"

Quá sức tưởng tượng rồi!

Lý Quý ôm ngực, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.

Lý Quý gã mặc dù không phải mỗi thời mỗi khắc đều vùi đầu vào việc tu luyện, thế nhưng ngày nào gã cũng theo thông lệ chăm chỉ tu luyện, cho tới giờ vẫn chưa có hôm nào làm biếng mà bỏ qua.

Gã đã tu luyện nhiều năm như vậy, đạt tới cảnh giới Cửu Tinh Chiến Đồ, ở thành Thanh Dương đã có thể coi là khá vô cùng.

Nhưng vì sao gã lại bị một đứa bé đánh bại?

Lý Quý không hiểu!

Y thật sự không hiểu!

Lý Quý và gã võ giả tai nhọn đứng lên, nhìn về phía xe ngựa, thời điểm trông thấy một màn trước mắt, suýt chút nữa Lý Quý đã ngã ngồi lại xuống đất.

Muốn ám toán ta?

Lâm Bảo Bảo cười khẽ.

"Bảo Bảo còn ăn chưa no!"

Ực ực!

Vài cái rương trống rỗng bị hắn đá lăn ra khỏi xe ngựa.

"Chưa? Ngươi đã ăn cả rương đan dược, mà còn dám nói là chưa no?"

"Đùa gì vậy, một rương kia đều là bổ khí đan, người bình thường ăn một viên thôi đã có thể thả ra Chiến Khí, phải lập tức ngồi xuống tĩnh tọa để áp chế, vậy mà hắn có thể một lúc ăn cả rương?"

"Đây là tốc độ tẩu tán đan dược kiểu gì thế?"

Hết sạch! Một viên cũng không còn.

Ăn ư? Ăn đan dược quá chậm!

Năng lực thôn phệ của Lâm Bảo Bảo sẽ tiêu diệt đan dược trong nháy mắt.

"A..." Lý Quý lớn tiếng gào thét, một tiếng gầm này ngược lại trực tiếp động tới vết thương do Lâm Bảo Bảo gây ra khiến gã lần nữa nhịn không được phun một ngụm máu tươi.

Kinh nghiệm a!

Kinh nghiệm, haha!

"Chúc mừng kí chủ thôn phệ thành công nhất phẩm đan dược, bổ linh đan, lấy được kinh nghiệm, cộng 40 điểm."

"Chúc mừng kí chủ thăng lên cấp 14."

Rốt cuộc, thanh âm nhắc nhở hắn mong đợi đã lâu cũng vang lên.

Lâm Bảo Bảo cao hứng đến nỗi muốn nhảy cẫng lên.

Quá thoải mái rồi! Bây giờ suy nghĩ lại hắn mới thấy, xem ra chuyển kiếp đến dị giới, làm một tiểu hài tử mang theo hệ thống như vậy cũng rất tốt! Ha ha!

Ăn xong toàn bộ đan dược, Lâm Bảo Bảo ợ hơi một cái.

"Dám ám toán ta?"

Lâm Bảo Bảo nhìn về phía Lý Quý, "Hừ! Ăn một quyền của bản Bảo Bảo đi!"

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Lâm Bảo Bảo nhào tới, đánh cho Lý Quý no đòn đến nỗi mặt mũi gã sưng húp lên.

Bởi vì Lâm Bảo Bảo không biết Lý Quý có sát tâm với hắn hay không thế nên ít nhiều hắn vẫn hạ thủ lưu tình, không đánh chết Lý Quý.

...

Xong! Toàn bộ đều đã xong!

"Ực ực!"

Mười mấy hòm gỗ lớn trống rỗng lăn lộc cộc xuống khỏi xe ngựa, mà đan dược vốn nên nằm gỏn gọn trong rương thì đều đã không còn lại một viên nào.

"Lý Quý! Lý Quý! Chúng ta làm sao bây giờ?"

"Đan dược đều đã bị tiểu thí hài kia ăn sạch! Chúng ta xong đời rồi!"

"Đan dược của Lăng Phong võ quán xảy ra vấn đề, như vậy chúng ta phải chịu toàn bộ trách nhiệm!"

Những kẻ đi theo Lý Quý đến đây đều là Chiến Đồ, thế nhưng bọn họ lại không phải là đối thủ của Lâm Bảo Bảo, lại càng không thể nào ngăn cản Lâm Bảo Bảo xử lý sạch sẽ mấy rương đan dược kia.

"Hỗn trướng! Hỗn trướng!"

Lý Quý ngửa mặt lên trời thét lớn.

Gia hỏa đáng chết!

Ngày nào mà tên oắt đó còn chưa cút ra khỏi Lăng Phong võ quán, thì ngày đó Lý Quý ta sẽ không có một ngày nào sống dễ chịu được!

Lý Quý nhìn về phía phương xa, giờ phút này Lâm Bảo Bảo đã ăn sạch đan dược, nghênh ngang rời đi.

"Lập tức trở về Lăng Phong võ quán, ta phải thuật lại chuyện này cho Đạt thúc biết!"

-------

Chương sau: Hắn Ăn Mười Lăm Rương Đan Dược? Không Thể Nào!

Bạn đang đọc Ta Là Tiên Đế Từ Năm Bảy Tuổi (Dịch) của Lung Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiao_xiao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Chang
Lượt thích 19
Lượt đọc 537

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.