Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4: Rời đi

Tiểu thuyết gốc · 1989 chữ

Chương 4: Rời đi

"Rèn luyện? Một mình cô sao?" Bùi Yên khó hiểu hỏi, người bình thường làm sao sẽ đi đến cái nơi đó chứ? Nàng có chút luyến tiếc nhìn cô.

Nhưng mà... Vương Thiên Kỳ không phải là người bình thường càng không phải là người.

"Có vấn đề sao?"

"K... Không có." Nàng bất đắc dĩ trả lời, Vương Thiên Kỳ cũng đã quyết định rồi thì nàng có tư cách gì đến quản chứ đây?

"Vậy tôi đi thu thập một chút, có duyên gặp lại." Vương Thiên Kỳ thấy chơi chán rồi mới chịu buông ra đứng dậy đi lên lầu, Trần Nam thì đi ra ngoài lấy thanh kiếm mình mới rèn xong.

Căn phòng bỗng chóc chỉ còn lại một mình Bùi Yên, nàng hơi thẹn thùng nói: "Tiểu Thiên đẹp quá nhỉ?"

"Ngươi sai trọng điểm rồi Bùi Yên!" Giọng nói khàn khàn từ đâu đó vang lên.

Khung cảnh đặc biệt quỷ dị, Bùi Yên và ai đó không biết mọi biểu hiện của mình điều rơi vào trong mắt của con rắn nhỏ đang lười biếng nằm trên sofa. Vương Thiên Kỳ thu thập xong thì cùng Y Nhiên rời khỏi biệt thự trong ánh mắt luyến tiếc của Trần Nam, hai người cứ như thế đi bộ hết một tuần lễ, đặt chân lên con đường đi Q thị.

Cơn mưa không dự báo rơi xuống như đang cho con người một hy vọng mang đến cho tang thi một lần nữa tiến hoá, nước mưa xối xả lên những con tang thi đang trốn tránh ánh mặt trời chói chang chúng sung sướng chạy ra hấp tấp tìm đến thức ăn. Vương Thiên Kỳ không để ý thân thể ướt như chuột lột của mình, cô chậm chạp bước đi trên đường cái, đôi mắt màu đen trong suốt lấp loé màu đỏ khát máu. Y Nhiên luôn quấn quanh trên ngực cô bay giờ đã cuộn tròn trong balo yên tĩnh nằm. Những con tang thi như thủy triều tiến đến càn quét những khu an toàn quy mô nhỏ, đạp lên người lẫn nhau mà tiến tới phía trước, kì lạ là bọn nó lại sợ hãi cô không con nào dám lại gần trong phạm vi 3 mét nếu như có thì cũng bị chúng đồng loạt ăn sạch.

Vương Thiên Kỳ nâng đôi mắt màu đỏ khát máu nhìn phía trước thân thể khẽ động lấy tốc độ phi nhân loại ngồi xổm trên tường rào nhìn những người đang đứng canh giữ dưới trời mưa lộ ra nụ cười quỷ dị, chân phải giậm mạnh một cái xuống tường rồi nhảy sang bên khác ngửa mặt lên trời kêu lên.

"Rống! Rống! Rống!"

Y Nhiên lúc này chui đầu ra bò lên người cô nói: "Chủ nhân đúng là tàn nhẫn!"

"... Không phải tên biến thái nào cũng vậy sao?" Nếu không biến thái thì cô sao có thể làm sát thủ nha?

Những con tang thi nghe hiệu lệnh càng điên cuồng chạy đến đi qua chỗ bức tường cô vừa phá sập sung sướng ăn mỹ thực.

Chuyện này phải nói về 3 ngày trước.

3 ngày trước.

Hôm đó là 3 ngày nóng nhất trong mấy tháng qua, mồ hôi trên người cô vừa chảy ra được giọt nào thì giọt đó lập tức bóc hơi, cỏ thì khô héo đôi khi còn bóc cháy dữ dội.

Y Nhiên ỉu xìu nằm trên vai cô than thở không vui nói: "Chủ nhân... Chúng ta tìm một chiếc xe đi, nóng quá."

"Tìm ở đâu?" Vương Thiên Kỳ nhìn xung quanh cau mày hỏi, lúc này cô cũng có đi tìm nhưng toàn là hết xăng hoặc hư hỏng này nọ dù có mở khoá được cũng không chạy được bao lâu.

"Không biết..."

"Hừm... Vậy vào đâu đó nghỉ ngơi một chút đi." Cô suy tư một lúc, nhấc chân đi vào cái siêu thị gần đó nghỉ ngơi. Vương Thiên Kỳ đi lên tầng hai, tìm một chỗ ngồi.

Dạo gần đây nhiệt độ bắt đầu tăng cao kể cả ban đêm cũng rất ít tang thi chịu lết thân ra ngoài kiếm ăn, có cũng chỉ là quá đói mà chạy ra thôi, may mắn hai người có 'đôi chút' không bình thường nên vẫn chịu được nếu không đã nằm dài trên đường không nhút nhít rồi.

Đi vào bên trong lấy một cái thao nhựa và một chai nước khoáng cỡ lớn đổ vào rồi ném Y Nhiên vào đó mặc kệ còn mình thì lấy bản đồ ra nghiên cứu.

"Chủ nhân, cô không thể ôn nhu một chút sao?" Nó ai oán ngóc đầu lên.

"Nói một tiếng nữa thì ra ngoài đường nằm." Vương Thiên Kỳ đau đầu trừng mắt uy hiếp nhìn nó.

Y Nhiên ủy khuất nằm trong nước giả chết.

Cô đau đầu bóp trán, nhìn bản đồ không biết nên vui hay nên buồn, khu vực mà hai người đang ở có rất nhiều tang thi nên chẳng ai có gan đi đường này cả mặc dù là đường tắt có thực vật phong phú! Đang lúc khổ sở nghĩ đến tương lai phải đi bộ dưới mặt trời nóng bức thì cánh cửa siêu thị đột nhiên bị mở ra.

Cô nhanh chóng đem bản đồ nhét vào balo lấy con rắn đang hưởng thụ kia ra chạy vào lan can bên trong siêu thị để quan sát tầng dưới. Phía dưới đi vào năm nam nhân cường tráng cao to đáng tiếc quá xấu, xấu đến nổi một đứa nhan khống như Vương Thiên Kỳ cô sắp bị mù.

Bọn họ trên tay cầm đao bên eo vắt một cây súng lục cảnh giác nhìn xung quanh, một nam nhân thấy không có tang thi thì kì quái báo cáo tình hình.

"Khương thiếu, tầng một không có tang thi."

"Không có? Vậy lên tầng hai." Khương thiếu đứng bên ngoài siêu thị nghe được báo cáo mới đi vào.

"Hai người ở lại thu vật tư tôi và ba người khác đi lên tầng hai." Hắn tùy tiện chọn ba người theo sau mình lên tầng hai.

"Vâng."

Vương Thiên Kỳ cười cười yên lặng không một tiếng động thói lui vào góc khuất, những con tang thi ở xung quanh đây dường như là yếu hơn cô, không có con nào dám đến gần hết nên khi đi vào đây bọn chúng rất ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Khoảng nửa tiếng sau, bốn người kia xác định thật sự không có ai mới đi xuống, đột nhiên Y Nhiên từ đâu xông ra cắn vào cổ một nam nhân, tình huống quá bất ngờ chẳng ai kịp phản ứng kể cả Vương Thiên Kỳ, tên Khương thiếu phục hồi tinh thần nhìn thấy là một con rắn sau thì sắc mặt đại biến mồ hôi như mưa chảy xuống hai tên khác cũng chẳng khá hơn vội vội vàng vàng lấy súng ra phòng vệ.

"Phì phì..." Y Nhiên liếc mắt khinh thường nhìn cây súng lục một cái, lần thứ hai xông lên nhưng lần này làm sao như ý nguyện của nó được.

'Đoàng'

Viên đạn bắn ra sợt qua cơ thể nó để lại một vết máu khá dài trên thân, nó tức giận há cái miệng nhỏ định xông lên lần nữa tấn công thì hàn quang loé qua cổ của tên nam nhân vừa nổ súng, máu từ cổ hắn bắn ra dính một ít vào người hai tên phía trước cái đầu siu siu vẹo vẹo mà rơi xuống phát ra âm thanh lạch cạch, Y Nhiên khi vừa cảm nhận được khí tức của cô thì tiến lên cắn lấy cổ tay của một nam nhân khác, máu trong cơ thể hoà lẫn độc tố chưa đủ 3 giây kịp 'hưởng thụ' đau đớn từ độc tố mang lại thì đã ngã quỵ trên mặt đất chết tươi.

"A! Ngươi..." Hắn hoảng sợ miệng không biết nói gì súng trên tay cũng không biết ném đi nơi nào, cô không quan tâm đến hắn cầm lấy một cây súng lục hướng dưới lầu liên tiếp mấy phát bắn chết hai tên ở dưới lầu bị tiếng súng hấp dẫn lên đây mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc nãy khi viên đạn vừa được bắn ra tâm cô lần đầu tiên treo ở cổ họng, tim đập gia tốc sợ hãi một giây sau bản thân sẽ thấy con rắn thích bám người kia sẽ ngã xuống không bao giờ động đậy nữa. Lần đầu tiên hai chữ sợ hãi được đặt trên người cô.

"Tôi... Tôi là Khương thiếu! Anh... Anh trai tôi là lãnh... Lãnh đạo của An Viên khu an toàn! Nếu... Nếu cô giết tôi, anh tôi sẽ không tha cho cô đâu! Đúng vậy, sẽ không tha đâu!" Hắn run rẩy lùi về sau nói, câu cuối không biết là tiếp thêm dũng khí cho bản thân hay làm cho người trước mắt hoảng sợ mà lập lại.

"Thật?" Cô nhướng mày hứng thú hỏi.

"Thật... Thật sự!"

"Vậy... Chết đi!" Lời nói vừa dứt, đầu của hắn cũng đã rơi xuống sàn nhà, ăn khớp từng giây đến đáng sợ.

Y Nhiên hơi sợ hãi thử thăm dò gọi: "Chủ nhân?"

"Y Nhiên, cô biết nếu viên đạn đó xê dịch một chút nữa thì chuyện gì sẽ xảy ra không?" Vương Thiên Kỳ âm trầm quay đầu nhìn nó, ánh mắt lãnh lẽo tĩnh lặng.

Nó sợ hãi nhẹ gật đầu nhận sai nói: "Xin... Xin lỗi."

"Xin lỗi? Tại sao cô phải xin lỗi? Thật buồn cười! A đúng rồi, cô muốn chết đúng không? Vậy để tôi toại nguyện cho cô, một lần và mãi mãi!"

Y Nhiên giật mình liều mạng lùi về sau cố gắng giúp người trước mắt bình tĩnh, bây giờ nó thật sự hối hận về quyến định đem chút rắc rối gieo lên đầu cô! Nó thật sự hối hận rồi!

"Chủ nhân, bình... Bình tĩnh! Bình tĩnh một chút!"

Nó thấy không có tác dụng mà càng làm người trước mắt cảm xúc càng ngày càng kém chỉ có thể đánh liều, gọi: "Thiên... Thiên Kỳ, bình... Bình tĩnh."

May mắn thay Vương Thiên Kỳ nghe vậy dừng lại im lặng đứng một lúc lâu mới chậm rãi nói.

"Y Nhiên, nếu lần sau có trường hợp này tôi sợ là bản thân phải ăn thịt rắn một mình rồi."

Nó đánh cái rùng mình gật đầu như gà mổ thóc.

Quay lại hiện trạng, trước mắt nó là một biển máu nơi nơi đều là tiếng la hét thảm thiết những kiến trúc bị tang thi đi qua đánh sụp chúng điên cuồng mà tìm đồ ăn điên cuồng gặm rất sợ chỉ một giây sau người nào đó sẽ đi xuống tranh thức ăn với tụi nó vậy.

"Tôi thật sự rất tức giận cũng thật rất sợ hãi nhưng không thể đem nó trút vào người cô thế nên, bọn họ là kẻ thế mạng cho cô cũng là những kẻ thế mạng cuối cùng, biết không?"

Vương Thiên Kỳ không biết bản thân đây là làm sao nhưng mà, trong đầu cô luôn có một câu nói là phải bảo vệ thật tốt Y Nhiên.

"... Biết rõ." Y Nhiên hơi run rẩy trả lời con mắt màu xám linh động giờ đây hoàn toàn là sợ hãi, có lẽ nó đã thật sự chọn trúng người nó cần nhưng mà... Nó không chắc bản thân ở hiện trạng này có thể điều khiển được cô ta.

Nếu như bản thân biến thành người thì sao?

Một ý nghĩ hoang đường lướt qua trong đầu nó rất nhanh cấm rễ ẩn nấp dưới mặt đất.

Bạn đang đọc Ta Là Tang Thi Vương sáng tác bởi CharismaMelaina
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CharismaMelaina
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.