Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Tiểu thuyết gốc · 3275 chữ

Chương 2: Không tiêu đề

Sáng hôm sau, Vương Thiên Kỳ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mở mắt ra cầm lấy điện thoại trực tiếp nghe.

"Vương Thiên Kỳ, cậu mau đến trường nhanh đi! Hôm nay là khai giảng đó!!!" một giọng nam từ đầu dây bên kia vang lên.

"Không đi." Cô nhíu mày nói rồi thẳng thừng cúp điện thoại, tắt máy, không quan tâm đến nó nữa, sắp tận thế đến nơi rồi mà còn đi học? Ngại sống quá lâu hả?

"Phì phì..." Y Nhiên mở mắt thức dậy, cọ người Vương Thiên Kỳ không cho cô ngủ tiếp.

Vương Thiên Kỳ khó chịu ném nó ra khỏi người mình tiếp tục say giấc. Y Nhiên bị ném qua một bên, bất mãn không hiểu nổi chủ nhân của mình hôm nay bị gì lại lạ như vậy, nó đi xuống nhà bếp bò lên bàn, nhảy qua tủ lạnh nhằm có thể lấy được tờ khoá biểu của nó, chịu đau nhảy tới nhảy lui cuối cùng nó cũng lấy được chậm rãi trở lại phòng ngủ.

"Phì phì..." Y Nhiên gặm tờ giấy, dùng đầu nhỏ cọ cọ mặt cô nhầm đánh thức con sâu ngủ này dậy.

"Ưm... Y Nhiên, chuyện gì vậy?" Vương Thiên Kỳ không tình nguyện mở mắt thấy nó gặm trong miệng một tờ giấy thì khó hiểu cầm lấy đọc.

Không đọc thì thôi đã đọc rồi thì sợ ngây người, con rắn này chắc chắn đã thành tinh rồi! Đây là tờ giấy dán ở trên tủ lạnh nha, đừng nói với cô là nó muốn làm mấy cái này đấy!

Vương Thiên Kỳ hít sâu một hơi bò dậy liếc mắt nhìn đồng hồ vừa đúng tám giờ, hơi choáng váng mang nó vào phòng tắm.

"Từ đó đến giờ tao chỉ thấy có mỗi mình mày được ưu ái đến vậy đó... Ăn cũng phải uy, tắm cũng phải giúp còn sướng hơn cả tao." Cô chán nản lầm bầm.

Tắm rửa xong cô cho nó ăn trước mới đi ra ngoài kiếm ăn, trong suốt quá trình ăn may mà Y Nhiên nó quấn tay cô ngủ nếu không phải doạ mọi người một trận rồi. Ăn uống no đủ lại chạy về nhà, cũng thật là trùng hợp, nhân viên giao hàng đã đứng ở cửa nhà cô chờ sẵn. Nhà tuy không lớn nhưng vẫn có một cái sân nhỏ có mái che, đem mấy thứ mới vừa mua để vào trong sân rồi lên lầu thay đổi quần áo thể thao bắt đầu một ngày dài luyện tập. Y Nhiên nhìn thấy rất nhiều thứ kì lạ mà trước đó nó chưa từng thấy bao giờ nhưng khổ nổi nó chẳng tập được cái nào trừ tập 'chạy bộ', cũng có nhiều lần nó theo không kịp tốc độ bị rớt xuống nhưng rất vui vẻ, một người một rắn tập luyện đến toàn thân đau nhức không gần như là không di chuyển được nữa mới chịu nghỉ ngơi.

Ban đêm do mệt mỏi cũng không có ấn theo thời khoá biểu làm mà lăn ra ngủ đến sáng. Cuộc sống yên bình cứ như vậy trôi qua suốt nửa tháng, mọi thứ cần thiết cho tận thế cô cũng đã chuẩn bị rất đầy đủ bây giờ chỉ cần chờ nó đến mà thôi nhưng đúng một ngày kia không biết là chuyện gì Y Nhiên đột nhiên mất lý trí tấn công cô.

"A!" Vương Thiên Kỳ ôm đầu đau đớn lăn lộn dưới mặt đất cả người nóng lên bất thường. Cô nhìn thấy trong mơ mình bị rất nhiều 'người' kêu gọi những tiếng thê lương cứ văng vẳng bên tai không dứt, họ chầm chậm bò tới, ánh mắt trắng dã và cả người đầy máu, có người bị chém thành mấy khúc dính vào nhau rời rạc, ruột theo động tác di chuyển của họ mà rơi ra còn có người bị chặt mất một vài bộ phận trên người. Cái mồm đây máu mở ra, chất nhầy màu đen kinh tởm theo đó chảy xuống mặt đất, đôi bàn tay xơ xác mạnh mẽ nắm bấu lấy người cô, xương như bị nát vụng thành mảnh vụn thân thể không thể động đậy để mặc cho những 'người' đó tiến đến từng chút một mà cắn nuốt, từng chút một mà đoạt lấy mỹ thực. Cơn đau xé xác dài đằng đẵng không dứt cứ mỗi lần bị mất một miếng thịt lại nhanh chóng lành lại như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhìn gần cô mới thấy được trong mắt họ không phải trắng dã vô tri vô giác mà cô còn thấy một hình bóng quen thuộc, một nữ nhân người nhiễm đầy máu đứng giữa một đám xác chết lạnh lùng nhìn không một chút xót thương, cô biết đó là ai, là người mà cô không bao giờ quên được cái người mang đến nỗi khiếp sợ từng chút một ăn mòn một thân xác, một linh hồn, mang tên Vương Ninh, người vừa là mẹ vừa là thầy của cô.

Đám người này ăn như chưa từng được ăn chẳng biết là ăn bao lâu, lúc nào, nhiều ít, chỉ có thể biết thân xác của cô ngày càng nhiều lần bị mất đi một khối thịt, cơn đau như động lại, lúc đầu như xé xác mà ăn bây giờ lại nhàm chán chơi đùa, móng tay dài đen nhánh sắc bén nhẹ nhàng đâm vào da thịt cô rồi kéo loạn theo ý muốn, máu như bị chứa ở trong thùng ầm ầm chảy ra. Da thịt bị cắt xẻ đau đớn tột cùng, bọn họ dằn vặt lấy người cô không cho một chút đường sống mỗi tấc da thịt điều vì vậy mà nhiễm màu đỏ của máu. Chơi chán trò mổ xẻ, chúng lần lượt chậm chạp cắt đi từng miếng thịt trên người cô, lần này lại không lành lại nữa mà chỗ bị cắt lại bóc hơi đau rát như vừa chạm qua axit. Dần dần Vương Thiên Kỳ mất đi ý thức chậm rãi ngất đi, lúc sắp ngất đi cô cảm thấy cơn đau dịu bớt rồi dần dần tan biến. Một con rắn nhỏ màu tím sẫm ưu nhã bò lại đứng bên cạnh cô như một vị vua, một vị thần nắm quyền sinh sát... ngạo nghễ đứng đó nhìn cô chết đi.

"Phì phì..."

Sáng hôm sau.

Vương Thiên Kỳ chậm rãi mở mắt ra nhìn căn phòng đóng một tầng bụi mỏng mà sửng sốt, từ trên mặt đất đứng dậy nhìn xung quanh thấy không có dấu vết của Y Nhiên, cô hơi nghi hoặc nhưng không có nghĩ gì nhiều đi vào phòng tắm, tắm rửa.

Ác mộng, đúng là ác mộng! Dù biết nó không chân thật nhưng cứ nghĩ đến thì cơ thể lại đau không chịu nổi! Đặc biệt dơ bẩn nữa chứ!

Tắm rửa xong cô bước ra, từ dưới giường lấy ra thanh kiếm mà bản thân đã đặt mua, mang vào cái balo leo núi đã chuẩn bị sẵn đi xuống phòng khách, vừa đi xuống, đôi đồng tử của cô co rụt lại giật mình nhìn cái xác chết vẫn đang còn chảy máu giữa phòng, con rắn máu tím sẫm ngấu nghiếng nuốt những miếng thịt tươi thơm phức, mùi máu nồng đậm cả căn phòng nhưng cô một chút cũng không cảm thấy chán ghét mà còn yêu thích hít một hơi thật sâu.

"Y Nhiên?" Vương Thiên Kỳ toàn thân run rẩy hoảng sợ với những suy nghĩ của mình âm thanh khi nói cũng không tự giác run rẩy suy yếu.

Y Nhiên quay đầu nhìn lại, trên đầu nó hiện tại có một hình xâm kì lạ màu đỏ, nó vừa nhìn thấy cô thì vui vẻ bò đến hô:" Chủ nhân, cô rốt cuộc tỉnh!"

"Ngươi có thể nói?!" Vương Thiên Kỳ giật mình theo bản năng nhảy lùi về sau.

"Tôi cũng không biết nữa, nhưng khi chủ nhân ngủ hai hôm thì cơ thể tôi bị biến hoá, con người thì biến thành sinh vật gọi là tang thi đột nhiên xuất hiện." Y Nhiên nhẹ lắc đầu giải thích, đáy mắt xẹt qua một tia vui mừng nhưng rất nhanh biến mất, nhanh đến nổi Vương Thiên Kỳ cũng chưa kịp phát hiện.

"Y Nhiên... bao nhiêu tuổi?" Cô không quá tin tưởng hỏi sang chuyện khác nhầm giúp đỡ bản thân bình tĩnh một chút ai ngờ khi Y Nhiên thốt lên lại phản tác dụng, đứt dây thần kinh mà hết hồn.

"Mười bảy tuổi." Nó ngây thơ trả lời mà không biết bản thân làm cho vị nào đó xấu hổ muốn đào một cái lỗ chui xuống.

Mười bảy tuổi? Nói giỡn đi! Hai người đã cùng tắm chung đó! Nếu vậy thân thể của cô điều bị một con rắn nhìn thấy hết rồi sao? Trinh tiết của cô!

3 giây mặc niệm cho Vương Thiên Kỳ bắt đầu.

"Thế... Tôi đã ngủ bao lâu?" Cô khó khăn ổn định xúc động đào lỗ chui xuống đất hỏi.

"Hình như là 1 tháng." Y Nhiên mặt dù khó hiểu với phản ứng của cô nhưng nó vẫn ngoan ngoãn trả lời.

"Lâu thế sao? Vậy người ở đây còn nhiều hay ít?" Vương Thiên Kỳ nhíu mày xoa cái bụng nhỏ hỏi, nếu lâu như vậy sao cô vẫn chưa thấy đói nhỉ?

"Vài ngày trước tôi thấy một nhóm người rời khỏi đây, họ đi về phía nam." Nó hồi tưởng lại, nói rồi mặt kệ cô đang suy nghĩ gì tiếp tục ăn mỹ thực.

Vương Thiên Kỳ đang trầm tư suy nghĩ thì nghe được tiếng cắn nuốt của nó hoà hợp với mùi hương ngọt ngào thơm ngát, cô không tự chủ nuốt nước bọt đi đến bên cạnh cái xác chết nhìn Y Nhiên ăn, cái bụng nhỏ dường như thấy được thức ăn sôi trào kêu lên.

'Ọt ọt.'

"Chủ nhân muốn ăn không?" Y Nhiên nghe thấy âm thanh dừng lại động tác ngẩn đầu nhìn cô, nó hỏi.

"Ực, không... Không ăn." Cô mím chặt môi nhìn 'mỹ thực' đáp, theo kiến thức đọc tiểu thuyết mười năm thì cô rốt cuộc được biết hai việc động trời.

Một, nếu như cảm thấy thịt người ngon miệng thì chắc chắn đã trở thành tang thi!

Hai, bây giờ cô đói quá a!!!

Thế là Vương bạn nhỏ của chúng ta đã trải qua một bàn mỹ thực trong mơ và cảm giác khó chịu hơn mơ, nó trắng ra là ăn nhiều quá nên bụng khó chịu mà thôi...

Cô cũng không có quá nhiều cảm xúc khi ăn thịt người cho lắm, trước kia khi được huấn luyện trên đảo hoang cũng đã vì thiếu thức ăn mà phải ăn thịt lẫn nhau để có thể sống. Ăn xong, cô xử lý sạch sẽ vết máu và cái xác. Một người một thú ngồi trên sofa thảo luận kế hoạch rời khỏi đây.

"Đoàn người hôm trước nếu đi về phía nam chắc chắn đã nhận được tin tức gì rồi bởi vì phía đông là nơi ít người ở nhất, có lẽ là họ đã lập nên căn cứ?" Vương Thiên Kỳ xoa cằm nhìn trên bàn tấm bản đồ suy đoán.

"Tôi nghĩ chúng ta nên đi hướng đông, Q thị." Y Nhiên nhìn vào mắt cô nghiêm túc nói, nó đã cất công chờ đợi đến ngày hôm nay thì làm sao có thể bỏ qua cơ hội để đem người này quy phục mình cơ chứ? Chỉ cần đi đến Q thị mọi thứ sẽ nằm trong tầm kiểm soát của nó.

"Q thị? Tại sao?" Cô kinh ngạc hỏi.

"Tôi nghĩ chủ nhân nên đến đó rèn luyện trước để tăng thực lực mặt dù chỉ có một tháng nhưng khoảng cách vẫn rất xa với một người chỉ mới bắt đầu luyện tập như chủ nhân!" Y Nhiên bình tĩnh giải thích hoàn toàn không lộ chút sơ hở nào, tuyệt chiêu nói dối không chớp mắt là đây chứ đâu nữa!

Một phần khác nó muốn xem thực lực của người nó chọn. Lúc đoàn người đi qua Y Nhiên nghe lén được ở gần Q thị có một tử thành là W thị mà đến Q thị nhanh nhất phải đi ngang qua nó, nếu như Vương Thiên Kỳ chết cũng chẳng có gì tuy tâm gan đau đớn, nuối tiếc một chút nhưng thời buổi này thì dễ như trở bàn tay tìm thêm người như cô.

Nó lại không biết nhờ âm mưu này mà bản thân đã vô tình tạo nên một quái vật.

"Ừm, ngươi nói cũng đúng. Vậy sáng mai chúng ta tìm một chiếc xe bắt đầu lên đường nhé?" Vương Thiên Kỳ mặt không quá dễ nhìn đáp ứng, đường đường là một sát thủ tam lưu vậy mà bây giờ thực lực chẳng bằng một nam nhân thật sự rất khó chịu.

Cả hai bàn bạc xong thì đi ra ngoài sân tập luyện không thèm để ý đến mấy con tang thi vì nghe tiếng mà chạy lại kia. Vương Thiên Kỳ trong lúc tập luyện đã nhận ra bản thân khác thường không chỉ vượt qua giới hạn lúc trước mà còn có thể tập luyện lâu hơn, cơ thể cũng dường như được cải tạo. Mặc dù rất thắc mắc về việc cô biến thành tang thi có liên quan đến Y Nhiên hay không nhưng vẫn ngậm miệng không có hỏi.

Một ngày trôi qua với vô vàng nghi vấn.

Sáng hôm sau, khi mặt trời chưa ló dạng một bóng đen đã nhẹ nhàng đi trong bóng đêm, nhảy qua những mái nhà hay bức tường với tốc độ phi thường nhanh vượt xa với tốc độ của con người, bóng đen đó không ai khác ngoài Vương Thiên Kỳ!

Vương Thiên Kỳ bây giờ đang trên đường đến nhà của Trần Nam chính là người bán vũ khí cho cô, hắn sống ở vùng ngoại ô cách khá xa nơi cô ở nếu đi xe phải mất hai tiếng đồng hồ nhưng với tốc độ của cô hiện tại có lẽ chỉ cần một tiếng rưỡi do cơ thể bây giờ đã khác lúc trước nên cô muốn làm một thanh kiếm khác, diễn nhiên với điều kiện là tìm được người thợ rèn tốt. Y Nhiên quấn ở trên ngực cô, nâng cái đầu nhỏ tò mò quan sát bốn phía.

Vùng ngoại ô.

"A!" Một nam nhân cả người đầy máu nằm dưới đất đau đớn la hét, trước mặt hắn là ba con tang thi, phía sau hắn là một nhóm người gồm ba nam một nữ đang liều mạng bỏ chạy.

"Ch... Chúng ta thật sự bỏ hắn lại sao?" Một nam nhân ốm yếu trong rất dễ nhìn sợ hãi hỏi.

"Bị điên à? Nếu muốn thì ở lại làm mồi cho tang thi đi!" Nữ nhân ăn mặt hơi mát mẻ dựa lưng vào tường thở phì phò nói.

"Đúng vậy, ai bảo hắn lo chuyện bao đồng làm gì!" Một nam nhân cao to trong khá lực lưỡng đồng ý phụ hoạ.

"Nhưng mà... dù sao hắn cũng cứu chúng ta mới bị như vậy." Nam nhân ốm yếu đó mím chặt môi cố khuyên nhủ đồng bọn của mình.

"Nếu ngươi muốn chết thì trở về đi!" Nữ nhân tức giận nói.

Hắn cắn răng nhìn ba người một lúc rồi xoay người chạy lại phương hướng khi nãy, lúc hắn chạy đến thì nam nhân đó đã bị ba con tang thi cắn nuốt chỉ còn máu thịt be bét nằm dưới mặt đất, mặt hắn ngay lập tức trắng xám toàn thân run rẩy lợi hại, ba con tang thi ngửi được mùi thức ăn gần đây, vui vẻ đi đến tấn công hắn.

Hắn thấy vậy nhanh chóng từ trong balo lấy ra một thanh đao lùi về sau mấy bước thủ thế, nhịp thở rối loạn chứng tỏ bản thân hắn đang rất khẩn trương. Ba con tang thi chạy đến với tốc độ của người bình thường, rối loạn tấn công tuy vậy sức lực lại rất lớn, hắn né qua bên cạnh dùng hết sức vung đao chém bay đầu một con, nó vừa ngã xuống chưa kịp để hắn thở thì hai con kia đã xông tới vồ lấy hắn, may mắn hắn lùi về sau kịp chỉ bị rách áo khoác mà thôi.

Nhìn hắn ốm yếu vậy nhưng không ngờ lại có sức mạnh lớn đến thế.

Đúng lúc này không biết từ đâu nhảy ra thêm một con tang thi, nó há cái miệng đầy máu nhớt nhát của mình định cắn vào tay phải của hắn, hắn giật mình theo bản năng vung đao một nhát bay đầu nhưng do dùng quá sức mà mất thăng bằng ngã ngồi xuống đất, hai con tang thi thấy hắn không chạy lung tung nữa, vui vẻ kêu to chạy tới, hắn tuyệt vọng trừng mắt nhìn hai con tang thi kia, thầm nghĩ.

Xong rồi, hắn xong thật rồi! Đời hắn sẽ kết thúc tại nơi này sao?

Đúng lúc này, một bóng người từ trên không trung nhảy xuống, hàn quang loé lên hai con tang thi một giây sau ngã xuống đất. Người đến không ai khác ngoài Vương Thiên Kỳ. Từ nãy giờ cô đã đứng quan sát mọi cử động của hắn rồi, đơn giản chỉ vì muốn biết xem họ giết tang thi bằng cách nào mà thôi với lại người đàn ông này là Trần Nam người đã rèn ra thanh kiếm cho cô.

"Vương... Vương tiểu thư?" Trần Nam trừng lớn mắt kinh ngạc nhìn người trước mắt mình.

"Đã lâu không gặp, Trần tiên sinh." Vương Thiên Kỳ ánh mắt hứng thú nhìn hắn, nói. Y Nhiên liếc mắt nhìn Trần Nam một cái đáy mắt loé qua một tia khinh thường rồi xoay đầu đi, một nam nhân mà còn không bằng một nữ nhân thì không đáng cho nó để ý. Muốn nó để ý á hả? Mạnh như Vương Thiên Kỳ đi, xí!

"Sao cô lại ở đây?" Trần Nam đứng dậy kiêng kị nhìn Y Nhiên, hỏi.

"À, tôi muốn anh giúp tôi rèn một thanh kiếm khác giống như thế này nhưng nặng hơn." Vương Thiên Kỳ giơ lên thanh kiếm nói, không thèm để ý ánh mắt kiêng kị của hắn đối với Y Nhiên.

"Nặng... Nặng hơn?" Hắn dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ mà nhìn cô, có đùa không? Một cô gái cầm thanh kiếm hai kí lô gam đã biến thái lắm rồi vậy mà còn muốn nặng hơn nữa?

"Đúng vậy, đương nhiên tôi sẽ lấy thức ăn để trao đổi." Cô gật đầu nhìn xung quanh xác định không còn con tang thi nào nói.

"...Được!" Hắn hơi chần chừ đáp ứng.

Dù sao bây giờ sắt này nọ đối với hắn cũng không có gì dùng, trao đổi lấy thức ăn thập phần ổn với lại hắn nghĩ cô sẽ không giết hắn khi hắn rèn xong kiếm cho cô.

Trực giác của nam nhân, cũng không vừa đâu.

Hai người một thú bắt đầu lên đường đi về nhà của Trần Nam.

Bạn đang đọc Ta Là Tang Thi Vương sáng tác bởi CharismaMelaina
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CharismaMelaina
Thời gian
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.