Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giúp đỡ linh hồn

Tiểu thuyết gốc · 2199 chữ

Đi theo Mộc Điệp một hồi, cuối cùng đã đến ngôi làng của Cự Nhân và Phượng Điểu. Ở đây lại tràn đầy Hỏa và Mộc linh lực so với làng Chân Long nhiều.

Gả khổng lồ to lớn nhất bước tới và nói chuyện cùng với Mộc Điệp, ít nhất hắn phải cao tận 2 trượng. Thân thể cường tráng và đầy cơ bắp. Mặc dù họ thường không có tóc nhưng cá thể hiếm thì khả năng có sẽ cao hơn.

Sau một hồi nói chuyện qua lại, hắn dẫn hai người họ đi vòng quanh làng và giới thiệu rất chi tiết. Có điều Tư Hạ lại khá chán đối với việc này nên trong lúc Mộc Long không chú ý để tạo ra ảo ảnh bằng Thủy linh lực giống bản thân y như đúc, rồi nhanh chóng rời đi.

Ở trên không trung, nàng thấy được toàn cảnh ngôi làng đó. Đúng là quan cảnh rất mộc mạc đơn sơ nhưng lại có thứ gì đó khiến nơi này đẹp tuyệt vời.

Phía xa có một sơn động bí ẩn nên Tư Hạ thử vào thăm dò xem như thế nào.

Bên trong tối tăm mù mịt, nàng còn cảm giác có hơi thở yếu ớt của ai đó đang dần lụi tàn.

Nơi này thật tối tăm, không biết là ai phía trong sơn động cần giúp đỡ nhỉ? Cứ cảm giác hơi thở đó đang càng lúc càng yếu dần. Phải vào sâu hơn để kiểm tra thử, lỡ có người đang cần hỗ trợ mà mình thấy chết không cứu sao được.

Quái lạ, ở đây không có tí gì liên quan đến hàn sương mà lại lạnh tới cỡ này cơ chứ!?

Càng vào sâu hơn, thì nhiệt độ giảm xuống càng nhanh. Đến khi nàng đến được chỗ của hơi thở bí ẩn đó thì Tư Hạ bất ngờ không thôi.

Là...là linh hồn ư!? Nhìn bà ấy chắc cũng phải già lắm rồi, không biết vì sao bà ấy ở đây được nhưng cứ lại hỏi thử xem cái đã.

"Bái kiến vị phu nhân này, không biết bà là ai ?"

Bà cụ quay đầu nhìn sang chỗ của nàng thì nước mắt tuôn trào, đứng dậy nhanh chóng và bước tới chỗ của cô ấy.

"Cô... cô... đến cứu tôi đúng không?" Giọng bà ấy cất lên, khàn và nhỏ.

"Tôi... tôi tên là Hoàng Chu Tước, là cựu trưởng làng của làng Chu Tước trước đây. Trước đây bị kẻ gian hãm hại, hủy diệt nhục thể, đánh trọng thương hồn phách, bị phong ấn và nhốt ở đây. Vì để chờ người đến giúp mà tôi đã đốt cháy chính bản mệnh Chu Tước còn sót lại nên đã sống đến tận bây giờ."

"Có điều, bất cứ thứ gì cũng có giới hạn của nó. Vì cạn kiệt bản mệnh ấy, mà hồn phách đang bắt đầu dần tan biến."

"May là có cô để tôi kể rõ sự tình. Nếu được thì cô giúp tôi nói điều này đến cả làng Chu Tước và mấy vị bằng hữu của ta nhé."

Nói một tràn sự việc khiến Tư Hạ bất ngờ và chưa kịp phản ứng với lời nói của Chu Tước.

"Khoan đã thưa phu nhân, bà cứ từ từ mà nói."

"Không được đâu! Ta sắp hết thời gian rồi. Ta nhờ cô đem theo thứ này, họ chắc chắn sẽ biết thân phận của ta là ai."

"Lỡ như họ không tin đi, thì nhất quyết cô không được để thứ này vào tay Đại tế tư của bộ tộc Chu Tước hiện tại. Vì chính hắn là kẻ đã đâm sau lưng ta và đưa một kẻ khác trở thành trường làng bù nhìn để dễ dàng kiểm soát hơn".

Sau khi nói xong, nước mắt của Hoàng Chu Tước chảy thành sông và chứa đầy tinh hoa của một Phản Hư cảnh. Nguồn linh lực bên trong thân thể bắt đầu phát tán ra, hư ảnh dần mờ đi từng chút một. Bà ấy mở lòng ban tay ra thì có một lá bùa và vài món vũ khí cùng với chiếc túi không gian

"Ta chỉ mong sẽ có người còn nhớ đến sự tồn tại của ta thôi. Cũng không ép buộc cô phải giải quyết thù oán cá nhân đó, chỉ cần cô lưu giữ những vật này là được rồi"

"Xin lỗi vì lúc này đã làm cô hoang mang trong giây lát, ta giao những thứ này xong thì hồn phách cũng chẳng còn bấy nhiêu năng lượng để duy trì nữa. Thế thì ta đi nhé cô gái trẻ, mong ngươi sớm ngày đạt được nhiều thành tựu lớn trong tương lai"

"Mọi tinh hoa của Phản Hư cảnh gần như đã cạn kiệt, còn chút linh lực cuối cùng này đưa cho ngươi hết đó. Hãy đột phá Nguyên Anh kỳ sớm nhất nhé!"

Bà ấy dần tan biến vào không gian, trở thành một phần của thế giới này. Có thể được chuyển sinh sang cuộc đời mới, một cuộc sống tốt hơn mà không phải lo nghĩ ngợi về bất cứ điều gì. Vô tư, vô lo sống vui vẻ và hạnh phúc nhất.

Tại sao bà ấy lại làm như thế vậy ? Mình và bà ấy không quen biết gì nhau mà lại tin tưởng mình hết mức đem những món đồ quý giá để cất giữ. Đúng thật là không nên xen vào chuyện này để còn giữ mạng sống quay trở lại Đại Lục Địa nữa, nhưng đã nhận đồ rồi thì lúc mình đủ mạnh sẽ trở lại và giải quyết ân oán với tên Đại tế tư đó.

Hoàng Chu Tước ấy đã đem linh lực còn sót lại chuyển hết vào đan điền của mình. Bây giờ, trong cơ thể đang có nguồn linh lực mạnh mẽ của bà ấy chảy từ từ vào đan điền; hơn thế nữa cảm giác bản thân cũng sắp đột phá tới nơi rồi nên phải tìm nơi nào đó kín đáo mới được.

Khoảng 1 nén nhang sau, Tư Hạ tìm được một khu vực thích hợp để đột phá phía trong sơn động vô danh này. Xung quanh khu vực này còn lưu lại hàn khí của Chu Tước đó, quan trọng hơn cả là chỗ nãy linh khí luôn ở mức độ rất cao. Cô ấy cố gắng nhớ lại những thông tin đặc biệt khi tiến vào nơi đó lần đầu.

Hình như trong điển tịch mà mình từng đọc trong "Không Gian Nhập Định" thì trong gần chục vạn năm thì chủng loài Chu Tước sẽ sản sinh ra biến dị, tạo ra cá thể đặc biệt mang theo hàn khí âm dương thay vì hỏa chân nguyên thuần túy như cá thể thường.

Hai cá thể đặc biệt đều không thể tồn tại cùng một thời điểm, nhưng đã từng có lần hai Chu Tước mang hàn khí này xuất hiện cùng nhau. Nhưng vì cá thể trước có cảnh giới rất cao, có thể là Hợp Thể cảnh nên mới đợi được tới thời điểm cá thể mới xuất hiện.

Nhục thể và linh lực của Chu Tước mang theo hàn khí gấp vài trăm lần các cá thể thường. Hoàng Chu Tước đó, bà ấy có thể là vì trưởng thành chưa đủ nhanh thì đã bị một tên hám quyền lực có cảnh giới cao hơn hãm hại. Có tư chất của loại Chu Tước này thì việc bà ấy cầm cự được đến bây giờ đã là điều khó tin rồi. Bỏ đi, cứ tập trung tu luyện tiếp đã.

Bắt đầu thiền định, nguồn linh lực xung quanh lại bắt đầu được hút về phía nàng. Lơ lửng xung quanh, rồi truyền đến đan điền. Bây giờ, trong đan điền dòng linh lực chảy xiết giống như một thác nước. Hòa lẫn tất cả lại trở thành năng lượng khổng lồ giúp cho Tư Hạ bước vào trạng thái đột phá mãnh liệt.

Từ Kim Đan trung kỳ, chỉ vỏn vẹn 1 thời thần đã đạt tới ngưỡng Kim Đan Hậu kỳ cửu tầng.

Khi đạt đến Kim Đan đỉnh phong thì nàng vẫn tiếp tục đột phá, xung kích đến Nguyên Anh kỳ. Mây đen tích tụ trên trời càng lúc càng nhiều, chỉ mỗi tia sét đều tràn đầy linh lực của Nguyên Anh. Nguồn sức mạnh này một khi giáng xuống sẽ làm sơn động đó sụp đổ ngay lập tức.

Luồn sáng màu lục từ trên trời chiếu thẳng xuống chỗ Tư Hạ đột phá. Tiếp theo đó là sự xuất hiện của hư ảnh Thiên long bay xung quanh cột sáng xanh. Sau đó, từng đợt lôi kiếp đánh xuống sơn động.

Đợt 1, 2 và 3 rất dễ dàng vượt qua nhưng bắt đầu từ đợt thứ tư mọi thứ bắt đầu chuyển biến không thuận lợi như trước. Nó khiến Tư Hạ mất nhiều linh lực hơn để chống đỡ. Khi bắt đầu đến đợt 8 thì linh lực còn sót lại rất ít.

Không ổn rồi, linh lực của mình đã gần cạn kiệt nếu gắng gượng được thêm một chút thì tới lần giáng kiếp thứ 9 sẽ chẳng đỡ nổi mất. Phải tìm cách gì đó mới được!

À phải rồi! Vẫn còn linh lực mà Hoàng Chu Tước để truyền cho mình. Giờ phải chuyển hóa nguồn linh lực này để có thể sử dụng được.

Sau một hồi thì linh lực trong người Tư Hạ hồi phục hoàn toàn. Tiếp theo, nàng điều khiển nguồn Hàn khí phía trong sơn động để hình thành lớp mai rùa cứng cáp và vô hình. Khi lôi kiếp giáng xuống liên tục thì gần như chả gây thương tích gì đến được Từ đại tiểu thư.

Khi đạo lôi cuối cùng giáng xuống thì cũng là lúc tấm mai rùa ấy nát tan tành. Tư Hạ thành công bước vào cảnh giới Nguyên Anh kỳ, nàng lại củng cố tu vi cảnh giới.

--Trong khi đó--

Người trên toàn đảo đang bắt đầu tập trung tại trung tâm của mỗi ngôi làng, họ truyền dòng linh lực của bản thân cho màn chắn bảo vệ hòn đảo, đồng thời củng cố lại phong ấn đó. Còn các vị trưởng lão thì đến một khu vực bí ẩn nào đó.

Nơi đó cây cối mọc um tùm, có hồ nước ở giữa rừng cây giống như một đầm lầy bị ẩn đi khỏi người dân trên đảo. Các trưởng làng đứng xung quanh cái hồ tạo thành một trận hình bát quái.

Tất cả đều đồng loạt quỳ xuống, các vị trưởng lão bắt đầu sử dụng linh lực của bản thân để vẽ nên trận pháp. Sau đó niệm chú bằng những văn tự cổ đặc biệt riêng hoặc loại ngôn ngữ cổ đại.

Trận pháp bắt đầu sáng dần lên, từ sự rung động nhẹ nhàng của nước trong hồ tiếp đến là những cơn lốc xoáy nước khổng lồ xuất hiện. Các vị trưởng lão di chuyển khỏi trung tâm hồ nước rồi bước lên bờ, với vẻ mặt đang mong chờ điều gì đó.

Có bóng hình to lớn nổi lên trên mặt nước, nó cứ trồi lên dần cho tới khi toàn bộ cơ thể xuất hiện. Chí ít cao tận 20 thước.

Bây giờ các vị trưởng làng và trưởng lão đều quỳ rạp xuống hét thật to.

"BÁI KIẾN ĐẠI LÃO TỔ"

"Các người là hậu bối đời này sao? Đã trôi qua bao nhiêu năm rồi?" Cô ta cất tiếng.

"Dạ thưa người, đã trôi qua gần 50 vạn năm kể từ lần đó tới nay ạ." Trưởng làng tộc Chân Long nói.

"Vậy có chuyện gì mà phải mời gọi ta từ giấc ngủ say?"

'"Chuyện là phong ấn của Yêu Vương đời thứ 5 đang bắt đầu yếu đi dần ạ. Vãn bối chỉ muốn đề phòng bất trắc xảy ra thì còn có người trấn áp được thứ đó ạ. Dù gì người cũng đã là Độ kiếp cảnh hậu kỳ, chắc chắn nếu có người thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ ạ."

"Được rồi, cứ như thế mà làm đi. Đừng gọi ta là Đại lão tổ như vậy hoài được, cứ việc gọi ta là Hải Thủy lão tổ là được rồi."

Hải Thủy giải phóng uy áp của bản thân ra, dùng khuôn mặt đầy tức giận chất vấn họ.

"Thế còn mấy tên tiểu bối mà ta đã dạy bảo đâu cả rồi? Chẳng phải chúng cũng có cảnh giới Hợp Thể cảnh sao! Không lẽ đều dưỡng thương hết rồi ư!?"

Uy áp mạnh mẽ ép họ tới nỗi không thể thở được. Kẻ mạnh nhất trong số họ là trưởng làng Chân Long cũng chả thể hé răng được lời nào.

Hải Thủy thu lại uy áp, xong thì họ mới thở được, thở hổn hển không kịp luân chuyển linh khí nên có vài người đã ngất xỉu.

Bạn đang đọc Ta là khai sơn lão tổ sáng tác bởi NoQa123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NoQa123
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.