Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4 : Một bài hải yến kinh động

Phiên bản Dịch · 2236 chữ

Trong phòng.

Không gian lặng im.

Kỳ thật, bọn họ vốn không chuẩn bị hỏi đề thứ 2, tưởng rằng Trương Diệp té ngã ở đề thứ nhất, nhưng trong tình huống này, bảy, tám vị giám khảo đều hai mặt nhìn nhau, không biết nên chấm điểm làm sao. Nếu dựa theo biểu hiện trực tiếp tại hiện trường, nên cho người tuổi trẻ này 100 điểm, không, cho 200 điểm cũng không đủ!

Mới xem mười giây? Đọc thuộc lòng hơn chín trăm chữ ?

Chỉ có thánh thần mới có thể làm được chuyện này ?

Vừa rồi, các vị giám khảo ra đề mục xong, thấy mặt Trương Diệp không biểu tình, còn nghĩ hắn là một tiểu tử ngốc, bây giờ nhớ lại, người ta chính là định liệu trước, người ta cơ bản không coi việc đọc thuộc lòng một ngàn chữ trong mười giây là chuyện to tát, nghĩ ngược lại, bọn họ, mấy vị giám khảo có vẻ có chút ngốc nghếch rồi!

Nhưng nếu cho Trương Diệp max điểm, chẳng khác nào hắn trúng tuyển là chuyện ván đã đóng thuyền. Người tuổi trẻ này có thành tích thi viết so với hai mươi mấy người của vòng phỏng vấn cũng không xuất sắc, cũng chỉ hơi vượt qua đám người, vừa sát điểm cho vòng phỏng vấn. Cho nên, nếu cho Trương Diệp max điểm, tổng hợp lại hắn tất nhiên sẽ đứng hàng thứ 2. Thế nhưng điều kiện của Trương Diệp cũng không như ý bọn họ, ngoại hình tầm thường, mặc dù là người dẫn chương trình radio không cần xem mặt mũi, nhưng cũng có một số hoạt động, một số trường hợp phải xuất hiện trước mặt công chúng, nếu ngoại hình không được, cũng sẽ ảnh hưởng tới tỉ lệ người nghe đài, cho nên ngoại hình là một nhân tố không thể kém.

Lí Hồng Liên do dự " Lão Triệu ? "

Triệu Quốc Châu thở dài, hướng về Trương Diệp nói lời thấm thía : " Tiểu Trương này, chúng ta đều nhìn thấy biểu hiện của ngươi, ngươi là hiếm có nhân tài, lại tốt nghiệp chính quy, lẽ ra chúng ta nên hoan nghênh mới đúng, thế nhưng ..... ngươi chọn sai nghề rồi, điều kiện ngoại hình của ngươi, không cần ta nói, tin rằng giảng viên đại học của ngươi hẳn là cũng từng đánh giá về phương diện này. Ngành radio chính là như vậy, vậy đi, ta cho ngươi mở cửa sau, chúng ta không ra đề thứ 2, chúng ta còn nhiều vị trí khác trong Đài phát thanh, trừ vị trí người dẫn chương trình, ngươi tùy tiện chọn, ta trực tiếp thông qua, ngày mai ngươi cầm giấy tờ là có thể đi báo danh, nếu ngươi vẫn muốn làm người dẫn chương trình, ngươi ngẫm lại điều ta nói, thật sự không dễ dàng. "

Trương Diệp không cần suy nghĩ : " Lão sư, cảm ơn ý tốt của ngài, ta biết với điều kiện của ta, con đường này rất khó đi, nhưng ta vẫn muốn vị trí người dẫn chương trình." Hắn vẫn luôn kiên trì với giấc mộng của mình, nếu muốn đổi công việc khác, Trương Diệp đã sớm đi làm, sẽ không vì thế mà đến giờ còn không tìm được công việc.

Triệu Quốc Châu buông tay, tiểu tử này, không nghe khuyên bảo.

Lí Hồng Liên cũng chậc lưỡi : " Ngươi xác định ? Ta nói trước cho ngươi, đề mục thứ 2 sẽ không đơn giản hơn đề mục thứ nhất, ngươi cơ bản sẽ không có khả năng. Tiểu tử, chúng ta cũng không phải cố ý làm khó ngươi, phỏng vấn chính là như vậy, chúng ta căn cứ vào vị trí tuyển chọn điều kiện mà đưa ra đề mục tương ứng. Lấy điều kiện của ngươi, vị trí người dẫn chương trình phát thanh cũng không có biện pháp qua cửa, cho nên đề mục sẽ rất khó, nói cách khác, ngươi phải có tài hoa siêu việt mọi người mới có thể khiển người ta bỏ qua cho ngoại hình không đủ của ngươi. Ta đề nghị ngươi nên suy nghĩ lại lời nói của Triệu tổng giám."

Còn không khó dễ?

Các ngươi vốn chính là làm khó người khác ?

Trương Diệp là người quật cường, kiên quyết như trước: " Không cần suy nghĩ, mời ngài ra đề."

Lí Hồng Liên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc đầu, cũng nổi giận lên: " Vậy được, ta là người phụ trách của kênh ngoại ngữ, trong Đài có rất nhiều phát thanh viên biết tiếng Anh, vẫn là thiếu nhân tài phương diện tiếng Nga, ngươi nếu có thể sử dụng tiếng Nga làm một bài thơ hiện đại khiến chúng ta vừa lòng, như vậy, vòng thi này ta cho ngươi max điểm !"

Tiếng Nga ?

Còn dùng tiếng Nga làm thơ ?

Triệu Quốc Châu nghiêng đầu nhìn Lí Hồng Liên, cũng im lặng, xem như cam chịu.

Thần sắc các vị giám khảo khác nhau, vừa rồi Trương Diệp lộ ra một tay quả thật làm cho mọi người không còn gì để nói, biết Trương Diệp là người có bản lĩnh, nhưng ngoại hình người dẫn chương trình phát thanh không tốt chính là một cửa khó, trừ bỏ một số ít tài năng cá biệt, đại tài hoa mới có thể ngoại lệ, cơ hồ không có người có thể phá vỡ vấn đề này, cho nên đề mục thứ 2, ai cũng nhận ra Lí Hồng Liên không muốn cho Trương Diệp cơ hội. Tiếng Nga? Lý lịch của Trương Diệp còn nằm trước mặt bọ họ, ngoại ngữ chỉ viết có tiếng Anh, đại học cũng có dạy, nhưng hắn không phải xuất thân ngành ngoại ngữ, giảng viên cũng sẽ không rảnh rỗi đến nỗi đi dạy tiếng Nga. Đối phương chắc chăn sẽ không biết tiếng Nga, đừng nói là làm thơ, sợ rằng nói cũng nói không được, hắn làm được gì chứ ?

Trương Diệp đoán được đề thứ 2 sẽ không dễ, nhưng không nghĩ tới, một chút sinh cơ cũng không cho hắn, Tiếng Nga ? Tiếng Anh của Trương Diệp còn không tốt, chỉ vừa đủ để thi tốt nghiệp, làm sao mà biết tiếng Nga đây! Tê liệt, chỉ vì ngoại hình không tốt, ta phải đi con đường khó hơn người khác ? Liền bị đối xử không công bình, cùng gây khó dễ? Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì các ngươi xem ta không được? Vì cái gì không cho ta một cơ hội biểu diễn? Ta chỉ cần công bình ! Khó như vậy sao ?

Lí Hồng Liên gõ gõ móng tay lên chén trà phát ra âm thanh leng keng: " Ngươi phải tự sáng tác thơ, thơ của Trần Thiên Khuông hoặc Duy Nhĩ Tư, mọi người nghe nhiều nên đều thuộc, tác phẩm của danh nhân không được dùng. Ta xem ngươi có bản lĩnh ngôn ngữ, cũng là bản lĩnh văn học, cái này đều giống nhau, bắt đầu đi!"

Còn muốn tự mình sáng tác ? Cho dù chuyên nghiệp là tiếng Nga, cơ bản cũng không có khả năng lấy tiếng Nga làm thơ, đừng nói một người không hiểu tiếng Nga!

Trần Thiên Khuông ?

Duy Nhĩ Tư ?

Bọn họ là ai ? Còn cái gì là nghe nhiều nên thuộc ?

Trương Diệp bỗng nhớ lại, Trần Thiên Khuông -- giống như lúc trước lên mạng tìm tòi có xem qua hắn một cái, một trong những nhà thơ nổi tiếng trong nước hiện nay, khi trò chơi sữa chữa bối cảnh thế giới, trên cửa sổ phòng Trương Diệp, tập thơ của Từ Chí Ma liền biến thành Trần Thiên Khuông ! Thiếu chút nữa đã quên, thế giới này đã không có đám người Từ Chí Ma, Phổ Hi Kim, thay vào đó là một số nhà thơ cùng một số tác phẩm mà hắn chưa từng xem qua. Trương Diệp vừa hồi thần lại, sau đó ánh mắt liền động, hắn không xem qua những bài thơ của thế giới này, vậy những người kia khẳng định cũng chưa từng nghe qua những bài thơ nổi tiếng của thế giới trước.

Triệu Quốc Châu có chút không đành lòng, bổ sung một câu : " Tiểu Trương, bây giờ ngươi đổi ý còn kịp, lời nói của ta vẫn đó, người không cần thi tiếp, ta cho người an bài vị trí khác."

Không thi ?

Vì cái gì không thi !

Trương Diệp sớm nín một bụng lửa giận, ba phiên bốn bận làm khó ta, các ngươi còn chưa đủ ? Muốn làm một bài thơ tiếng Nga do mình sáng tác phải không ? Được ! Hôm nay ta sẽ cho các ngươi một bài ! Không biết tiếng Nga? Thì sao ! Trương Diệp chưa học tiếng Nga, không có nghĩa là hắn không biết bài thơ tiếng Nga. Hai câu này có xung đột sao ? Kỳ thật, tuyệt không xung đột, khi hắn học đại học, các vị giảng viên của ngành phát thanh luôn luôn ra các loại đề khó khăn để huấn luyện bọn họ. Trương Diệp còn nhớ rõ, khi hắn học năm 3, giảng viên của bọn họ năm đó đã mời một người Nga, dùng phát âm tiếng Nga tiêu chuẩn đọc một bài thơ tiếng Nga nổi tiếng, sau đó bắt bọn hắn học thuộc lòng, Trương Diệp cùng bạn học khổ không nói nổi. Khi đó, bọn Trương Diệp phải mất một tháng mới học xong, nghĩ lại đoạn thời gian đó, thật sự là ác mộng, thế nhưng học xong rồi Trương Diệp mới hiểu rõ dụng ý của thầy giáo, năng lực ngôn ngữ cùng trí nhớ đều được tăng lên một đoạn, cách học thông qua cách nhớ mà không phải văn tự khiến trí nhớ được rèn luyện hiệu quả hơn hẳn, tin rằng, xuất thân chính quy mọi người đều trải qua rồi.

" Nếu không được thì người tiếp theo đi." Lí Hồng Liên trục khách, lật hồ sơ tiếp theo.

Trương Diệp vừa nhớ lại thời gian trước, vừa nói : " Thơ văn xuôi có được không ? "

" Thơ văn xuôi?" Lí Hồng Liên buồn cười, còn thơ văn xuôi? Cái này so với thơ hiện đại còn muốn khó. Lí Hồng Liên căn bản cho rằng đó không phải cùng một cấp độ, nàng là người duy nhất trong đám người hơi biết tiếng Nga, nhưng nói tới thơ văn xuôi, Lí Hồng Liên đừng nói xem hiểu, cố hết sức mới đọc nổi. Tiểu Trương có thể làm sao, chính là trợn mắt chém gió mà thôi." Ngươi muốn lựa chọn độ khó cao hơn, thơ văn xuôi, ta cũng không ngăn ngươi, chỉ cần tự mình sáng tác, thơ gì cũng được."

” Ok." Nói xong lời này, Trương Diệp nhắm mắt lại, không nói nữa, hắn đang muốn tìm kiếm cảm xúc.

" Được chưa vậy ?"

" Sao còn chưa bắt đầu đi ? "

" Coi như xong, ngươi còn chưa học tiếng Nga, lần sau lại đến đi."

" Có được hay không? Đừng làm mọi người tốn thời gian. Phía sau còn có người xếp hàng chờ kia kìa, ngươi trở về đi, điều kiện của ngươi không thích hợp làm người dẫn chương trình đâu."

Qua một lúc cũng không có phản ứng, mấy vị giám khảo đã không nén nổi kiên nhẫn, mỗi người một câu, bọ họ cơ bản là không tin đối phương có thể nói tiếng Nga, đây là nói giỡn sao!"

Trong tiếng châm chọc cùng nghi ngờ, Trương Diệp vận khí đan điền, mắt mở to, câu đầu tiên đã làm cả phòng nghe được há to miệng!

“песня-о-буревестнике,над-седой-равниной-моря-ветер-тучи-собирает,между-тучами-и-морем-гордо-реет-буревестник,черной-молнии-подобный.”

“A?”

" Đúng là nói được ?"

" Đây là tiếng nước nào ?"

Triệu Quốc Châu ánh mắt ngẩn ra một lát, quay đầu nhìn Lí Hồng Liên " Lão Lí? Đây là ?"

Các vị giám khảo còn lại cũng đem ánh mắt hướng về Lí tổng giám, bọn họ đều biết, chỉ có Lí tổng giám biết tiếng Nga.

Nhìn qua mới phát hiện, Lí Hồng Liên vậy mà tròng mắt so với bọn họ còn lớn, không cần phải nói tiếp, mọi người cũng trong nháy mắt hiểu được!

Đậu xanh rau muống !

Ngươi thật sự nói tiếng Nga ?

Trương Diệp càng nói càng nhanh, thanh âm kèm theo ngạo khí, cảm xúc tràn đầy, bởi vì bài thơ này cần phải đọc diễn cảm!

Maksim Gorky [ hải yến ]!

Ở thế giới trước kia, bài thơ tiếng Nga này nổi tiếng đến nổi mọi người đều biết, thậm chí ở sách giáo khoa cấp 2 cũng có bài này, mà bài thơ này ở một trình độ nào đó cũng biểu đạt cảm xúc của Trương Diệp lúc này, vì thế hắn đọc diễn cảm đặc biệt đã ghiền, hơn nữa, cuối mỗi câu, hắn cơ hồ là rống lên !

“пусть-сильнее-грянет-буря!”

Một bài thơ xong!

Mọi người đều choáng váng!

Bạn đang đọc Ta Thực Sự Là Đại Minh Tinh của Thường Dụ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kummo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 165

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.