Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật sự áp đảo Thiên Đạo Minh

Phiên bản Dịch · 1595 chữ

Trên boong thuyền.

Thiết Hàn Lỗi đứng ở phía trên, hai tay cầm cần câu, cúi đầu không dám nhìn Triệu Hoằng phía trước.

Từ Trường Sinh và Lâm Hiên, một người thần sắc hờ hững, một người cười hì hì nhìn hắn, rất có xu thế một lời không hợp là ra tay.

Vừa rồi hắn giải thích một chút, nói cần câu này là nhặt được bên hồ nước, lúc trước đi tìm Triệu Hoằng không tìm được, liền nhặt được một cần câu.

Bốn người Triệu Hoằng bọn họ không dễ định đoạt, liền dẫn hắn ta theo, có ba người bọn họ trông coi Thiết Hàn Lỗi, Trần Hắc Thán chạy vào báo cáo sư tôn.

"Sư tôn, sư tôn!"

Giang Bắc Thần đang ngủ đột nhiên bị đánh thức, xoay người ngồi dậy, có chút không kiên nhẫn hô lên: "Xảy ra chuyện gì?"

"Sư tôn, cần câu của ngươi đã tìm được!" Trần Hắc Thán chạy chậm vào nói.

"Cần câu?" Giang Bắc Thần mới đầu sững sờ, sau đó nhớ tới, cây cần câu nhỏ mình đánh mất kia.

"Ở đâu?"

"Ở trong tay Thiết Hàn Lỗi, hiện tại Thiết Hàn Lỗi đang ở trên boong thuyền."

Giang Bắc Thần nghe vậy, lập tức đi ra ngoài, đẩy cửa ra nhìn thấy Trần Hắc Thán ngoài cửa, "Đi, đi xem một chút."

Hai người chậm rãi đi tới boong tàu, Triệu Hoằng xoay người hành lễ, Thiết Hàn Lỗi tay cầm cần câu đứng trong vòng vây của ba người bọn họ.

Giang Bắc Thần đi tới, tiếp nhận cần câu từ trong tay Thiết Hàn Lỗi, cẩn thận đánh giá một chút, đúng là cây mà mình đã mất. Sau khi lật tay thu vào trong nhẫn trữ vật, Giang Bắc Thần mới ngẩng đầu nhìn Thiết Hàn Lỗi.

Thiết Hàn Lỗi nói ra, lúc trước bọn họ đi Tiên Đạo Môn tìm Triệu Hoằng, kết quả không tìm được, tìm được cần câu bên cạnh hồ nước, hắn ta lập tức mang cần câu về báo cáo kết quả công tác.

Giang Bắc Thần một tay chống cằm, như có điều hiểu ra.

Thì ra là thế, ta nói sao không thấy cần câu nhỏ của ta, thì ra là bại lộ bên ngoài, bị hắn nhặt đi báo cáo kết quả công tác, vậy hiện tại hắn cầm tới trả ta là có ý gì?

"Bệ hạ trả cần câu lại cho ngươi, cũng nói đợi sau khi bí cảnh kết thúc hắn sẽ tới Tiên Đạo Môn thăm hỏi." Thiết Hàn Lỗi giải thích.

Giang Bắc Thần nghe vậy ngẩn ra, hoàng đế sắp tới!

Lập tức quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Hoằng, phỏng chừng là vì Triệu Hoằng mà tới.

Thôi quên đi, vấn đề không lớn, chỉ cần không đến lúc này là được. Chờ khi ta trở về tông môn, dù Thiên Vương lão tử có đến ta cũng không sợ.

"Ừm, ta đã biết, ngươi lui ra đi." Giang Bắc Thần gật nhẹ đầu, xoay người tiếp tục ngủ bù.

Bọn Trần Hắc Thán không ngờ tới chuyện nhanh như vậy đã giải quyết xong, lúc này không phải nên nổi giận, răn dạy răn dạy sao?

Quả nhiên sư tôn rộng lượng!

Chúng đệ tử thầm nghĩ, thật ra không phải Giang Bắc Thần rộng lượng mà là cần câu này với hắn chẳng qua chỉ là công cụ giết thời gian mà thôi. Hiện tại hắn đã có một cây, có tìm cây này về không cũng không có vấn đề gì lớn.

Nghỉ ngơi một đêm, đêm nay nhất định không yên ổn, ngày mai là thịnh hội tổ chức, đêm nay trên có người kéo cửa kết phái, có người mài giũa lưỡi kiếm, có người ngủ say...

Sáng sớm hôm sau, một tia nắng mặt trời chiếu lên Nguyên Long sơn, tiếng nổi trống vang lên.

"Đông đông, đông đông..."

Tiếng chiêng trống vang trời, đầu người nhốn nháo, nhao nhao tụ tập trên đỉnh núi vị trí đầu rồng.

Mấy chục vạn người tề tụ ở đây, tông môn thất phẩm nhao nhao điều khiển linh chu lơ lửng giữa không trung, người đứng trên mặt đất đều là tông môn bát phẩm thậm chí là tông môn cửu phẩm.

Ở giữa không trung lôi đài, có hơn mười vị trí được bố trí, đều là người có quyền thế ngồi.

Mà bên Tiên Đạo Môn.

Giang Bắc Thần có đồng hồ sinh học của mình, không đến mặt trời lên cao, bình thường sẽ không tỉnh.

Lúc này đám người Trần Hắc Thán đang tụ tập trên boong thuyền, tiếng chiêng trống vang trời, đợi khi tiếng trống dừng lại sẽ tuyên bố quy tắc tỷ thí.

"Sư tôn lão nhân gia còn đang nghỉ ngơi, không biết lúc nào mới tỉnh, mắt thấy Thiên Nguyên thịnh hội sắp tổ chức." Trên boong thuyền, Triệu Hoằng lo lắng đi qua đi lại.

Thân là thái tử, hắn ta hiểu rõ tiếng trống này có nghĩa là gì.

Tiếng trống đợt thứ nhất đại biểu cho khởi động, cũng tuyên bố đại hội sắp tổ chức, đám người đã đến đủ rồi, toàn trường an tĩnh lại, muốn nói chuyện.

Tiếng trống bình thường kéo dài một khắc đồng hồ.

"Chắc là sư tôn bị thương còn chưa khỏi hẳn, phỏng chừng còn đang điều dưỡng." Vương Lạc Ly có chút lo lắng, lời này vừa nói ra, tất cả đều trầm mặc.

"Huyền Nguyệt, ngươi điều khiển linh chu đi tới đầu rồng trước, ta bố trí một trận pháp ngăn cách, cố gắng không ảnh hưởng đến việc chưởng môn điều dưỡng." Cát trưởng lão tương đối ổn trọng đứng ra nói.

"Ừm, ta thấy cũng chỉ có thể như vậy." Võ Huyền Nguyệt gật đầu nói.

Vũ Huyền Nguyệt điều khiển linh thuyền bay lên, Cát trưởng lão phất tay bố trí ra trận pháp ngăn cách tương đối đơn giản, ngăn cách khoang thuyền ở bên trong.

Trận pháp ngăn cách tương đối dễ dàng, cho dù không phải trận pháp sư chuyên nghiệp cũng có thể bố trí, đương nhiên cũng không có bất kỳ tác dụng phòng ngự nào, vừa công kích đã phá.

Linh chu bay đi, hóa thành một đạo hồng quang, hoả tốc chạy tới đỉnh Nguyên Long Sơn, vị trí ở trên không trung, so với linh chu của Thiên Đạo Minh còn cao hơn một chút.

Không có cách nào, giữa không trung linh thuyền ngừng lại, linh thuyền của Thiên Đạo Minh tương đối cao hơn một chút, hơn nữa lại lớn, Vũ Huyền Nguyệt chỉ có thể lên cao hơn một chút.

"Chậc chậc, ngươi xem còn có linh chu cao hơn Thiên Đạo Minh không, đúng là không biết sống chết."

"Ngươi không thấy sao, trên lá cờ trên linh chu kia viết là Tiên Đạo môn, Tiên Đạo môn này có chút quen thuộc."

"Chắc chắn rất quen thuộc, ngay khi bọn họ tới đây hôm trước đã rất kiêu căng, không ngờ hôm nay lại càng cuồng vọng hơn, còn áp đảo Thiên Đạo Minh!"

...

Người phía dưới nhìn tình hình trên không trung, nghị luận sôi nổi, biểu lộ như ăn dưa.

Những linh chu khác đều thấp hơn Thiên Đạo Minh một chút, chỉ riêng linh chu của Tiên Đạo Môn đã cao hơn Thiên Đạo Minh một chút, chẳng phải điều này đã nói rõ Tiên Đạo Môn đã áp đảo Thiên Đạo Minh rồi sao?

Trên linh chu của Thiên Đạo Minh, một nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn Tiên Đạo Môn còn cao hơn linh chu của Thiên Đạo Minh mình, trong lòng nghi hoặc.

Tiên Đạo Môn dám áp đảo Thiên Đạo Minh, rốt cuộc là lấy dũng khí từ đâu ra?

Nếu bọn họ dám, đại biểu cho có đủ lực lượng. Thiên Đạo Minh nổi tiếng bên ngoài, nếu bọn họ không sợ, vậy nói rõ bọn họ có thực lực vượt qua Thiên Đạo Minh.

Không thể khinh thường.

Nam tử trung niên cho ra kết luận này.

Hắn là chấp pháp trưởng lão Hà Thanh của phân đà Thiên Đạo Minh ở Thiên Nguyên Châu, lần này đến đây chủ trì Thiên Nguyên thịnh hội tổ chức.

"Chưởng môn Tiên Đạo môn, có thể hiện thân gặp mặt không?" Hà Thanh ngẩng đầu hô lên, âm thanh không lớn, chỉ có người trên mấy chiếc linh chu gần đó mới có thể nghe thấy.

"Đến rồi đến rồi, Thiên Đạo Minh sắp sửa nhắm vào Tiên Đạo Môn rồi." Trên một chiếc linh chu trong số đó, một thiếu nữ dời ghế đẩu ra ngồi xuống, cắn hạt hướng dương, vẻ mặt như đang xem kịch vui.

"Tiên nhi, chú ý lễ nghi!" Ở phía sau thiếu nữ, một lão giả tóc trắng mở miệng quát lớn.

"Yên tâm đi trưởng lão, bọn hắn không nhìn thấy." Thiếu nữ tên Tiên Nhi không chút cố kỵ, tự mình ăn.

Bên Tiên Đạo Môn, bởi vì Giang Bắc Thần đang ngủ, Cát trưởng lão không có cách nào khác đành phải đứng ra tạm thời chủ trì, làm người nói chuyện.

"Tại hạ là Truyền Pháp trưởng lão của Tiên Đạo môn, chưởng môn đang nghỉ ngơi, tạm thời không tiện gặp khách." Cát trưởng lão chắp tay nói.

"A, chưởng môn Tiên Đạo môn của ngươi là người như thế nào?" Hà Thanh nhàn nhạt hỏi.

Bạn đang đọc Ta Là Chưởng Môn Của Ẩn Thế Tông Môn của Bạch Y Nhập Mộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhatdaicongtu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.