Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai Cho Mày Nhảy Qua Đầu Tao?

Phiên bản Dịch · 1443 chữ

Thoát khỏi hệ thống, Giang Tiểu Bạch liền xem xét tình huống chung quanh, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm mình, suy nghĩ một hồi rồi giơ hai tay tỏ vẻ vô tội: "Mình không biết gì hết, mình cũng chỉ mới thức tỉnh, còn chưa biết kỹ năng thiên phú đến cùng là gì?"

Giang Tiểu Bạch lại không ngốc, nếu hiện tại trực tiếp thừa nhận kĩ năng thiên phú của mình là khiến người ta quỳ xuống, chẳng phải là mặt khác thừa nhận trước đó Ngụy Nguyên Long quỳ xuống hai lần đều do mình làm?

Nghe được lời này của Giang Tiểu Bạch, trong lòng Ngụy Nguyên Long không hiểu sao thả lỏng một chút.

Mặc dù nói giác tỉnh giả kĩ năng thiên phú thiên kì bách quái, cái gì cũng có khả năng.

Nhưng nếu nói kĩ năng thiên phú là khiến người ta quỳ xuống, cái này cũng quá kinh khủng.

Lại nghĩ đến chính mình trước đó quỳ xuống hai lần liên tiếp, Ngụy Nguyên Long lại cảm thấy nghi hoặc.

"Chẳng lẽ thật sự không phải do gia hỏa này làm trò quỷ?"

Lúc này, Triệu Đức Lương trên giảng đài đã lấy lại tinh thần phủi tay nói: "Thôi được rồi, Giang Tiểu Bạch, em về chỗ ngồi của mình trước đi, mấy ngày nữa nên tranh thủ cảm ngộ nhiều vào, để biết được kĩ năng thiên phú của mình đến cùng là cái gì? Ngụy Nguyên Long, trò còn muốn quỳ đến khi nào? Mau lên khảo thí."

Nghe Triệu Đức Lương nói, Ngụy Nguyên Long mới kịp nhớ lại nãy giờ mình vẫn đang quỳ gối trước mặt Giang Tiểu Bạch.

Lập tức, sắc mặt Ngụy Nguyên Long đỏ lên, vội vàng đứng dậy.

Liếc qua Ngụy Nguyên Long vừa mới đứng dậy, mắt Giang Tiểu Bạch sáng lên, trong lòng hơi động.

"Dù sao cũng đã quỳ hai lần rồi, nhiều một lần, có lẽ cũng không có việc gì."

Hiệu quả bị động của "mũi trên nhắm vào đầu gối" Giang Tiểu Bạch đã thử, nhưng chủ động như thế nào Giang Tiểu Bạch còn chưa thấy qua.

Nghĩ tới đây, tâm niệm Giang Tiểu Bạch vừa động, tinh lực trong thân thể bắt đầu di chuyển.

Ngón trỏ không tự chủ giật giật vài cái, Giang Tiểu Bạch cảm giác tinh lực trong thân thể mình đang từ từ ngưng tụ lại, tạo thành hai mũi tên xanh thẳm.

Ngay khi vừa thả ra, hai mũi tên lập tức bay về phía đầu gối Ngụy Nguyên Long, nhanh như điện.

Chẳng qua do Giang Tiểu Bạch và Ngụy Nguyên Long vốn đứng gần nhau, lại thêm có nhiều bàn học che chắn, ngoại trừ Giang Tiểu Bạch, ngay cả bản thân Ngụy Nguyên Long cũng không có chú ý tới một tia lam quang chợt lóe lên rồi biến mất .

Một giây sau, vừa mới đứng lên, chuẩn bị nói vài lời cứu vãn một ít mặt mũi, Ngụy Nguyên Long bỗng nhiên cảm thấy hai cái đầu gối lại tiếp tục đau xót, thật giống như bị vật nặng đánh một cái.

Vừa đứng lên chưa được vài giây, hắn lại tiếp tục quỳ gối trước mặt Giang Tiểu Bạch.

"Chết tiệt, có hết hay không?"

Mới qua mấy phút, từ nhỏ đến lớn Ngụy Nguyên Long ngay cả phụ mẫu cũng chưa từng quỳ qua, vậy mà liên tiếp quỳ ba lần trước mặt Giang Tiểu Bạch.

Cái này khiến trong lòng Ngụy Nguyên Long tức giận chỉ muốn chửi thề.

"Chúc mừng túc chủ điểm thành tựu +30 "

Đồng thời, trong đầu Giang Tiểu Bạch lại vang lên âm thanh hệ thống nhắc nhở.

Mà nhìn thấy Ngụy Nguyên Long lần nữa quỳ gối trước mặt mình, hai mắt Giang Tiểu Bạch sáng lên: "Thật sự chính là mũi tên nhắm vào đầu gối."

Mũi tên vừa mới hình thành trong nháy mắt, Giang Tiểu Bạch căn bản không nhắm chuẩn, liền tự động bay đến đầu gối Ngụy Nguyên Long.

Sau đó, cảm nhận được thân thể trực tiếp tiêu hao gần một phần ba tinh lực, Giang Tiểu Bạch líu lưỡi: "Chỉ là làm cho người khác quỳ xuống thôi mà, sao lại tiêu hao nhiều như vậy?"

Ngay tại lúc đó, nhìn thấy Ngụy Nguyên Long lần nữa quỳ, ánh mắt học sinh xung quanh đều trừng một cái.

"Trời ơi, chẳng lẽ Giang Tiểu Bạch thật sự thức tỉnh kỹ năng thiên phú khiến người ta quỳ xuống ?"

"Giang Tiểu Bạch không phải đã nói hắn không làm sao? Chẳng lẽ kĩ năng thiên phú của Giang Tiểu Bạch là loại hình bị động?"

"Có lẽ có khả năng. Nếu không thì sao Ngụy Nguyên Long cứ giống như cháu trai lúc nào cũng quỳ ông nội như vậy?"

"Đệt, nếu thật là kĩ năng thiên phú khiến người khác quỳ xuống, Giang Tiểu Bạch liền trâu bò, có kỹ năng này, ai dám gây hắn? Một lời không hợp trực tiếp khiến ngươi quỳ trước mặt vạn chúng chú mục, mất mặt ném đến nhà bà ngoại."

"Nhưng vấn đề là hiện tại Giang Tiểu Bạch có vẻ như còn chưa nắm giữ ? Nếu là chân chính nắm vững, chúng ta nếu như bị hắn tác động sau đó lại phải quỳ, chuyện đó. . . ."

Trong lúc nghị luận, trong đầu mỗi học sinh đều không tự chủ nghĩ đến cái hình ảnh đau thương kia, lập tức rùng mình một cái.

Thời điểm nhìn về phía Giang Tiểu Bạch, trong mắt đã tràn ngập sợ hãi.

Không nói những học sinh này, ngay cả Triệu Đức Lương trên bảng giờ phút này nhìn thấy Ngụy Nguyên Long lần nữa quỳ gối trước Giang Tiểu Bạch, trong lòng cũng "lộp bộp" vài tiếng.

Lại nghe thêm những học sinh kia phân tích, Triệu Đức Lương liếc qua thấy Giang Tiểu Bạch cách mình chỉ không đến năm mét, liền nhẹ nhàng lùi xuống.

Nói đùa, nếu như những học sinh kia nói đúng, kĩ năng thiên phú của Giang Tiểu Bạch thật sự là loại bị động khiến người khác quỳ xuống, chính mình nếu như bị ảnh hưởng, ngay trước cả lớp quỳ xuống trước mặt Giang Tiểu Bạch, làm sao có thể lăn lộn tại cái trường này được nữa.

Âm thanh trò truyện, nói nhỏ của học sinh chung quanh không ngừng truyền vào trong tai Ngụy Nguyên Long, khiến cho đầu óc hắn giờ phút này ông ông lên.

"Giang Tiểu Bạch, mày đi qua trước đi."

Mấy phút sau, Ngụy Nguyên Long mới lấy lại tinh thần, sau đó thất bại mở miệng nói.

Ngụy Nguyên Long cũng không rõ ràng tình huống này đến cùng là do Giang Tiểu Bạch hay tại quỷ.

Nhưng hắn hiện tại đã cực kì mất mặt, nếu như lại trước mặt mọi người xung quanh quỳ tiếp một lần nữa, hắn cũng không biết mình có còn dũng khí để tiếp tục theo học cái trường này hay không.

Hiện tại Ngụy Nguyên Long đã không còn muốn gây phiền phức với Giang Tiểu Bạch, chỉ muốn hắn nhanh nhanh rời khỏi chỗ này để cho mình bớt thảm một chút.

Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch hơi lúng túng hỏi lại: "Cậu chắc chưa?"

"Ừm, nhanh lên." Ngụy Nguyên Long thúc giục.

Giang Tiểu Bạch do dự một chút sau áy náy: "Thế này hình như không tốt lắm."

Ngụy Nguyên Long cau mày nói: "Lải nhải dông dài làm gì? Mày cứ đi trước đi."

Có lẽ là do ngước cổ nói chuyện quá lâu, cổ Ngụy Nguyên Long bắt đầu mỏi nhừ.

Nói xong câu đó sau liền thuận thế cúi đầu xuống.

Nhưng khi Ngụy Nguyên Long vừa mới cúi đầu xuống, bỗng nhiên cảm giác trên đầu tối sầm lại, như có thứ gì đó bay qua, làm giác tỉnh giả nên phản ứng vốn rất nhanh, Ngụy Nguyên Long theo bản năng ngẩng đầu lên.

Sau một giây, quay đầu nhìn thấy Giang Tiểu Bạch từ trước người mình đã chuyển đến phía sau, Ngụy Nguyên Long chẳng lẽ còn không biết chuyện gì xảy ra?

Giang Tiểu Bạch lại dám bước qua đầu mình?

Lúc này, Ngụy Nguyên Long thật sự tức giận hét lớn: "Ai cho mày nhảy qua đầu tao?"

PS: Có sai sót gì xin góp ý để mình hoàn thiện bản thân hơn. Cảm ơn mọi người đã xem truyện. Cầu tlt, kim phiếu, cầu đại gia bao nuôi.

Bạn đang đọc Kỹ Năng Của Ta Có Chút Hung Tàn (Bản Dịch) của Nhữ Chi Thê Ngô Dưỡng Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachuthegioi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật huybuilding
Lượt thích 12
Lượt đọc 287

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.