Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Sống Chớ Tiếp Cận

Phiên bản Dịch · 1174 chữ

"Không cần"

Đối với thỉnh cầu của Giang Tiểu Bạch, cả ba người trong phòng đều không hẹn mà nói.

Nhất là Vương Chí Dương đang quỳ đối diện, vừa được trải nghiệm cảm giác kia xong, tiếng nói không tự chủ đề cao mấy lần.

Sau đó Vương Chí Dương mới hít một hơi thật sâu, cố gắng đứng dậy, Sở Thiên Tường cũng đồng thời tiến lên một bước.

Nhưng khi đón ánh mắt của Giang Tiểu Bạch, cái chân vừa định bước ra lại thu hồi, còn có chút run run.

Ho nhẹ một tiếng, Sở Thiên Tường gật đầu nói: "Chúng ta đã hiểu rõ kỹ năng của em, sau này sẽ đưa thông tin vào tài liệu của trường học và mạng giáo dục."

Sau đó, quay đầu nói với Triệu Đức Lương: "Hiện tại vẫn là thời gian lên lớp, thầy có thể mang bạn ấy về, không nên trì hoãn tiết học."

Vừa nói, Sở Thiên Tường vừa nháy mắt với Triệu Đức Lương.

Thấy vậy, Triệu Đức Lương liền vẫy vẫy tay về phía Giang Tiểu Bạch nói: "Đi thôi! Về lớp nào."

Giang Tiểu Bạch đầu tiên vẫn gật đầu, nhưng khi nhìn qua Vương Chí Dương.

Suy nghĩ một hồi, vẫn còn chút bất mãn nói: "Thưa hiệu trưởng, em thật sự có thể làm tốt hơn nữa, không bằng chúng ta xác định và đánh giá lại một lần nữa?"

Có thể thu hoạch được nhiều điểm thành tựu như vậy trong một lần, đủ để thấy đẳng cấp Vương Chí Dương cực kì cao.

Nếu như là ngày xưa, lấy tính cách Giang Tiểu Bạch khẳng định không có khả năng hạ thủ đối với dạng người này.

Hiện tại có cái cơ hội quang minh chính đại như thế, Giang Tiểu Bạch tự nhiên không muốn bỏ lỡ.

Lúc nói chuyện, ánh mắt Giang Tiểu Bạch nhìn về phía hiệu trưởng cực kỳ chân thành, còn chớp chớp vài cái, hoàn toàn che dấu đi tính toán trong lòng.

Nhưng Vương Chí Dương bên kia khi nghe vậy lại chấn kinh nhìn Giang Tiểu Bạch, trong lòng đau khổ thầm nghĩ: "Ta đã đắc tội với ngươi sao? Sao ngươi lại ác như thế ?"

Có lẽ nhận thấy trong ánh mắt Vương Chí Dương đang cực kì khẩn trương cầu xin giúp đỡ, Sở Thiên Tường ho khan hai tiếng nói:

"Không cần thiết, trước đó đã nói chúng ta chỉ cần nhìn qua tình huống khi em chủ động sử dụng kĩ năng thiên phú là được."

Đã nói như vậy, Giang Tiểu Bạch cũng không cố chấp, thở dài bước đi, trong lúc nhất thời có chút thất vọng, mất mát.

...

Đợi đến khi Triệu Đức Lương mang theo Giang Tiểu Bạch rời đi, trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người, Sở Thiên Tường mới thở ra một hơi.

Dù sao Giang Tiểu Bạch cũng chỉ là một đứa bé mười sáu tuổi, muốn thể hiện thật tốt cho dù chỉ là một chút trước mặt bọn hắn hoàn toàn là tâm lý bình thường của thiếu niên, nếu như Giang Tiểu Bạch lại thỉnh cầu muốn làm lại thêm vài lần nữa, cân nhắc đến sự tích cực của học sinh, Sở Thiên Tường thật sự không tiện từ chối.

Hố một lần Vương Chí Dương coi như xong, lại hố thêm lần nữa có lẽ không ổn lắm.

Mà lại đứng trước mặt một học sinh có năng lực khiến người khác quỳ xuống, Sở Thiên Tường cũng rất lo lắng đề phòng.

Một lúc sau, nhìn lại trong phòng làm việc thấy Vương Chí Dương đang đứng đơ như tượng, nãy giờ chưa nói một lời, Sở Thiên Tường mới hỏi: "Lại nói, vừa rồi cậu đang ngồi êm đẹp sao tự nhiên lại quỳ xuống?"

Vương Chí Dương lấy lại một chút tinh thần mới trả lời: "Lúc nãy khi Giang Tiểu Bạch sử dụng kĩ năng thiên phú, em theo bản năng vận chuyển tinh lực ngăn cản, nhưng hai mũi tên kia vẫn vượt qua được và bắn trúng đầu gối, khiến cả hai chân đau nhức, tê rần. Sau đó, giống như có một người khỏe mạnh đứng đằng sau bỗng nhiên đẩy em một cái, cộng thêm cả đôi chân tê nhức khiến cho em không thể chống cự nổi, cứ như vậy quỳ trên mặt đất, toàn bộ quá trình chỉ đơn giản như vậy, nhưng không thể nào hiểu được cơ chế của nó."

Nghe Vương Chí Dương miêu tả cụ thể tình huống cùng cảm giác, Sở Thiên Tường trầm ngâm một lúc sau nói: "Xem ra, cái kĩ năng thiên phú này này Giang Tiểu Bạch, ẩn ẩn mang theo tính chất cưỡng chế, người ngoài hoàn toàn không thể dự kiến được chuyện gì sẽ xảy ra."

Vương Chí Dương suy nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu tán thành kết luận của Sở Thiên Tường.

Một lúc sau, Sở Thiên Tường lại hỏi: "Đối với cái kĩ năng thiên phú này của Giang Tiểu Bạch, cậu thấy thế nào?"

Nghe vậy, Vương Chí Dương cười khổ nói: "Rất quỷ dị."

Sau khi dừng lại một chút, lại bổ sung thêm một câu: "Cũng rất tiện."

Hoàn toàn chính xác, kĩ năng thiên phú đã gặp nhiều, loại nào cũng có.

Tựa như mấy năm trước, có một cái kĩ năng thiên phú vô cùng hèn mọn có thể biến bất cứ vật phẩm gì thành nội y nữ nhân, dạng kĩ năng này cũng không thiếu.

Nhưng kĩ năng giống như Giang Tiểu Bạch khiến người khác quỳ xuống, hơn nữa còn có tính chất cưỡng chế, đơn giản là chưa từng nghe qua.

Ai cũng có lòng tự trọng, không biết sao tự nhiên quỳ trên mặt đất, đừng nói là giác tỉnh giả, ngay cả những người bình thường chỉ sợ cũng không chịu được

Cái kĩ năng thiên phú này của Giang Tiểu Bạch, không thể nói là không khiến người khác sinh ra ác cảm.

Sở Thiên Tường suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu đi thông tri với Triệu Đức Lương, tuyệt đối đừng để lộ kỹ năng của Giang Tiểu Bạch ra ngoài, miễn cho những học sinh khác trong trường cảm thấy bất an."

Vương Chí Dương gật đầu, sau đó rời khỏi phòng làm việc.

Đợi đến khi Vương Chí Dương rời đi, Sở Thiên Tường mới bật máy tính lên, điền thông tin vào tài liệu của Giang Tiểu Bạch.

Sau khi làm xong, nhìn thấy một bên có cột đánh giá của nhân viên nhà trường, Triệu Đức Lương trầm ngâm một hồi lâu.

Gần năm phút sau, mới nhập thêm một hàng chữ "Người sống chớ tiếp cận", câu này không khỏi làm cho người đọc suy nghĩ sâu xa.

Sau khi kích chuột vào ô "Lưu lại", Sở Thiên Tường thở dài lắc đầu, trong lòng tràn đầy cảm khái.

Bạn đang đọc Kỹ Năng Của Ta Có Chút Hung Tàn (Bản Dịch) của Nhữ Chi Thê Ngô Dưỡng Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachuthegioi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật huybuilding
Lượt thích 1
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.