Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Bớt Cho Ngươi

Phiên bản Dịch · 1544 chữ

Say khi ăn xong bữa sáng, đến trường học, Giang Tiểu Bạch vừa mới ngồi xuống ghế, Viên Dương bên cạnh đã xông tới.

"Ngày hôm qua ngươi đi đâu mà lại nghỉ học?"

Một tay chống cằm, Giang Tiểu Bạch có chút bất đắc dĩ giải thích: "Ngày hôm trước vừa mới thức tỉnh liền bị Tiểu Hinh lôi đến một cái thứ nguyên không gian cấp bậc thanh đồng đi thăm dò địa hình."

"Thăm dò địa hình? Sao em ngươi ác thế? Ngươi vừa mới thức tỉnh liền lôi vào thứ nguyên không gian, không lo lắng xảy ra vấn đề gì sao?" Viên Dương hơi kinh ngạc hỏi.

Ngáp một cái, Giang Tiểu Bạch lười biếng trả lời: "Dù sao cũng chỉ là ở bên ngoài tham khảo một chút, không có gì nguy hiểm."

"Cũng đúng, dù sao em gái ngươi trong trường học nổi danh thiên tài, tiến vào thứ nguyên không gian cũng không phải lần một lần hai, nếu như chỉ là ngoại vi thứ nguyên không gian, có lẽ cũng bình thường."

"Đúng rồi, ngươi ngày hôm qua không đến lớp, Ngụy Nguyên Long đã tới gặp ta hỏi tìm ngươi."

"Ngụy Nguyên Long? Gia hỏa kia tìm ta làm gì?" Giang Tiểu Bạch kỳ quái nói.

Viên Dương nhún vai: "Ta làm sao biết được, bất quá ngươi vẫn phải cẩn thận một chút, dù sao hôm trước ngươi làm hắn mất mặt trước cả lớp, đoán chừng với tính cách của gia hỏa kia sẽ không dễ dàng bỏ qua."

Giang Tiểu Bạch hếch miệng lên, không để trong lòng.

Giang Tiểu Bạch cũng không phải xem thường hắn, bất quá Giang Tiểu Bạch muốn hắn quỳ, hắn liền đứng dậy không nổi.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Thời điểm hai người vừa nói về Ngụy Nguyên Long, Ngụy Nguyên Long đã tiến vào lớp.

Mà khi nhìn thấy Giang Tiểu Bạch, Ngụy Nguyên Long sầm mặt lại, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Giang Tiểu Bạch.

Trong lúc nhất thời, chú ý tới phản ứng của Ngụy Nguyên Long trước cửa ra vào, một đám học sinh quay lại, khi nhìn thấy đối tượng mà Ngụy Nguyên Long gắt gao nhìn chằm chằm, đều ẩn ẩn đoán được một chút.

Ngày hôm nay, không ít học sinh đều chờ xem kịch.

Dù sao theo mọi người, Ngụy Nguyên Long hôm trước bị ném mặt mũi như thế, lấy tính cách cùng tác phong làm việc của hắn, tuyệt đối không có khả năng bỏ qua.

Mà ngày hôm qua Giang Tiểu Bạch lại không đến lớp.

Một số người trong lớp học đoán mò cho rằng Giang Tiểu Bạch do lo lắng bị Ngụy Nguyên Long trả thù cho nên mới tránh đến trường.

Hiện tại, nhìn thấy Ngụy Nguyên Long cùng Giang Tiểu Bạch chạm mặt nhau, rất nhiều học sinh hứng thú xem kịch, chờ đợi trận ẩu đả xảy ra.

Mà một số học sinh còn chưa thức tỉnh, càng ước gì Ngụy Nguyên Long trực tiếp ra tay đánh nhau, sau đó cùng Giang Tiểu Bạch bị trường học xử lý thậm chí đuổi học luôn thì tốt.

Ngược lại Viên Dương ngồi bên cạnh Giang Tiểu Bạch cảm giác được không đúng mở miệng nói đầu tiên: "Ngụy Nguyên Long, nơi này là lớp học, ta khuyên ngươi đừng làm ẩu, nếu chủ nhiệm lớp mà biết, không có quả ngon cho ngươi ăn đâu."

Chưa nói dứt lời, Ngụy Nguyên Long đã nhanh chân đi tới Giang Tiểu Bạch, bước chân kêu "Đăng đăng đăng".

Mang theo khí thế hùng hổ.

Thấy cảnh này, một số học sinh trong phòng đều có chút kích động, giường như có thể đoán được hình ảnh Ngụy Nguyên Long trực tiếp động thủ.

"Giang ca, em sai rồi, trước kia đều là em không đúng, em chận thành xin lỗi anh."

Nhưng mà, ngay trước mặt đông đảo học sinh, Ngụy Nguyên Long chẳng những không có giơ quyền động thủ, ngược lại lúc đi đến trước mặt Giang Tiểu Bạch trực tiếp cúi mình vái chào.

"Dát "

Một màn này, trực tiếp khiến những học sinh đang chuẩn bị xem kịch vui trợn tròn mắt.

"Cái quái gì? Ngụy Nguyên Long điên rồi ư? Sao lại xin lỗi Giang Tiểu Bạch?"

"Chẳng lẽ hắn thật sự bị hù dọa bởi kĩ năng thiên phú của Giang Tiểu Bạch?"

"Xéo đi! Hiện tại kĩ năng thiên phú của Giang Tiểu Bạch còn chưa xác định. Làm sao có khả năng là kĩ năng thiên phú khiến người khác quỳ xuống chứ? Ta nghĩ ngày đó là ngoài ý muốn."

"Hứ, ngoài ý muốn cái rắm, ngoài ý muốn cũng có thể quỳ liên tục ba lần? Ngươi bị ngu sao?"

Học sinh chung quanh nói nhỏ không ngừng truyền vào tai Ngụy Nguyên Long.

Nếu đổi lại trước kia, chỉ sợ khi nghe những lời này, Ngụy Nguyên Long đã sớm nổi giận.

Nhưng hôm nay, Ngụy Nguyên Long lại giả vờ như không nghe được, vẫn duy trì động tác cúi đầu như cũ.

Sớm trước đó, khi Ngụy Nguyên Long tận mắt nhìn thấy học sinh kia một đường quỳ trượt đến trước mặt Giang Tiểu Bạch ngay trước mặt hơn trăm người, cái hình ảnh bi thảm kia đã xúc động tâm trí Ngụy Nguyên Long thật lâu.

Vào thời khắc ấy, Ngụy Nguyên Long có thể xác định trăm phần trăm, Giang Tiểu Bạch thức tỉnh kĩ năng thiên phú, nhất định là năng lực khiến người khác quỳ xuống.

Cùng ngày, Ngụy Nguyên Long đã trằn trọc một đêm, cảm xúc thay đổi từ phẫn nộ thành hoảng sợ, tỉnh táo nghĩ lại.

Trải qua một quá trình tâm lí bất ổn, suy nghĩ thông suốt, Ngụy Nguyên Long rốt cục hạ quyết tâm đi xin lỗi.

Chẳng qua là quỳ mấy lần trước mặt bạn cùng lớp mà thôi, Ngụy Nguyên Long còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận.

Nếu như lại tiếp tục trêu chọc Giang Tiểu Bạch, sau này Giang Tiểu Bạch ngay trước trước toàn trường, hoặc là trên đường cái lại khiến mình làm như thế, Ngụy Nguyên Long lúc đó mới không còn mặt mũi mà sống tiếp.

Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, đối mặt với Giang Tiểu Bạch cùng kĩ năng thiên phú hung tàn của hắn, Ngụy Nguyên Long ngoại trừ nhận lỗi rồi biến chiến tranh thành tơ lụa ra, thật sự không nghĩ ra biện pháp khác.

Nhìn thấy Ngụy Nguyên Long quỳ trước mặt, Giang Tiểu Bạch cũng có chút ngoài ý muốn.

Ban đầu Giang Tiểu Bạch còn tưởng rằng Ngụy Nguyên Long sẽ không bỏ qua cho mình, lại không nghĩ rằng mới qua một ngày, thái độ của hắn vậy mà xoay một trăm tám mươi độ.

Nhưng đánh người chạy đi không đánh người chạy lại, nói chi ngày trước mình đã khiến Ngụy Nguyên Long quỳ ba lần ngay trước mặt cả lớp.

Bởi vậy, nghĩ ngợi một chút, Giang Tiểu Bạch liền mỉm cười: "Không có việc gì, đều đã qua rồi, tất cả mọi người là bạn học mà! Nghĩ thoáng một chút."

Nghe vậy, trong lòng Ngụy Nguyên Long mới thoải mái thở ra nói: "Tạ ơn Giang ca."

Sau đó, Giang Tiểu Bạch còn tiếp tục: "Như thế này, ngươi trước tiên trả tất cả số tiền cướp được về đi, sự tình cứ tính như vậy, về sau mọi người vẫn là bạn học."

Dừng một chút, Giang Tiểu Bạch vừa dơ tay tính vừa nói: "Chuyện này ta nhớ rất rõ ràng, tất cả năm lần, một lần 327 khối, một lần 560, một lần 330, một lần 410, một lần 220, như thế này, ta bớt cho ngươi một chút, chỉ cần đưa cho ta sáu ngàn năm là được rồi, hạn trong ba ngày nha!"

Ngụy Nguyên Long gật đầu nói: "Tốt, ngày mai em sẽ mang tiền tới, đa tạ Giang ca khoan dung độ lượng."

Giang Tiểu Bạch cười phất phất tay nói: "Việc nhỏ, việc nhỏ mà thôi."

Giải quyết sự việc xong xuôi, Ngụy Nguyên Long trở lại chỗ ngồi mới thở một hơi, dù sao sự tình Giang Tiểu Bạch như một tảng đá lớn, ép tới Ngụy Nguyên Long hoàn toàn không thở nổi, trong lòng luôn thấp thỏm lo âu.

Cũng may Giang Tiểu Bạch không so đo quá nhiều, nếu không, Ngụy Nguyên Long cũng phải cân nhắc vấn đề chuyển trường.

Nhưng mà, sau khi buông lỏng xuống, nghĩ đến số tiền trước đó Giang Tiểu Bạch báo ra, Ngụy Nguyên Long móc cuốn sổ và bút ra nhanh chóng tính lại một cái.

"327+ 560+ 330 + 410+ 220 = 2167?"

Ngụy Nguyên Long: ? ? ? ? ?

"Mẹ nó, Giang Tiểu Bạch, tên hỗn đản mày lừa tao, cái này thì giảm giá ở đâu? Giảm giá của mày là lật gấp ba sao?"

Kịp phản ứng lại, Ngụy Nguyên Long tức giận, nhịn không được trực tiếp bóp gãy bút trong tay, trong lòng có một loại cảm xúc thật ch* má.

Bạn đang đọc Kỹ Năng Của Ta Có Chút Hung Tàn (Bản Dịch) của Nhữ Chi Thê Ngô Dưỡng Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachuthegioi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật huybuilding
Lượt thích 9
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.