Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ Có Nơi Này Mềm Mại, Còn Ấm Áp

Phiên bản Dịch · 1316 chữ

Cuối cùng, vẫn là Chu Tứ Hải đứng gần nhất phản ứng đầu tiên, thân thể nhanh chóng tiến lên mấy bước, dùng tấm khiên hợp kim hung hăng đè cái thứ nguyên sinh vật này xuống dưới khiến nó hoàn toàn không thể động đậy.

Đến tận đây, Chu Giai mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên thân cây rậm rạp còn vương ít lá, lại nhìn thứ nguyên sinh vật trước mặt bị Chu Tứ Hải chế phục.

Dừng lại mấy giây, Chu Giai mới hơi im lặng nói: "Ta từng tiến vào thứ nguyên không gian vài lần, nhưng đây mới là lần đầu tiên gặp được thứ nguyên sinh vật chủ động đóng gói đưa tới cửa."

Thời điểm nói chuyện, Chu Giai vẫn thầm liếc qua Giang Tiểu Bạch.

Không cần suy nghĩ nhiều, Chu Giai cũng biết con thứ nguyên sinh vật nhất định là chuẩn bị động thủ, thậm chí chọn Giang Tiểu Bạch làm mục tiêu, mới khiến cho Giang Tiểu Bạch phát động kĩ năng thiên phú từ đó từ trên cây phi xuống quỳ.

Loại người này cho dù ngồi trong nhà, kẻ địch cũng chủ động chạy đến trước mặt.

Mà hết thảy, đều là vì cái kỹ năng kia của Giang Tiểu Bạch.

Điều này không khỏi khiến trong lòng Chu Giai dâng lên cảm xúc ước ao, ghen tị.

Ánh mắt đặt trên thứ nguyên sinh vật bên dưới tấm khiên của Chu Tứ Hải.

Nhìn bề ngoài sinh vật này, làn da toàn thân huyết hồng, mặt mũi dữ tợn giống như Huyết Viên lúc nãy nhưng thân thể nhỏ hơn nhiều.

Lại cầm thêm cung tiễn, Giang Tiểu Bạch nhìn qua đã biết thân phận sinh vật này.

Chính là Huyết Viên cung thủ.

Một loại thứ nguyên sinh vật so với Huyết Viên bình thường mà nói, lực lượng yếu hơn nhiều, nhưng tốc độ lại càng nhanh.

Mà so với Huyết Viên, loại Huyết Viên cung thủ này càng khiến giác tỉnh giả kiêng kị hơn nhiều.

Bởi vì không giống với những con Huyết Viên phổ thông trước đó sẽ tấn công chính diện, Huyết Viên cung thủ thiên hướng về loại kia thợ săn, ưa thích trốn ở chỗ bí ẩn công kích.

Rất nhiều giác tỉnh giả chỉ cần không chú ý một chút, sẽ có thể bị đánh lén thậm chí trực tiếp giết chết.

Giống như hiện tại, đối mặt với công kích của nó, mấy người Giang Tiểu Hinh cùng Chu Giai vẫn có thể kịp phản ứng.

Nhưng mục đích của đối phương lại là Giang Tiểu Bạch, nếu không phải là bởi vì con Huyết Viên cung thủ này làm phát động hiệu quả bị động kĩ năng thiên phú của Giang Tiểu Bạch, nói không chừng sẽ lớn chuyện.

Nếu là giờ phút này Giang Tiểu Bạch biết được Giang Tiểu Hinh đang nghĩ gì, chỉ sợ còn khẽ cười vài tiếng.

Nhờ trước đó, Giang Tiểu Bạch tăng hai thuộc tính lực lượng và nhanh nhẹn lên 5 điểm, chỉ sợ còn mạnh hơn Giang Tiểu Hinh mấy lần.

Cho dù không có hiệu quả bị động của kỹ năng, khi cảm nhận được sát cơ cũng có thể kịp thời nhận biết và né tránh.

Bất quá Giang Tiểu Hinh lại không biết.

Nghĩ đến việc mình sơ hở một tí suýt khiến Giang Tiểu Bạch xảy ra nguy hiểm, ánh mắt Giang Tiểu Hinh trầm xuống, lạnh ngắt.

Không nói hai lời, trường cung trong tay đập trên người Huyết Viên cung thủ, đồng thời lực lượng băng tuyết trong nháy mắt đóng băng đầu nó lại.

Nhưng sau khi làm vậy, Giang Tiểu Hinh lại không giết luôn, mà lại quay sang nói với Giang Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, anh giết nó đi."

Nghe Giang Tiểu Hinh nói, Chu Giai hoàn toàn không bất ngờ.

Mà Chu Tứ Hải lại ngẩn ra một chút sau cũng lập tức phản ứng lại.

Bình thường, đối với giác tỉnh giả mà nói, lần đầu tiến vào thứ nguyên không gian, phiền toái nhất ngoại trừ không có kinh nghiệm, chính là lần đầu tiên động thủ giết chết thứ nguyên sinh vật.

Nhất là rất nhiều thứ nguyên sinh vật, ngoại trừ một ít đặc thù bên ngoài, lại nhìn rất giống con người.

Khiến cho người vừa mới thức tỉnh không thể nhẫn tâm giết hại, dẫn đến nhiều vụ phản sát xảy ra liên tục.

Hiển nhiên, hành động hiện tại của Giang Tiểu Hinh, chính là giúp Giang Tiểu Bạch quen thuộc với việc săn giết máu me trong này.

Sau khi hiểu được điều ấy, Giang Tiểu Bạch không nói nhiều lời, mà trực tiếp đi đến trước mặt Chu Tứ Hải, ngồi xổm xuống.

Cầm chủy thủ, dừng lại vài giây, hít một hơi thật sâu, đôi mắt Giang Tiểu Bạch ngưng tụ, dứt khoát chém xuống.

Mặc cho băng tinh bao kín đầu, Giang Tiểu Bạch nhẹ nhàng đâm vào hốc mắt Huyết Viên cung thủ.

Thậm chí Giang Tiểu Bạch còn xoáy sâu vào một cái, phòng ngừa khả năng một nhát không giết chết.

Nguyên bản bọn hắn còn tưởng rằng Giang Tiểu Bạch sẽ do dự một hồi lâu mới có thể quyết tâm động thủ, dù sao trước đây bọn hắn cũng như vậy.

Thật không nghĩ đến Giang Tiểu Bạch lại sát phạt quyết đoán như thế, khiến Giang Tiểu Hinh cùng Chu Giai đều có chút ngoài ý muốn.

Giang Tiểu Bạch không ngốc, tự nhiên biết rõ thời điểm đối đầu cùng những thứ nguyên sinh vật này, vốn chỉ có một kết quả ngươi chết ta vong.

Chỉ có đồ đần mới nhân từ với chúng.

Nhưng biết thì biết, thời điểm thật sự làm, cảm giác lại khác hoàn toàn.

Khi chủy thủ đâm vào trong đầu Huyết Viên cung thủ, thân thể nó liền cứng ngắc đồng thời run nhè nhẹ, Giang Tiểu Bạch hai đời cộng lại ngay cả một con gà cũng chưa giết qua cũng có chút biến sắc.

Thời điểm đứng dậy, không nói một lời, giống như đang chịu đựng cái gì đó.

Thấy vậy, Chu Giai mới chuẩn bị tiến lên an ủi một câu.

Đối mặt với Chu Giai tiến lên, thân thể Giang Tiểu Bạch nhất chuyển trực tiếp lướt qua, chuyển sang trước mặt Giang Tiểu Hinh, khiến cho Chu Giai bị bơ tức xạm mặt lại, kém chút bạo khởi.

Mà khi đi đến trước mặt Giang Tiểu Hinh, Giang Tiểu Bạch không nói hai lời, trực tiếp ôm chặt Giang Tiểu Hinh.

"Tại cái thế giới vật chất chảy ngang này, bên trong tình cảm lạnh lùng, chỉ có nơi này mềm mại nhất, còn ấm áp nữa."

Giang Tiểu Hinh đang chuẩn bị nói gì đó, khi nghe vậy, thân thể cũng triệt để cứng lại.

Thời điểm Giang Tiểu Bạch ôm mình, còn cọ sát một chút, Giang Tiểu Hinh sao còn không rõ ràng từ "Mềm mại" bên trong lời nói Giang Tiểu Bạch là chỉ cái gì?

Cũng tại giờ phút này, Giang Tiểu Hinh mới biết, mình bị Giang Tiểu Bạch đùa giỡn.

Bị Giang Tiểu Bạch đùa giỡn đồng thời còn trắng trợn chiếm tiện nghi.

Lúc này, sắc mặt Giang Tiểu Hinh lấy tốc độ mắt thường nhanh chóng đỏ lên.

Sau đó cắn răng gạt ra mấy chữ "Giang Tiểu Bạch, có lẽ anh bị ngứa da thật rồi."

Thanh âm rơi xuống, Giang Tiểu Hinh đã là trực tiếp "Ngao ô" cắn một phát trên bờ vai Giang Tiểu Bạch.

Nguyên bản trên mặt Giang Tiểu Bạch đang hiện lên sự hài lòng thỏa mãn, sắc mặt bỗng nhiên cứng đờ, buột miệng kêu thảm.

"A! Đau đau đau. . ."

Bạn đang đọc Kỹ Năng Của Ta Có Chút Hung Tàn (Bản Dịch) của Nhữ Chi Thê Ngô Dưỡng Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachuthegioi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật huybuilding
Lượt thích 7
Lượt đọc 109

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.