Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò Chuyện

Tiểu thuyết gốc · 1683 chữ

Chương 26: Trò chuyện

Vẫn ở trong đấu trường, lối đi ra vào dành cho khách vip, Lê Hùng Phong tâm trạng vui vẻ, đang từ từ bước đi ra phía ngoài.

- Phong! Đợi chúng tao với!

Tiếng gọi quen thuộc từ phía sau truyền đến, Phong quay đầu nhìn về phía hai bóng hình quen thuộc đang hướng lại gần.

Nhìn thấy Hải với Việt Ca, Phong cũng không kinh ngạc vì hắn cũng đã biết hai người này cũng ở đấu trường,lúc nãy hắn nên đài cũng chính là do Việt Ca kêu người báo tin cho hắn.Điềm tĩnh tự nhiên, hắn hướng hai người vẫy tay cười nói:

- Bọn mi không ở lại theo dõi tiếp mà chạy ra đây theo tao làm gì?

- Còn hỏi vì sao? Chúng tao là thấy mi bại trận, sợ nản lòng thoái chí, nên hai bọn tao muốn đến đây khuyên giải một phen.

Việt Ca cũng chen lời vào:

- Nhưng thấy mi như thế này thì lấy đâu ra nản lòng thoái chí, lần này người thu hoạch to nhất là mi rồi! Haha!

Nghe Việt Ca nói vậy cả ba người cùng đồng thanh cười to.

Cười sảng khoái song Phong hướng Việt Ca, Hải thi lễ cảm tạ:

- May nhờ lần này có bọn bay đưa tin không thì tao đã bỏ lỡ cơ hội so tài quý giá lần này, cảm tạ.

- Haha! Không có gì, thu hoạch lần này toàn bộ đều dựa vào bản lĩnh của mi, nếu mi không có đạo tâm kiên định thì lần này chúng tao đã gây ra một lỗi lầm lớn, haha, không hổ là thiên kiêu đứng đầu vũ trụ.

Hải đứng một bên vẻ mặt nghi hoặc, trong đầu hắn đầy dấu chấm hỏi. “Là Việt Ca kêu Phong lên đài? Hắn làm lúc nào mà mình không biết?”, tính hắn thì hiếu kỳ là phải hỏi, cũng không cất giấu nghi hoặc trong lòng, Hải ngay lập tức hướng Việt Ca hỏi.

- Việt Ca, là mi báo tin cho Phong lên đài?

Cũng không có gì khó nói, Việt Ca không giấu diếm mà giải thích.

- Đúng vậy, ban đầu tao cũng chỉ muốn thử thiếu niên kia thôi, tưởng Phong là có thể giải quyết gọn nhẹ, ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nhắc tới người kia, Phong nghe vậy lại hiếu kỳ:

- Hai người biết người kia là ai?

- Tao không biết nhưng mà Hải biết rõ lai lịch của người đó.

Vừa nói, ánh mắt của hai người đều tập trung khóa chặt Hải. Hải trong lòng lập tức xoắn suýt, nhưng nghĩ đến người kia, thân hắn lại không tự chủ hơi run rẩy, điên cuồng lắc đầu, mặt hơi hoang mang nói:

- Ta không biết, các ngươi đừng hỏi, dù có biết ta cũng không dám nói.

Thấy Hải dứt khoát như vậy, hai người hơi thất vọng, đồng thời càng hiếu kỳ hơn, người thanh niên mặc áo bào trắng kia là ai mà lại khiến cho Hải kiêng kị như vậy.

Hàn huyên một lúc, Phong quyết định tách ra, hắn muốn về học viện tiếp tục rèn luyện, cảm ngộ lần này lợi ích thu hoạch được cũng như đột phá tu vi.

Còn về phần Hải và Việt Ca thì quyết định trở lại đón nhóm nữ, và đi an bài cho Long chỗ ở.

Vừa bước ra khỏi đấu trường, một thân ảnh quen thuộc, mặc áo bào trắng, khuôn mặt tươi cười đã đứng đợi ở trước mặt hai người.

- Tại hạ Soái Vô Địch, trông thấy tướng mạo hai vị suất khí, khí chất phi phàm, vậy không biết hai vị có thể cho tại hạ làm quen.

Hai người kinh ngạc nhìn người phía trước mặt này, nghe xong giới thiệu, miệng hai người không tự chủ được co giật một hồi.

- Lão…

Hải vừa định mở lời, lời chưa ra được một chữ đã bị Soái Vô Địch chừng cho một cái, biết mình nói sai, hắn lập tức ngậm miệng lại.

Một bên Việt Ca vẫn phân thần quan sát cử chỉ của Hải, chú ý đến việc Hải lỡ lời, ánh mắt hắn lập tức sáng lên, “Vị trước mặt này không phải tiểu bối mà là một lão quái vật hoàng gia? Nếu thật là vậy, ta nhất định phải cố gắng thân cận với kẻ này.” Trong lòng Việt ca âm thầm quyết định, nặn ra vẻ mặt tự nhiên, hài hòa, hắn cười đáp lời:

- Tại hạ Nguyễn Việt Ca, hạnh ngộ, hạnh ngộ.

- Không biết Soái huynh tìm anh em chúng ta có việc gì chỉ giáo.

- Haha! Không giấu gì hai người, tạ hạ là lãng khách, chu du nay đây mai đó, thấy hai vị huynh đệ khí chất bất phàm, trong lòng không tự chủ được mà muốn kết bạn một phen, nếu rảnh hai vị có thể sang quán nước bên kia chúng ta trò chuyện một phen.

- Thế thì còn gì bằng, chúng ta cùng đi.

Sang quán nước, ba người trò chuyện vui vẻ, nói thiên nói địa, sảng khoái cười to, trò chuyện một lúc lâu thì đột nhiên đồng hồ đeo tay của Việt Ca có một đạo tin nhắn.

Việt Ca ngượng ngùng cười, xoay lại, cúi người xuống xem xét tin nhắn.

“Chú ý tới cơ sở chi nhánh ở thành phố Bình Minh tuyển thành viên mới, bảo hắn dẫn đám bạn qua đó tham quan.”

Đọc dòng tin nhắn, Việt Ca chỉ biết lắc đầu cười nhẹ, đúng là cha hắn, chỉ chú tâm vào khoa học, còn những việc khác sóng gió mặc bay. Thật không hiểu sao mà cha hắn có thể cua được mẹ hắn.

Thấy Việt Ca như vậy, Soái Vô Địch cùng Hải đều nổi lên lòng hiếu kỳ, biết là hơi vô duyên nhưng da mặt dày như Soái Vô Địch lại quan tâm đến nó sao, ngay lập tức hắn hướng Việt Ca hỏi nhẹ:

- Không biết tiểu thư nào gửi tin mà trông thấy Việt huynh lại vui vẻ như vậy.

Việt Ca nghe vậy kinh ngạc, mình chỉ đọc tin nhắn cá nhân thôi mà tên này cũng soi mói được, mặt hắn thật không biết dày đến bao nhiêu, không có gì, thân phận đại lão không thể làm mất lòng được, phải nhịn phải nhịn.

Khóe miệng giật giật, hắn vẫn cố gắng nặn ra nụ cười, nói:

- Haha! Không có gì, chỉ là cha ta muốn cho ta đi vào chi nhánh tập đoàn CVN thực tập.

- Hử, nếu ta nhớ không lầm thì thời gian tập đoàn CVN tuyển thành viên còn dài lắm mà, ngắn nhất thì cũng còn bốn năm nữa chi nhánh tại nơi này mới tổ chức? - Hải nghi hoặc hỏi.

Nghe vậy Soái Vô Địch cũng khá là tò mò, hắn cũng không hiểu ra sao.

Biết mọi người không hiểu mình nói gì, Việt Ca cũng lập tức giải thích:

- Ta cũng không hiểu ra sao, nhưng cha ta gửi tin bảo chi nhánh tại thành phố Bình Minh sẽ ngay lập tức tuyển thành viên mới.

Nghe Việt Ca nói, Hải cùng Soái Vô Địch ánh mắt đều sáng lên, đối với Soái Vô Địch mà nói, tin tức này đã khiến hắn tìm ra được mục tiêu tiếp theo mà hắn nên tới, tập đoàn CVN nha, ở đó có rất nhiều mỹ nữ hiện đại, sau bao vạn năm, mùi vị này đúng thật là mới.

Mà về phía Hải, tin tức này đối với hắn cũng rất hữu ích, hắn muốn giúp Long tìm một nơi ổn định, mà tập đoàn CVN nha, nơi đó rất coi trọng thiên tài, mà nếu điều Long nói là sự thật, thì để hắn xin vào đấy cũng không khó.

Vì sao hắn lại muốn cố gắng trợ giúp một người mà không quen biết, không rõ lai nhiều đến vậy ư? Cũng không có gì khác, đây là điều hắn muốn thế, hắn nhìn ra Long sẽ là một người bạn tốt và hắn cũng tin tưởng Long sau này sẽ trở thành một cường giả.

Mà để phân biệt người tốt người xấu ở đây thì không ngoài cách nào khác đó là nhờ thể chất đặc thù của hắn, Nhân Quả Thân Thể, một loại thể chất đặc thù trong vũ trụ.

Đúng như tên gọi của nó, người sở hữu Nhân Quả Thân Thể có thể kham phá được mơ hồ nhân quả của bản thân và cũng như nhân quả tương lai của người có sợi dây liên kết nhân quả với chủ thể.

Cũng chính vì vậy mà Lý Trụ Hải hắn có thể kết giao bằng hữu khắp thiên hạ mà không gặp phải người có ý đồ xấu với hắn, không những vậy mà còn kết được một mối thiện duyên.

Có mục tiêu, Soái Vô Địch cũng không muốn làm phiền hai người này nữa, mới đầu hắn chỉ muốn đến đây giả vờ gặp mặt sau lấy cớ đi cùng nhóm với Hải, nhưng bây giờ hắn đã có một mục tiêu khác, bỏ mặc hai người, hắn đứng dậy chào rồi đi luôn.

Qua cuộc nói chuyện vừa rồi, Việt Ca cũng dò ra một ít thông tin của vị Soái Vô Địch này, tuy không biết đối phương nói thật hay không, chỉ biết là hắn là một du hành giả, rất ít khi tạo tiếng tăm nên ít người biết đến, mục tiêu truy cầu là truy tìm tình yêu trong vũ trụ.

Bỏ Soái Vô Địch qua một bên, Hải với Việt Ca tiếp tục lấy xe trở về khu Spa đón nhóm người Chử Thiên Long.

@-@ Để mọi người đợi lâu, tác thật sự xin lỗi! Cầu đề cử, cầu gạch, cầu xe, cầu nhà, cầu động lực. Buff cho tác càng nhiều thì văn phong của tác sẽ càng lên cao, hãy buff cho tác với!!!!
Bạn đang đọc Hoá Ra Ta Không Phải Phàm Nhân sáng tác bởi dkaizz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dkaizz
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.