Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đột Phá Khai Hợp Cảnh!

Tiểu thuyết gốc · 2064 chữ

Chương 18: Đột Phá Khai Hợp Cảnh!

Ngoài hang động gió đã nổi lên cuồn cuộn, cây lớn đung đưa đung đưa theo chiều gió, lá vàng trên cây rụng xuống cuốn theo gió mà đi, tất cả điều đi theo một hướng, hướng về phía thác nước mà Chử Thiên Long đang bế quan.

Long đang ngồi nhắm mắt vận chuyển công pháp, giữa bụng của hắn bây giờ hiện đang có một vòng xoáy, đây chính là vòng xoáy linh lực.

Tốc độ xoáy của vòng xoáy bây giờ quay mỗi lúc một nhanh, linh khí xung quanh cũng bị quấn theo chuyển động, lấy hắn làm trung tâm mà tạo thành một vùng lốc nhỏ ở trong hang động.

- A!

Một tiếng hét lớn, linh khí bùng nổ tán ra, bụi đá bay mù mịt tán loạn khắp nơi.

- Khụ! Khụ!

Trong tĩnh mịch chỉ có bụi và bụi đó một tiếng ho nhẹ được truyền ra, Long chính là vừa bị sặc bụi ở trong đó.

Ho vài cái qua đi, Long một tay phất lên, một cơn gió nổi lên cuốn theo bụi mù bay đi, phân tán hết ra ngoài cửa động. Lúc này đây hắn vẫn đang khoanh chân ngồi dưới đất, một tay đang che mũi, một tay phe phẩy, miệng đang ho khụ khụ, lẩm bẩm:

- Haha! Cuối cùng cũng đột phá, nhưng mà bụi quá, khụ! Khụ!

Không khí trong lành trở lại hắn cũng thoải mái hơn, đứng dậy, bẻ tay, bẻ cổ, ưỡn người, thư giãn gân cốt.

- Haha! Đột phá! Bây giờ ta đã có thể bay, bay thẳng ra khu rừng chết tiệt này, sống trong rừng đúng là nhịn hết nổi rồi.

Vừa nói dứt câu, hắn đã hung hăng đạp chân xuống đất, lao ra ngoài sơn động, vận dụng linh lực phi hành trên không. Nhắm mắt ưỡn người, giang hai tay, hắn đang cảm nhận sự vui sướng khi bay.

Mở mắt ra hắn ngửa đầu cười lớn:

- Haha! Đây chính là cảnh giới “tiên nhân”, đạp không mà lên, ngự khí mà đi sao, đúng là một cảnh giới huyền diệu.

Thật thích thú bay lượn xung quanh, hắn đang làm quen dần với cảm giác này, bay qua bay lại đến khi hắn lắm giữ được hoàn toàn cách phi hành mới dừng lại, đáp xuống mặt đất.

Long ngước nhìn lên trời để xem thời gian, bây giờ đang là buổi sáng, nhìn theo góc độ của mặt trời đến xem, mà theo cách tính giờ ở trái đất thì hiện tại đang vào khoảng mười giờ sáng.

Mà dựa theo tri thức của sư phụ truyền cho thì cách tính thời gian ở đây giống như ở trái đất, một ngày hai mươi bốn giờ.

Thấy trời vẫn còn sớm, hắn quyết định xuất phát luôn, rời khỏi khu rừng này.

Đã lắm bắt được cách bay, hắn đạp nhẹ xuống đất, Long nhẹ nhàng bay lên không, hắn từ từ bay lên cao, cao dần cao dần xuyên qua các tán lá vượt qua cả đỉnh các ngọn cây, hướng bên trên mà bay.

Lên đến trên đây quang cảnh trước mặt khiến hắn sững sờ, cặp mắt hắn trố ra, mồm a rộng, không kiềm chế được miệng ực một phát nuốt một ngụm nước bọt.

- Rừng? Đây chỉ là một khu rừng? Thật không phải đùa? Thế này thì tìm đường đi ra khỏi đây kiểu gì.

Khu rừng, đúng vậy Long đã thấy được quang cảnh của một vùng khu rừng Thiên Sơn, rừng cây bát ngát, vô cùng vô tận, núi cao ngàn mét, chục ngàn mét, trăm ngàn mét đều có.

Lắc đầu, hắn không tin khu rừng này không có điểm cuối, tiếp tục hướng bên trên mà bay, nhưng mà càng lên cao lại càng để hắn thất vọng, giờ hắn đã bay ở độ cao cực hạn mà hắn có thể bay, độ cao mười ngàn mét, ấy vậy mà vẫn không nhìn thấy điểm kết thúc của khu rừng. Thật mé nó vô tận.

Long nào đâu có biết cả hành tinh này lớn đến mức nào, hành tinh Âu lạc có bán kính bằng một phần hai bán kính hệ mặt trời của hắn, vậy nên chỉ khu rừng này thôi đã có diện tích gấp trái đất nhiều lần rồi, cho dù hắn có bay nữa, bay mãi, bay ra ngoài vũ trụ thì may ra mới có thể nhìn thấy phía tận cùng biên giới của khu rừng, đấy là do vị trí của hắn còn ở rìa ngoài của khu rừng.

Thấy khu rừng quá rộng lớn, Long bắt đầu hơi chán nản “ Chẳng lẽ thật sự không thấy tận cùng, đây là không muốn cho ta đi ra khỏi khu rừng này nữa nha. Biên giới cũng không nhìn thấy, chắc ta đành ở tạm trong khu rừng này luôn, tu luyện đến đỉnh phong rồi thì đi ra.”

Ý nghĩ này vừa ra, Long lập tức lắc đầu phản đố, bảo hắn sống tiếp ở trong rừng một mình, tu luyện đến đỉnh phong rồi xuất đạo? Không! Nhất định không! Không nói ở trong đây rất nguy hiểm, mà chỉ cần bảo hắn ở đây tu luyện hắn đã không chịu được.

Nơi đây bảo địa không có, động thiên phúc địa cũng không, ngay cả một cái tụ linh trận cũng không có, tu, tu nữa thì tu đến kiếp nào mới đến đỉnh phong.

Không nói đâu xa chính nhìn lại hơn một tháng vừa rồi tu luyện nhìn ra, chỉ có một cảnh giới thấp này thôi mà hắn đã mất cả một tháng trời, nếu là cảnh giới cao hơn đâu? Một năm? Hay mười năm? Hay là lâu hơn nữa. Mà đó chỉ là hắn nghĩ đến tu luyện đến cảnh giới tiếp theo mà thôi.

Chính vì lý đó, hắn không đắn đo nữa, bây giờ hắn cũng đã Khai Hợp cảnh, có thể tự do chuyển hóa linh khí thành năng lượng hấp thụ vào cơ thể nên cũng không cần phải lo ăn với uống nữa, bay hết linh lực thì nghỉ, mất bao ngày hắn cũng quyết định phải ra khu rừng, chỉ có ra khỏi rừng, tới chỗ có nhân loại thì tài năng của hắn mới được tự do phát triển.

Bây giờ là buổi sáng, mặt trời ở hướng đông, hắn quyết định đi theo ngược hướng mặt trời, cứ hướng tây mà bay, tại vì quan niệm lúc hắn sống ở trái đất đã nhiễm lấy hắn, hướng đông là ra biển, cứ tây là đại lục, chính lý đó hắn mới chọn hướng đó.

Bay cũng đã được một tuần, tuy chưa thấy rõ đi tới đâu nhưng tinh thần Long lúc này không phải là đang suy sụp mà là càng ngày càng hăng hái.

Trên đoạn đường này tuy không gặp cường đại yêu thú nhưng hắn cũng gặp vài ba tốp cấp thấp yêu thú, thấy chúng chỉ có cấp một, cấp hai, hắn không ngần ngại đáp xuống dùng bọn chúng luyện võ kỹ, hạ xong còn có thịt để ăn.

Hắn bây giờ cũng không phải con gà lúc trước, không sử dụng được thuộc tính linh khí, từ sau khi đột phá hắn đã làm chủ được rồi lên không phải ăn thịt sống nữa.

Mà cũng phải nói một chút về hệ thống thuộc tính và linh căn của giới tu chân, nơi đây có bảy thuộc tính chủ là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, ánh sáng, bóng tối, ngoài thuộc tính chủ ra còn có vô vàn thuộc tính rẽ nhánh từ cách thuộc tính này, như băng, lôi, ăn mòn, không gian, thời gian,... mỗi thuộc tính là đại diện cho mỗi pháp tắc.

Mà ở đây mỗi người từ khi sinh ra đã có đủ thuộc tính, chỉ có thiên phú, linh căn cao hơn hay thấp hơn mà thôi, công pháp tu luyện cũng tùy theo thuộc tính nào có thiên phú cao hơn mà chủ tu.

Thuộc tính nhánh thì tùy thuộc vào độ khai phá của thuộc tính chủ. Tuy vậy vẫn có rất nhiều trường hợp ngoại lệ, những người này không có thuộc tính, hoặc chỉ có phế thuộc tính họ sẽ không thể tu luyện được, người ta gọi họ là phàm nhân, mà những người này ngày xưa nhiều vô cùng vô tận, nhưng mà cho đến ngày hôm nay thì mở mắt to ra cũng không thể thấy được một phàm nhân như vậy nữa.

Mà Long bây giờ đang chủ tu công pháp là Tạo Hóa Tiểu Càn Khôn, công pháp này là do trong lúc vô tình hắn phát hiện nó ẩn ở trên “thần khí”. Đây là một bộ công pháp vô thuộc tính cũng như là có đủ thuộc tính, bộ công pháp này tổng cộng có hai mươi ba tầng tu luyện, mà hắn hiện tại mới tu đến tầng thứ hai, từ tầng này trở đi phải cần vật dẫn mới có thể đột phá.

Đây cũng là một lý do vì sao hắn cần phải đi ra khỏi rừng, vì ở ngoài mới dễ kiếm tài nguyên, nơi đây tuy là nơi sinh trưởng của thiên tài địa bảo nhưng mà ai bảo rừng quá lớn, không tìm được thì cũng vô ích. Đã vậy, thiên tài địa bảo đâu phải dễ lấy, kiểu gì cũng sẽ có yêu thú cấp cao canh chừng, với tu vi này của hắn, xông lên thì chỉ có mà đi đưa thức ăn chứ cũng đừng nghĩ đến việc mang thiên tài địa bảo về nhà.

- Uỳnh uỳnh!

Một tiếng va đập mạnh từ đằng xa truyền lại, Long hiếu kỳ nhìn sang phía đó, thấy nơi ấy chính đang khói bụi mù mịt.

Thấy vậy hắn cũng không ngần ngại bay qua đó bởi vì linh cảm của hắn mách bảo rằng nơi đó chính là có người. Tuy tự tin vào giác quan thứ sáu của mình nhưng mà trong lòng hắn vẫn âm thầm cầu nguyện gặp phải người chứ không phải yêu thú đánh nhau.

Đến gần, thấy rõ quang cảnh ở đó, Long mừng như điên, người, cuối cùng hắn cũng gặp người, sau bao lần mong mỏi cuối cùng hắn cũng gặp được.

Liếc sơ qua thì đây là một nhóm người gồm hai nam ba nữ, nam thì soái khí bảnh bao, nữ thì thanh nhã, mỹ mạo, có thể nói tổ đội này chỉ toàn người đẹp, mà so với họ thì Long nhìn trông đúng thật là phàm phu tục tử.

Mà cách họ ăn mặc khiến Long thật sự ngạc nhiên, họ không mặc cổ trang như trong máy bộ truyện tranh miêu tả, mà lại toàn ăn mặc quần áo hiện đại, tương lai, hơi giống trong mấy bộ viễn tưởng.

Lại nhìn về đối thủ mà họ đang đối đầu, Long lại một lần nữa ngạc nhiên không thôi, ấy vậy mà là con Rắn Đuôi Chuông lần trước hắn gặp phải, hắn ác hàn trong lòng thầm nghĩ “Không ngờ nó đã chạy đến nơi đây, nếu con này ở đây thì con rắn cái chắc chắn ở cách đây không xa, nhóm người này đang gặp nguy hiểm”

Tuy vậy, hắn cũng không xuống giúp vội mà chỉ nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh cây, quan sát trận chiến.

Hắn quan sát trong nhóm người này có hai thiếu niên và một cô gái có khí tức sức mạnh của Khí Mạch cảnh, còn một gái còn lại yếu hơn chỉ tầm ở Nhập khí cảnh.

Còn lại khí tức trong đó của một cô gái khiến hắn cảm thấy rất lạ, khí tức năng lượng thì rất lớn nhưng khi phát chiêu thì rất yếu, mà chiêu của cô gái này rất kỳ lạ trông không giống vũ kỹ, mà giống ma pháp bên fantasy hơn, đã vậy trông cô gái này giống như sắp kiệt sức.

Xét về đội hình năm người họ có thể đối chọi lại được với con rắn yêu cấp hai này, nên hắn cũng không vội, nhân vật chính nha, phải xuất hiện trong lúc quan trọng nhất.

Bạn đang đọc Hoá Ra Ta Không Phải Phàm Nhân sáng tác bởi dkaizz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dkaizz
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.