Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lục Tuyết Kỳ

Tiểu thuyết gốc · 1669 chữ

“ Chúc mừng chi phái Điền Sư huynh có hai thiên tài xuất chúng” các vị trưởng lão Thanh Vân môn luôn miệng chúc mừng Điền Bất Dịch và Tô Như.

“ Cám ơn các sư huynh quá khen” Điền Bất Dịch và Tô Như lễ độ nói.

Trên lôi đài, bốn người bọn Trần Lâm đứng xếp hàng ngang, trước mặt họ là Đạo Huyền chân nhân và Thương Tùng đạo nhân. Dưới đài, gần một nghìn người Thanh Vân môn đang đứng vây quanh, ngồi hàng đầu là thủ tọa và trưởng lão các chi phái, bên dưới là các đệ tử, bọn họ đang bàn tán, chỉ trỏ bốn người đứng trên đài.

Trần Lâm quan sát ba người đứng cùng với mình, trong đó Lục Tuyết Kỳ vẫn lạnh lẽo băng giá, Tề Hạo thì tiêu sái đỉnh đạc, chỉ có Trương Tiểu Phàm thì lại ra vẻ rất lúng túng, ngượng ngùng, thấy vậy Trần Lâm huých nhẹ tiểu Phàm, ra hiệu cho hắn.

“ Cứ tự nhiên đi, tiểu Phàm”

“ Vâng ... vâng, thất sư huynh”

Sau khi Đạo Huyền chân nhân chúc mừng và khen ngợi bốn người xong thì Thương Tùng đạo nhân nói: “ Ngày mai tỷ thí, Trương Tiểu Phàm Đại Trúc Phong đấu với Tề Hạo Long Thủ Phong, Trần Lâm Đại Trúc Phong đấu với Lục Tuyết Kỳ Tiểu Trúc Phong”.

Phân chia xong xuôi, bốn người Trần Lâm ra về, các đệ tử Đại Trúc Phong xúm lại chúc mừng Trần Lâm và Trương Tiểu Phàm đạt được thành tích cao. Đến khi rời khỏi Trần Lâm vẫn cảm giác được đôi mắt xinh đẹp nhưng vô cùng lạnh lẽo đang quan sát hắn.

Ngày thi đấu cuối cùng cũng đã đến, trên Vân Hải chỉ còn hai lôi đài, ở hai hướng Đông và Tây. Trần Lâm đang đứng ở lôi đài phía Đông, đối diện trước mặt hắn là Lục Tuyết Kỳ đẹp tựa thiên tiên nhưng rất lạnh lùng.

Số người quan sát trận đấu này đông hơn nhiều so với trận của Tề Hạo và Trương Tiểu Phàm, mọi người đều muốn quan sát trận chiến của các thần binh là Thiên Gia và Thái Dương thần kiếm, ngay cả Đạo Huyền chân nhân và đa số các thủ tọa các chi phái đều đang quan sát trận đấu này.

Các đệ tử xầm xì bàn tán về khả năng của trận đấu, thần binh nào sẽ giành chiến thắng, bởi vì cả hai người nắm giữ hai thần binh này đều là tuyệt thế thiên tài của Thanh Vân môn, đều vô cùng mạnh mẽ. Một số người quan sát các trận đấu của Trần Lâm thì lại thiên về khả năng Trần Lâm sẽ thắng, một số khác lại thiên về Lục Tuyết Kỳ, nhưng tất cả đều nhận thấy rằng Trần Lâm và Lục Tuyết Kỳ rất giống nhau.

Trần Lâm nhìn lên gương mặt của Lục Tuyết Kỳ, trong ánh nắng khuôn mặt của nàng quả thật tuyệt mỹ và lộng lẫy, Lục Tuyết Kỳ thấy Trần Lâm nhìn mình cũng nhìn lại, hai đôi mắt lại nhìn nhau lần nữa.

“ Trận chiến bắt đầu”

Tiếng chuông vang lên vang vọng báo hiệu trận đấu diễn ra, mọi người im lặng quan sát.

Lục Tuyết Kỳ hít sâu một hơi, nàng đã nghe nói người trước mặt này rất mạnh, hắn được xưng là thiên tài ngàn năm có một của Thanh Vân Môn, nàng không thể xem thường, chỉ cần thắng hai trận nữa thôi thì nàng có thể thực hiện được ước mơ của bản thân, cũng như kỳ vọng của sư phụ, nàng phải thắng.

“ Lục Tuyết Kỳ, đệ tử Tiểu Trúc Phong, xin được chỉ giáo”

“ Tại hạ Trần Lâm, Đại Trúc Phong, xin được chỉ giáo”

Lục Tuyết Kỳ lăng không mà đứng rồi rút ra Thiên Gia thần kiếm, thanh kiếm xanh biếc tỏa ra hào quang vạn trượng, nàng bắt kiếm quyết, Thiên Gia như một con rồng xanh bay thẳng đến Trần Lâm với tốc độ kinh khủng. Trần Lâm tâm niệm, lập tức Thái Dương kiếm rời khỏi vỏ, thanh kiếm sáng rực như mặt trời bay đến đón đỡ Thiên Gia.

Thiên Gia tuy thế đến rất mạnh nhưng đã bị Thái Dương kiếm chặn lại, Thiên Gia và Thái Dương kiếm va chạm vào nhau phát ra những tiếng ầm ầm, đinh tai nhức óc trên không trung. Cho dù Thiên Gia có cố thế nào cũng không thoát khỏi sự bám đuổi của Thái Dương kiếm.

Cuối cùng Thiên Gia đã bị Thái Dương kiếm đánh bật trở về. Lục Tuyết Kỳ vội vả giơ tay nắm lấy Thiên Gia, vạn đạo lam quang từ Thiên Gia phát ra, Lục Tuyết Kỳ thân kiếm hợp nhất bay thẳng lên không trung.

Trong phút chốc vạn đạo lam quang đánh thẳng xuống Trần Lâm nhưng đã bị Thái Dương kiếm đập tan hết. Vạn đạo lam quang từ từ tập hợp thành cột sáng rất lớn lại đánh xuống một lần nữa, khí thế như bài sơn đảo hải nhưng một lần nữa lại bị Thái Dương kiếm đập tan.

Lục Tuyết Kỳ tay nắm Thiên Gia, lơ lửng trên không trung, bên miệng nàng từ từ chảy ra một dòng máu tươi. Nàng biết rằng nàng đang đấu với một đối thủ cấp độ hơn xa nàng, nhưng nàng không cam tâm, nàng muốn thực hiện ước mơ của mình, nàng không thể thua cuộc.

Lục Tuyết Kỳ răng ngà cắn chặt, cố gắng chịu đựng cơn đau từ thân thể, tay bắt pháp quyết, chân đạp bộ thất tinh, bước liền bảy bước trên không trung, Thiên Gia đâm thẳng lên trời, miệng niệm chú ngữ:

“ Cửu Thiên Huyền Sát, Hóa Vi Thần Lôi, Hoàng Hoàng Thiên Uy, Lấy Kiếm Dẫn Chi”

Bầu trời bỗng nhiên trở nên đen kịt, mây đen giăng kín, gió lốc nổi lên ầm ầm, sấm nổ đùng đùng, chớp giật liên hồi.

Đạo Huyền chân nhân và các trưởng lão, thủ tọa các chi phái khi thấy cảnh này ai nấy cũng kinh hãi, mọi người hướng về phía Thủy Nguyệt Đại sư.

“ Thần kiếm ngự lôi chân quyết!, ngươi thật là dạy tốt đồ đệ” Điền Bất Dịch tức giận nói.

Thủy Nguyệt Đại sư không chú ý lời nói của Điền Bất Dịch mà lo lắng nhìn lên bầu trời.

Từng dòng lôi điện đánh xuống Thiên Gia, tích tụ năng lượng khổng lồ trên lưỡi kiếm. Lúc này Lục Tuyết Kỳ đã muốn không chịu nổi, cũng may trên tay nàng có Thiên Gia chịu hết phần lớn áp lực nếu không thân thể đã bạo tạc.

Trần Lâm thấy tình cảnh của Lục Tuyết Kỳ cũng âm thầm nhíu mày, hắn vội vã phi thân hướng đến nàng. Một cột sáng khổng lồ từ trên Thiên Gia đánh thẳng về phía Trần Lâm, khí thế hủy thiên diệt địa.

Mọi người quan sát dưới đài tưởng rằng Trần Lâm sẽ bị cột sáng này đánh cho tan xương nát thịt thì chuyện bất ngờ xảy ra.

Trần Lâm cầm Thái Dương thần kiếm đón đỡ hết cột sáng đánh xuống nhưng không hề có chuyện gì, tất cả năng lượng đều bị Thái Dương kiếm hấp thu sạch sẽ.

Trần Lâm tiến nhanh đến Lục Tuyết Kỳ lúc này sắc mặt đã chuyển sang trắng xanh, ân cần hỏi: “ Muội không việc gì chứ ?”

“ Đa tạ sư huynh chỉ giáo, trận đấu này Tuyết Kỳ đã thua” Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng nói. Thủy Nguyệt Đại sư và các đệ tử Tiểu Trúc Phong vội vàng chạy tới đỡ lấy Lục Tuyết Kỳ.

Vị trưởng lão Thanh Vân môn sau khi kiểm tra hiện trạng, cuối cùng công bố.

“ Người chiến thắng là Trần Lâm, Đại Trúc Phong”

Điền Bất Dịch cùng các đệ tử Đại Trúc Phong cũng chạy đến.

“ Lão thất, con có sao không ?” Điền Bất Dịch lo lắng hỏi.

“ Thưa sư phụ, con không sao” Trần Lâm cười nói.

“ Để ta kiểm tra xem, lãnh cả một đòn Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết mà con không bị thương tích gì ?” Điền Bất Dịch nhanh chóng bắt mạch và kiểm tra cơ thể Trần Lâm. Khi thấy cơ thể Trần Lâm thật sự không có chuyện gì thì sắc mặt lão mới giãn ra.

“ Lúc đó Thái Dương kiếm của con đã hấp thu hết tất cả năng lượng từ cú đánh, cho nên con không có việc gì cả. Trận của Tiểu Phàm sao rồi sư phụ ?” Trần Lâm nói.

“ Tên tiểu tử Tề Hạo đã thắng nhưng đã bị thương nặng, lão bát thì ngất xỉu, được sư mẫu con đưa về nghỉ ngơi rồi” Điền Bất Dịch nói.

Trần Lâm cũng đoán được tình trạng này sẽ xảy ra, Tề Hạo bị thương chắc chắn là do Phệ Hồn Bổng hấp thu tinh huyết mà thành.

Thế là Thất Mạch Hội Võ kết thúc với chức quán quân thuộc về Trần Lâm, Tề Hạo vì bị thương nặng nên đã bỏ cuộc trong trận chung kết. Thương Tùng Đạo nhân vì tức giận Trương Tiểu Phàm làm đồ đệ y bị thương nên đã truy cứu tới Thiêu Hỏa Côn của tiểu Phàm. Rốt cục, Trương Tiểu Phàm vẫn bị Điền Bất Dịch bắt lên Thông Thiên Phong để đối chất với Đạo Huyền chân nhân và các thủ tọa về lai lịch của Thiêu Hỏa Côn.

Sau một hồi tra hỏi, Đạo Huyền chân nhân và các thủ tọa đã quyết định không nghi ngờ Trương Tiểu Phàm, đồng thời trả lại Thiêu Hỏa côn cho hắn. Đạo Huyền triệu tập Trần Lâm, Lục Tuyết Kỳ và Tề Hạo cùng đến để bắt đầu giao nhiệm vụ cho bốn người.

Bạn đang đọc Ta khởi đầu liền nắm giữ Găng Tay Vô Cực sáng tác bởi VictorTran888
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VictorTran888
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 121

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.