Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hệ Thống Khoá Chặt

Tiểu thuyết gốc · 2262 chữ

Phong Linh Vực.

Một chốn nghèo yếu chi địa tồn tại ở một nơi hẻo lánh trên Việt Quang Tinh, phía nam giáp Man Hoang Vực, phía bắc giáp Cổ Yêu Sâm Lâm, phía đông là Đông Hải mênh mông với mấy chục tỷ hải tộc, phía tây trái lại chính là Đà La Sa Mạc hoang vu.

Nhạn Môn thành.

Là một trong chín toà thành trì phồn hoa và náo nhiệt nhất Phong Linh Vực.

Khương gia, Sĩ gia, Tiêu gia ba nhà độc địa tại Nhạn Môn thành, nội tình của ba đại gia tộc có thể nói là thâm căn cố đế. Người ta nói, bọn họ đã di chuyển đến toà thành này từ mấy vạn năm trước, từ đó bắt đầu điên cuồng bành trướng thế lực của mình, ngay cả thành chủ đại nhân đối với họ cũng phải kiêng kị ba phần.

Sĩ gia độc nhất thiếu gia gian phòng.

Một vị thiếu niên đang nằm trên giường.

Thiếu niên mi thanh mục tú, làn da trắng nõn, nhưng khuôn mặt cậu lúc này lại có vài phần tái nhợt...

"Đại phu... Lăng nhi bệnh tình..."

Một vị tuyệt sắc mỹ phụ nhìn về phía lão đại phu trước mặt dò hỏi.

Chỉ thấy dung mạo cô như tiên nữ một dạng xinh đẹp. Da dẻ trắng sáng như bạch ngọc, mái tóc đen tuyền rủ xuống tận mông, dung nhan diễm lệ không một tỳ vết. Mắt phượng mày ngài, đôi môi đỏ mộng mười phần quyến rũ, nàng mặc một bộ lam sắc váy dài, che kín trắng nõn da thịt nhưng lại chẳng dấu được nàng dụ hoặc dáng người.

Chỉ có điều, khuôn mặt nàng hiện tại lại hiện đầy lo lắng.

"Phu nhân, ta đã cố gắng hết sức... chỉ là tình trạng của công tử quá phức tạp"

Nói đến đây vị đại phu già thở dài, hắn đã hành nghề y hơn bảy mươi năm nhưng chưa gặp trường hợp nào như thế này cả.

Dù hắn đã thử đủ loại thiên tài địa bảo nhưng đều vô dụng, cứ như toàn bộ dưỡng chất vừa tiến vào cơ thể công tử đều bỗng nhiên biến mất đồng dạng.

"Thứ lỗi, phu nhân vẫn là kiếm một vị đại phu khác a, ta nghe nói tại Vô Nhai thành có một vị gọi Y Thánh Trương Trọng Đạt.

Một thân Y học vô song, có thể chữa bách bệnh, phu nhân có thể dẫn công tử đi thử một lần.

Lão phu xin phép cáo từ"

Lão đại phu thi lễ một cái, sau đó rời đi.

"Ai..."

Mỹ phụ trong nháy mắt thở dài, đây là lần thứ 210 nàng gọi đại phu đến để chữa bệnh cho nhi tử, nhưng câu trả lời nàng nhận được chỉ là một câu lực bất đồng tâm.

Giơ lên bàn tay ngọc đẩy cửa ra, nàng liền nhìn thấy chính mình yêu quý nhất nhi tử đang một mặt tái nhợt, đau đớn nằm trên giường thì đôi mắt bất ngờ đỏ lên, nhưng nàng vẫn cố kìm lại vì sợ nhi tử lo lắng.

"Lăng nhi..."

Âm thanh đầy mị lực lại vang lên, mỹ phụ đặt mông to ngồi tại nhi tử kế bên, vươn tay vuốt vuốt hắn mái tóc.

Ánh mắt nàng lúc này tràn ngập nhu tình cùng thương yêu, khác xa khi nhìn mấy tên tộc nhân khác.

Nàng là Sĩ Ngọc Liên, Sĩ gia gia chủ, Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ tu sĩ, là một trong bốn vị cường giả mạnh nhất tại Nhạn Môn thành. Càng là trong trăm năm qua Phong Linh Vực thiên tài một trong.

Dù vậy, một thân tu vi của nàng có mạnh đến mức nào cũng không thể giúp gì cho nhi tử, con nàng từ nhỏ đã yếu ớt, càng lớn thì bệnh tình lại càng thêm nghiêm trọng, đã hai năm nhi tử đã không thể rời giường.

"Chờ mẫu thân, ta bằng mọi giá sẽ cứu ngươi!"

Khuôn mặt nàng hiện lên một tia cương nghị.

Nàng sau đó cúi người xuống, tại nhi tử tuấn tú khuôn mặt ôn nhu hôn vài cái. Sĩ Lăng vẫn như cũ không nhúc nhích, nhưng linh hồn hắn bên trong lại không ngừng vùng vẫy.

(Mé! cho lão tử động a!)

(Bắt lão tử xuyên qua đây biến thành một cái người thực vật thế này à!)

(Mẫu thân trông thật đau khổ, ta nếu có thể ngồi dậy ôm nàng vào lòng âu yếm thì thật tốt!)

Đúng vậy, Sĩ Lăng nằm trên giường đã không phải trước kia Sĩ Lăng.

Mà là lam tinh một một tên xuyên việt giả, số nhọ là hắn xuyên vào cơ thể này đúng ngay lúc cơn bệnh trở nên trầm trọng nhất.

Thế là khác với mấy tên xuyên việt giả khác tự do tự tại, vấn đỉnh thiên hạ thì hắn chỉ có thể nằm bất lực suốt hai năm.

"Ting! Kamen Rider hệ thống giáng lâm! Chủ Nhân có hay không khoá chặt?"

Sĩ Lăng bất động tầm ba giây, sau đó bắt đầu mừng rỡ như điên.

Hệ thống! Người xuyên việt ngón tay vàng a! ta thay thiên cải mệnh cơ hội rốt cục đến.

(Khoá chặt!)

Sĩ Lăng trong lòng hô to.

"Đang khoá chặt...10%...20%..........100%"

"Khoá chặt thành công! Chủ Nhân nhận được tân thủ lễ bao x1, Phục Sinh Nhân Mệnh Đan x1"

"Tân thủ lễ bao: mở ra một trong hai mươi series Kamen Rider thế giới một vị Kamen Rider sức mạnh.

Phục Sinh Nhân Mệnh Đan: tiên phẩm dan dược, Nhân Mệnh Cảnh trở xuống khôi phục toàn bộ thương thế, bệnh tật. Vì là tiên giới đan dược nên không tồn tại ở tinh cầu này."

Tê...

Sĩ Lăng trong thâm tâm không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, do là thằng viết truyện nên hắn biết, Nhân Mệnh Cảnh là ở thượng giới ám chỉ quá trình tu luyện từ luyện khí tới Độ Kiếp của một người.

Tại thượng giới, vượt qua Nhân Mệnh Cảnh mới có thể trở thành chân chính "Tiên". Nói cách khác, viên đan dược này dư sức làm cho một tên Độ Kiếp Cảnh cường giả đang sắp chết phục sinh a.

(Mà khoan? Kamen Rider?)

(Là cái mà ta biết Kamen Rider?)

Hệ Thống: chuẩn cmnr!

Ta biết Kamen Rider trong TV Series rất ngầu và mạnh nhưng mà... Tại tu tiên giới này có phải hay không hơi phèn quá, chưa nói đến mấy tên tiên gì đó ở trên. Dù là một tên Độ Kiếp Cảnh tu sĩ cũng thừa sức hủy thiên diệt địa a.

" Chủ Nhân yên tâm, dù là Độ Kiếp hay tiên đế gì thì cũng có thể bị vượt qua, quan trọng là ngài phải liên tục bước tiếp để lớn mạnh chính mình thì hệ thống tin tưởng tất thảy kẻ địch sẽ bị ngài đánh ngã!"( @^_^). Hơn nữa, Kamen Rider hệ thống sẽ càng thêm lớn mạnh thuận với tu vi của Chủ Nhân!"

Hức hức, cảm ơn hệ thống!

Sĩ Lăng cảm động nghĩ.

"Ting! Phục Sinh Nhân Mệnh Đan đã cấp tới kí chủ trên tay, mời Chủ Nhân từ từ ăn!"

...........

??? Ta ngay cả một ngón tay cũng không đụng nổi, ngươi kêu ta làm sao ăn???

Sĩ Lăng âm thầm kêu khổ.

Ngay lúc đó, trên tay Sĩ Lăng xuất hiện một viên loé mắt màu vàng kim đan dược. Sĩ Ngọc Liên cũng không nhịn được giật mình một cái.

"Đây là... đan dược?"

"Trên tay Lăng nhi tại sao lại có thứ này?"

Quan sát kĩ, nàng càng thấy khiếp sợ, viên đan dược này có nồng độ linh lực đậm đặc hơn bất cứ loại đan dược nào nàng từng thấy. Hơn nữa chỉ cần ngửi thấy mùi thơm được toả ra còn khiến cho nàng cảm thấy toàn thân vô cùng dễ chịu, phản phất như cả người đang được ngâm mình trong ôn tuyền đồng dạng.

Sĩ Ngọc Liên tuy là Sĩ gia gia chủ, nhưng tu vi vỏn vẹn Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ. Nàng không cách nào phát hiện Phục Sinh Nhân Mệnh Đan còn có chữa trị thần hồn tác dụng, thậm chí chẳng thể nhìn ra vỏ ngoài đan dược được bao phủ bởi một lớp tiên khí.

Sĩ Ngọc Liên không biết cái này vàng kim đan dược là thế nào xuất hiện, nàng chỉ dám chắc là phẩm chất của nó rất cao, cao hơn bất cứ loại đan dược nào từng tồn tại ở Phong Linh Vực.

Hơn nữa nhờ vào dược hương nó toả ra, đây chắc chắn là một viên trị thương đan không thể nghi ngờ...

(Lẽ nào đây là Lăng nhi cơ duyên?)

Không dám chắc nhưng đắn do một hồi, nàng cũng quyết định cho Sĩ Lăng phục dụng, dù sao so tiếp tục nằm chịu chết tốt hơn nhiều lắm.

"Lăng nhi ngoan, há miệng"

Sĩ Ngọc Liên ôn nhu nói, đưa kim sắc đan dược kề vào môi Sĩ Lăng, nhưng dù nàng có cho vào thế nào, đan dược cũng tự động bật ra ngoài...

Trầm ngâm một lúc, nàng như quyết tâm điều gì đó, miệng thơm khẽ mở, sau đó từ từ cho viên đan dược vào miệng.

(Lăng nhi, ta đây là vì ngươi a, ngươi ngàn vạn lần không nên trách mẫu thân)

Nàng cúi người xuống, kề đầu mình đối diện nhi tử, hai tay đặt trên ngực hắn, to bự vú lớn lại nhi tử ngực đè xuống, khuôn mặt nàng đã sớm ửng hồng thành một mảnh, hai mắt nàng nhắm chặt, dâng lên môi thơm, tại Sĩ Lăng miệng hôn xuống.

"u...umm..."

Sĩ Ngọc Liên hôn rất vụng về, ban đầu chỉ là dùng môi mình dán lên Sĩ Lăng miệng, sau đó vươn ra mềm mại ngọt ngào chiếc lưỡi tách hai cánh môi hắn ra, đưa đan dược vào sâu trong miệng hắn.

Sĩ Lăng chỉ cảm thấy một cảm giác mềm mại pha lẫn ấm áp lan toả khắp khoang miệng.

Cái lưỡi mềm mại tinh tế của Sĩ Ngọc Liên chẳng biết khi nào đã đẩy viên đan dược kia vào trong cổ họng hắn.

Bất ngờ, vô vàn vô tận sinh mệnh lực lượng tràn vào Sĩ Lăng cơ thể, không ngừng chữa trị thân thể, kinh mạch, linh hồn của hắn.

Nhưng Sĩ Lăng nghiệt tử này đâu nào có thể để ý tới những thứ đó, vừa có được một điểm sức lực, cái lưỡi thô nhám của hắn liền như một đầu dã thú hung hăng cuốn cái lưỡi đinh hương của Sĩ Ngọc Liên mà mút như chết khát.

"O.....um....chụt....chụt."

Sĩ Ngọc Liên chưa kịp định thần, chiếc lưỡi mềm mại của nàng đã bị nhi tử mút chặt lấy, không ngừng từ trong miệng nàng nuốt lấy hương tân ngọc dịch.

"Um....ô...ăng....ni" (Lăng Nhi)

Sĩ Ngọc Liên hai má đỏ ửng, đầu óc mơ mơ màng màng, chỉ có thể phát ra không rõ tiếng rên rĩ , quên luôn mục đích bón thuốc khi nãy, hai ngưỡi nút lưỡi nhau phát ra chậc chậc dâm đãng âm thanh.

Sĩ Lăng hai tay bộc phát ra một cỗ lực lượng, chỉ thấy hắn dùng tay phải đè chặt đầu mẫu thân lại, để nàng cùng hắn hôn môi, không cho nàng một chút vùng vẫy cơ hội. Một tay luồng lách vào chiếc áo của giai nhân, kéo lên một bên áo yếm, bàn tay bóp lấy một cái vú sữa, chỉ thấy một cảm giác ấm nóng, mềm mại, đàn hồi đầy ấp cả bàn tay.

(Thật to)

Sĩ Ngọc Liên không hổ là gái đã sinh con, vú của nàng to lớn cực kỳ, một bàn tay của hắn cũng vô pháp nắm hết. Hắn bắt đầu xoa bóp nó không ngừng, thi thoảng còn dùng ngón tay gảy nhẹ đầu ti làm Sĩ Ngọc Liên rùng mình liên tục.

Bầu sữa của Sĩ Ngọc Liên nhận lấy to lớn kích thích, từng cỗ sung sướng tê người đánh thẳng vào thần kinh của nàng, hai đầu ti sưng lên, cứng cáp nhô lên trông thấy. Sĩ Lăng liền ngắt mạnh lấy chúng nó, dường như muốn nghiền nát đồng dạng.

"Umm...Ô....ô"

Sĩ Ngọc liên hai mắt trợn trắng, hôn môi nhi tử, hai lưỡi quấn lấy nhau không buông, vú lớn bị hắn vuốt vê đến run cả người. Nàng chỉ kịp Ô Ô một tiếng trong cổ họng, khoái cảm toàn thân tập kích dữ dội, người nàng như bị một dòng điện chạy dọc qua cơ thể, thân thể yêu kiều rung lên vài cái, âm hộ co thắt một cách mạnh mẽ, Sĩ Lăng có thể cảm thấy hạ thân của nàng tiết ra một cổ ấm áp âm tinh, làm ướt cả đũng quần hắn.

Nàng bất lực nằm gục trên người Sĩ Lăng, làn da được phủ lên một màn đỏ hồng, cơ thể mềm mại như một bãi bùn nhão, đã không còn một điểm khí lực, đã triệt để ngất đi.

Sĩ Lăng bất đắc dĩ liếm môi một cái, hắn vẫn còn chưa thoả mãn a.

Hắn mút chùn chụt lấy cái lưỡi của nàng cho đỡ thèm, mặc kệ nàng đã không có nữa điểm phản ứng.

Hắn chỉ muốn tận hưởng khoản khắc này lâu thêm một chút

Bạn đang đọc Ta! Kamen Rider Tại Tu Tiên Giới sáng tác bởi Rider_Henshin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rider_Henshin
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.