Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhặt Nhanh Chỗ Tốt

Tiểu thuyết gốc · 1624 chữ

‘’ Mà khoan, ta đang giảng giải cho ngươi hiểu về phần [ giao diện cá nhân] mà, ngươi cứ xía miệng vào làm ta phân tâm!’’

Sớm đại nhân kịp phản ứng, một đôi tay đạp ngày đầu hắn làm hắn khẽ kêu một tiếng.

Thấy hắn bộ dáng ngoan ngoãn lại, sớm đại nhân mới nói tiếp:

‘’ Còn [ huyết mạch] cùng [ thiên phú] là hai thứ vô cùng đặc biệt.Huyết mạch nghĩa như tên, là năng lượng tiềm ẩn sâu trong máu của một người, nó có tính di truyền , tuy nhiên không phải ai cũng có huyết mạch và cũng không phải ai có thể thức tỉnh. Thức tỉnh ra huyết mạch có thể nói là có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với việc tu luyện.Nó giúp tu luyện trở nên nhanh chóng hơn và có thể giúp vượt cấp.’’

Nói đến đây, như nghĩ đên điều gì thú vị, sớm đại nhân cười lớn, đạp đập đầu hắn

‘’ Tuy nhiên, có ngoại lệ nha.Có tên thức tỉnh thần hỏa đỉnh cao thủy thuộc tính thế mà lại thức tỉnh bán thần thú hỏa thuộc tính, đúng là chết cười bản đại nhân.’’

Nhìn ánh mắt của Mục Vân, sớm đại nhân biết mình thất tố, e hèm hai tiếng rồi nói tiếp

‘’ Thiên phú lại là một loại năng lực vô cùng khác biệt, thiên phú không có khả năng di truyền, thiên phú được kích phát chỉ có tạ một số người đặc biệt, người có thiên phú co thể xem như có một loại năng lực mới. À, nói luôn,cũng có một vài cái loại thiên phú rác rưởi nhưng có còn hơn không đúng không?’’

‘’ Đúng vậy, vậy huyết mạch của ta là như thế nào vậy sớm đại nhân?’’

‘’ Huyết mạch Thần Quang Mị Lộc của ngươi là một loại thần thú tự nhiên, cũng là một trong những loại thần thú có thuộc tính nhiều nhất. Sở hữu quang, mộc thuộc tính khiến nó đi đến đâu là nơi đó cây cỏ xanh tươi, nắng ấm chan hòa, lại sở hữu thuộc tính không giản nên nó có thể đi nhiều nơi một cách nhanh chóng nên thời thượng cổ ít ai gặp được nó. Nói chung là huyết mạch này siêu siêu phù hợp với ngươi. Đúng rồi, ngoài ra nó còn là một trong những loài thần thú có mị lực vô lượng hạn nha, vì thế ngươi không lo lớn lên xấu nha!’’

Mục Vân nghe vậy mỉm cười hài lòng, vẫn may a!

‘’ Vậy thiên phú của ta thì sao hả sớm đại nhân?’’

Nghe hắn hỏi vậy, sớm đại nhân từ vui vẻ bỗng im lặng, nhỏ giọng nói

‘’ thiên phú [ Hỗn Độn Thần Mâu] của ngươi là một trong những thiên phú đáng sợ nhất.Nó được xem là 1 trong những bản nguyên thiên phú đầu tiên sinh ra trong vũ trụ, thần Mâu.Năng lực của nó rất nhiều, cứ đợi đến khi ngươi thức tỉnh được thiên phú thì sẽ rõ ràng hêt thảy!’’

Biết sớm đại nhân không mốn nói nhiều về vấn đề này, hắn cũng không truy hỏi tiếp

‘’ Vậy sớm đại nhân cái cuối cùng điểm sinh mệnh là gi?’’

Sớm đại nhân mệt mỏi ngồi trên đầu hắn, lười nhác hé miệng

‘’ Sinh mệnh điểm có được thông qua việc đanh giết yêu thú , tu sĩ hoặc làm cho ý chí giảm xuống………Sinh mệnh điểm được dùng cho công năng của hệ thống, dùng như thế nào ngươi cứ thăng cấp hệ thống lên rồi lại nói!’’

Mục Vân á khẩu, hắn mới thức tỉnh hệ thống a, cứ muốn thăng cấp là thăng cấp được sao?

‘’ Vậy sớm đại nhân, điều kiện thăng cấp của hệ thống là gì?’’

Sớm đại nhân suy nghĩ một lát rồi đôi mắt biến thành màu xanh, chiếu ra một cái bảng điện tử xuất hiện trước mặt hắn

‘’ Điều kiện thăng cấp bản hệ thống lên bản 1.1

*Tu vi : Võ Đồ Ngũ giai

  • U Lan hoa : 1 cây

  • Tinh Hạch yêu thú nhị giai: 1 viên.’’

Mục Vân nhìn lấy điều kiện của hệ thống mà chán nản, chỉ đều kiện tu vi thì hắn chắc còn lâu lắm mới được chứ nói chi đến 2 điều kiện khác.U Lan hoa là một loại linh dược nhị phẩm rất hiếm bởi vì điều kiện hoàn mảnh để loại hoa này phát triển rất khó, nó chỉ mọc ở những vùng lạnh và tăm tới, không có ánh mặt trời chiếu tới. Còn nhị giai yêu thú tương đương với Võ Sư cảnh giới, rất mạnh so với hắn bây giờ.

Mà giờ hắn cũng chưa quan tâm nhất đến vấn đề này, điều quan trọng giờ là cuộc thi khảo hạch của học viện Phong Vân diễn ra vào 3 ngày sau.

Hắn không phải lo cho thành tích của hắn vì dù sao hắn cũng biết được kết quả trước rồi, hắn chỉ quan tâm tới việc trong đợt khảo hạch lần này có ‘’ khí vận chi tử’’ hay không.Dù sao mấy tên nam chính cũng sẽ được tác giả bắt đầu viết từ những nơi nhỏ bé , yếu nhất rồi từ từ mới đi lên.

‘’ Mà thôi, giờ không phải nên nghĩ đến chuyện này, đúng rồi, sớm đại nhân, tin tức hôm nay của ta đâu?’’

Sớm đại nhân nghe hắn nói vậy mới vỗ vỗ đầu,lúng túng nói:

‘’ Ha ha, ta quên mất , đến ngay đây!’’

Nói rồi, đôi tay thỏ xoay vòng liên hồi rồi dựng đứng lên, như một dấu chấm than, theo đó một cái bảng 3d xuất hiện trước mặt hắn

[ Kênh Tin Tức]

Mục Vân nhìn thấy mà ngoác hết cả miệng, hắn không nhịn được hỏi

‘’ Sớm đại nhân à, nói xem tin tức này có đúng hay không?’’

Sớm đại nhân nghe hắn nói vậy liền không vui,bĩu môi

‘’ Hứ, tn tức khác ngươi không tin cũng được nhưng [ tin tức] mà hệ tống đưa ra ngươi phải tin.’’

Mục Vân nghe vậy liền im lặng, không nói nữa.

‘’ Nếu ngươi không tin, không phải xác định tin tức đúng hay sai là được sao?’’

‘’ Đúng ha, sao ta lại không nghĩ ra cớ chứ! Khoan đã, hôm nay ngày 29/8, nếu vậy….’’

Mục Vân ánh mắt sáng lên, một tia mong chờ toát ra từ ánh mắt hắn.

Đêm về khuya, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu sáng cả học viện, một thân ảnh lén lút từ trong tiểu viện ra ngoài.

Một thân áo bào màu đen, một cái khăn màu đen che lấy nửa đầu dưới.Thân ảnh ngó trái ngó phải xem xét xung quanh, sau đó chậm rãi rón tén bước từng bước nhẹ đi đến phía Tây Nam.

Đến gần dường trúc, sớm đại nhân mới chợt nghĩ ra thứ gì, bật thốt lên

‘’ Ê nhóc con, hình như ngươi quên mất ngươi vẫn là phàm nhân còn tên Phùng Hải đã là một tên võ giả rồi đấy, ngươi mà đến giờ cẩn thận bị phát hiện, đến lúc đó ….ta không biết đâu nha!!’’

Mục Vân nghe vậy liền chột dạ, nhanh chóng tìm chỗ trốn, mắt rung rưng nói

‘’ Sớm đại nhân à, ta cũng chỉ là một đứa trẻ thôi!’’

Nghe hắn nói vậy, sớm đại nhân khinh bỉ nhìn hắn, trong lòng thầm nói:’’ Ta mơi không tin.’’

Mục Vân ngồi yên tại chỗ, quay qua quay lại thám thính xung quanh, lặng lẽ hỏi

‘’ Sớm đại nhân, được chưa vậy, đợi lâu lắm rồi đấy.’’

‘’ Ngươi đã hỏi hơn 10 lần rồi đấy, mà…giờ được rồi đấy.’’

‘’ Được rồi sao?...’’

Nói đến đây , hắn mới kịp phản ứng, chạy một mạch tới rừng trúc.

Đứng trước cây trúc thứ 3 hàng 4 bên phải, Mục Vân giơ lên cái xẻng, gương mặt vui vẻ

‘’ Xin lỗi Phùng Hải sư huynh , tiểu đệ kiếm chút tiền vậy.’’

Xoạt..xoạt…..

Cốp…

‘’ oa, thât sự có cái hộp này.’’

Mục Vân lại ngó qua ngó lại, thật xác nhận không có ai mới thu vào người, ba chân bốn cẳng chạy về tiểu viện của mình.

Mục Vân không kịp chờ đợi, liền mở ra hộp.Những ánh sáng màu lục chiếu sáng cả căn phòng…

‘’ Đây..đây là linh thạch sao sớm đại nhân?’’

‘’ Đúng vậy, ở đây linh khí không nhiều mấy nên linh tạch cũng không có mấy, học viện Phong Vân cũng chỉ phát cho học viên một tháng hai viên linh thạch hạ phẩm. vậy mà trong này có 1 viên linh thạch trung phẩm cùng 2 viên linh thạch hạ phẩm, tên sư huynh này đúng là kẻ tham tài, trữ linh thạch không dám tu luyện.’’

Bạn đang đọc Ta Hóng Chuyện Thiên Hạ sáng tác bởi Vẹt_PB
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vẹt_PB
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 245

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.