Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp gỡ Nami

Tiểu thuyết gốc · 2298 chữ

Sau khi tiếp tục phiêu lưu trên biển được vài ngày, con tàu Gokai Galleon vẫn bồng bềnh trên sóng, không định hướng rõ ràng. Zoro, sau một thời gian dài yên lặng, đột nhiên thở dài, hạ tạ xuống, lau mồ hôi rồi nói:

“Thuyền trưởng, chúng ta còn định lênh đênh trên biển bao lâu nữa đây? Ngươi là thuyền trưởng mà không hề có chuẩn bị gì trước khi ra biển sao?"

KuVawn ngẩng mặt cười lớn, đáp lại không chút bận tâm:

“Haha, đúng là do ta vì quá phấn khích khi tuyển được ngươi mà quên luôn cả chuyện mua bản đồ và tiếp tế. Nhưng không sao, tiếp tế trên tàu chắc chắn vẫn đủ để chúng ta đến được hòn đảo tiếp theo. Chỉ cần một điều…”

Zoro nhướng mày: “Chỉ cần gì?”

KuVawn búng ngón tay, nở nụ cười tinh quái: “Chỉ cần ngươi đừng lái tàu là được.”

Zoro cau mày, gân cổ lên phản đối: “Liên quan gì tới ta chứ!”

KuVawn thầm nghĩ: Cái tên ngốc này chẳng bao giờ chịu thừa nhận mình bị mù đường cả. Nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ mỉm cười và tiếp tục ngắm nhìn biển cả.

Ngay lúc đó, chim máy Navi bay vụt ra khỏi khoang tàu, lượn một vòng trên đầu hai người. KuVawn nhìn lên, giọng lạnh nhạt nói:

“ Ê Chim, bắt đầu làm việc đi.”

Navi tức giận kêu lên: “Đừng có gọi ta là chim nữa! Ta tên là Navi! Là Navi đấy!”

KuVawn không bận tâm, vẫn tỉnh bơ cầm lấy một quả táo, cắn một miếng rồi nói:

“Ừ, ta biết rồi, chim. Nhanh làm việc đi.”

Navi tức điên, đôi cánh vỗ mạnh xuống nhưng biết chẳng thể làm gì được KuVawn. Hắn bực bội nhưng vẫn bắt đầu sử dụng năng lực tiên tri của mình. Sau một lúc, Navi nói:

“Để có thể thuận lợi tìm kiếm kho báu vĩ đại nhất vũ trụ, chúng ta cần một hoa tiêu thật giỏi.”

KuVawn vừa ăn táo vừa nhún vai:

“Ngươi lại nói những điều mà ai cũng biết. Năng lực tiên tri của ngươi có hoạt động hay không vậy? Vô dụng quá đi.”

Navi tức giận gào lên: “Ngươi mới vô dụng ấy, đồ thuyền trưởng ngốc!” rồi vỗ cánh bay vút vào trong khoang.

Zoro lúc này vừa nâng tạ vừa nhìn theo Navi, rồi quay sang KuVawn hỏi:

“Thuyền trưởng, hoa tiêu giỏi sao? Ngươi đã có nhân tuyển nào trong đầu chưa?”

KuVawn cầm lấy hai cái tạ đơn khổng lồ, bắt đầu tập luyện, mỉm cười đáp:

“Nhân tuyển thì ta đã có, nhưng gặp được hay không phải xem chúng ta có duyên không.”

Zoro cười khẩy, tiếp tục vung kiếm với tạ trong tay:

“Duyên phận sao? Ngươi thật sự tin vào những thứ mơ hồ như duyên phận hay số mệnh hả thuyền trưởng?"

KuVawn cũng cười đáp lại: Đương nhiên là không, Ta chẳng bao giờ tin vào cái thứ gọi số mệnh. Cũng giống như cái lời tiên đoán 800 năm trước vậy.”

Zoro khẽ nghiêng đâù một chút:

“Lời tiên đoán? "

KuVawn nói tiếp "Đúng vậy, có một lời tiên đoán rằng sau 800 năm,Joyboy sẽ xuất hiện và lật đổ Chính Phủ Thế Giới.”

Zoro dừng lại, nhíu mày:

“Joyboy là ai?”

KuVawn cười nhẹ:

“Chỉ là một người có sức mạnh từ trái ác quỷ mà thôi. Nghe thật khó tin phải không? Nhưng có những kẻ đã dành cả đời để chờ đợi lời tiên đoán mơ hồ đó, rằng một ai đó sẽ đến và giải thoát họ khỏi ách thống trị của Chính Phủ Thế Giới. Thật là ngu ngốc, phải không? Một dân tộc mà không tự lực cánh sinh, cứ trông chờ vào sự giúp đỡ của kẻ khác thì chẳng xứng đáng có được độc lập và tự do cả.”

Zoro nhếch miệng cười, gật đầu:

“Câu cuối đó ngươi nghe từ đâu vậy?”

KuVawn cười nói : “Chỉ là câu nói ta được nghe từ một vị lãnh tụ vĩ đại thôi."

nói rồi hắn mắt hắn nhìn về phía mặt trời: " Ánh sáng chân lý của Đảng luôn soi sáng mọi con đường, giống như ánh mặt trời naỳ vậy.”

Zoro chưa kịp hỏi thêm thì cả hai bỗng nhìn thấy một đốm đen trên mặt biển. Đó là một con thuyền nhỏ, có vẻ đang gặp nạn. KuVawn nói:

“Có vẻ có người đang gặp nạn!”

Cả hai lập tức điều khiển con tàu Gokai Galleon tiến sát đến con thuyền nhỏ. Trên đó là một cô gái với mái tóc cam, khuôn mặt xinh đẹp – KuVawn dù chưa từng thấy nàng trong thực tế, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua hắn đã có thể đoán được đây là Nami.

Nami nhìn thấy con tàu lớn trước mặt, ánh mắt lóe lên sự tính toán. Đây chắc chắn là một cơ hội tốt để thực hiện kế hoạch quen thuộc: giả làm kẻ gặp nạn, lên tàu, chuốc say đám hải tặc, sau đó trộm hết tài sản. Cô nghĩ bụng: Con tàu lớn thế này chắc chắn sẽ có rất nhiều kho báu. Nếu may mắn, mình có thể gom đủ 100 triệu beli ngay sau vụ này.

KuVawn nhìn Nami đang diễn trò, trong lòng không nhịn được mỉm cười:

“Xem ra hoa tiêu nhân tuyển của chúng ta đã xuất hiện. Chúng ta đúng là có duyên.”

Nami sau khi lên tàu, nhanh chóng nhào vào ngực KuVawn, nở nụ cười quyến rũ, giọng ngọt ngào:

“Cảm ơn ngài đã cứu tôi! Nếu không có ngài, tôi chắc chắn đã chết trên biển rồi. Ân tình này tôi có làm trâu làm ngựa suốt đời cũng không thể trả được, chỉ có thể lấy thân báo đáp mà thôi…”

KuVawn cười nhẹ, nhìn lấy đang không ngừng phát phúc lợi Nami, tay vỗ nhè nhẹ vào lưng nàng nói:

“Ngươi không sợ chúng ta sao? Chúng ta là hải tặc đấy.”

Nami cười nhạt trong lòng nghĩ 'xem ra lại là một cái sắc lang hải tặc, bất quá sắc lang càng tốt, như thế sẽ dễ dàng đối phó hơn rất nhiều' nhưng ngoài miệng lại ngọt ngào nói:

“Đại nhân đã cứu mạng tôi, sao tôi lại phải sợ ngài chứ? Hơn nữa, tướng mạo ngài lại anh tuấn như thế, nên cho dù là hải tặc thì chắc chắn ngài hẳn là một hải tặc tốt!”

KuVawn nhìn vào mắt Nami, thầm nghĩ: Bộ dáng diễn trò của Nami thực sự khả ái, tốt nhất không nên vạch trần nàng bây giờ! Hắn cười và hỏi:

“Ngươi tên là gì?”

Nami nhẹ nhàng đáp:

“Ta là Nami.”

KuVawn gật đầu hài lòng:

“Tốt. Từ giờ, ngươi là thành viên thứ ba của băng hải tặc của ta.”

Nami giật mình:

“Ể…?”

KuVawn hỏi lại với giọng đùa cợt:

“Sao? Ngươi không nguyện ý à?”

Nami lúng túng, vội vàng xua tay:

“Không, không phải! Ta đương nhiên nguyện ý.”

KuVawn cười to:

“Vậy thì tốt. Mở tiệc chào mừng thành viên mới thôi!”

Nami trong lòng thầm tính toán: * Mặc dù không giống như kế hoạch ban đầu, nhưng có vẻ trên tàu này chỉ có hai tên. Chỉ cần chuốc say chúng, toàn bộ kho báu trên tàu này đều sẽ thuộc về ta, hahaha....!*

Nami nói:

“Tiệc thì không thể thiếu rượu được. Trên thuyền nhỏ của ta còn vài thùng rượu, tuy không đắt tiền nhưng mong các ngài nhận lấy tấm lòng này.”

Zoro từ đầu không quan tâm, giờ nghe đến rượu thì mắt sáng lên. Hắn nhanh chóng chạy ra bong tàu bắt đầu kéo rượu từ Nami thuyền nhỏ lên tàu và uống thử:

“Không tệ!”

KuVawn bước tới, cười bảo:

“Ngươi gấp gì thế?”

Zoro đáp lại trong khi đang uống:

“Còn không phải vì ngươi, thuyền trưởng ngốc, trên tàu ngay cả một bình rượu cũng không có sao.”

KuVawn nhún vai:

“Rượu đâu phải vật tư cần thiết.”

Zoro đáp lại đầy tự tin:

“Với ta thì có đấy. Thế nên lần sau khi cập bến mua vật tư, nhớ mua rượu cho đủ.”

KuVawn cười:

“Được rồi, giờ thì mở tiệc thôi!”

Trong bữa tiệc, Nami không ngừng tìm cách chuốc rượu KuVawn và Zoro. Nhìn thấy cả hai đã có dấu hiệu say mèm, nàng thầm nghĩ: Đến lúc rồi. Nhẹ nhàng lẻn ra khỏi buổi tiệc, Nami tiến về phía khoang chứa đồ trên tàu với mục đích lấy hết số tài bảo trước khi trốn thoát.

Zoro nằm trên sàn, tưởng chừng đang ngủ say, nhưng bất ngờ mở mắt, nhìn theo bóng dáng Nami. Anh ta khẽ nói, giọng trầm mặc:

"Ngươi định để yên thế này sao?"

KuVawn, người đang giả vờ say, mở mắt cười nhẹ. Hắn đứng dậy, vươn vai và ngồi xuống đối diện với Zoro:

“Nàng chỉ là một người đáng thương, bị bóng tối bao trùm thôi. Chúng ta sẽ kéo nàng ra khỏi vực thẳm. Khi nàng mở lòng, lúc đó nàng mới thực sự trở thành hoa tiêu của chúng ta.”

Zoro liếc nhìn KuVawn, ánh mắt lạnh lùng như mọi khi:

“Ngươi đúng là lắm chuyện, thuyền trưởng. Dù sao, quyết định là ở ngươi. Miễn là không ảnh hưởng đến ta là được.”

KuVawn cười lớn, vỗ vai Zoro:

“Đừng lạnh lùng thế chứ! Ta biết ngươi cũng là người tốt mà.”

Zoro lườm KuVawn, cau mày:

“Ta không phải người tốt. Và đừng quên, chúng ta là hải tặc.”

KuVawn nhún vai:

“Ừ ừ, hải tặc thì hải tặc. Nhưng cạn ly nào!”

Zoro cầm lấy ly rượu, giơ lên cười khẩy:

“Cạn ly!"

Sau khi lên tàu, Nami bắt đầu khám phá mọi ngóc ngách để tìm kiếm kho báu. Cô lục soát từ nhà ăn, phòng khách, đến phòng ngủ của các thành viên, nhưng vẫn chưa tìm thấy bất kỳ thứ gì có giá trị. Đến cả phòng ngủ của thuyền trưởng KuVawn ở tầng 2 cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào của tài bảo. Nami tự hỏi: Không phải tất cả hải tặc đều ích kỷ, luôn giấu kho báu ở chỗ riêng của mình sao?

Trong lúc Nami đang mò mẫm tìm kiếm, Chim máy Navi đứng trên cầu thang tầng 2 quan sát toàn bộ hành động của cô. Tuy nhiên, Navi không can thiệp, chỉ im lặng theo dõi. Mày mò được một lúc, Nami quyết định xuống tầng hầm, nơi cô chưa từng đặt chân tới.

Bước vào tầng hầm, Nami cảm thấy như đang đi vào một thế giới khác. Bên trong có bốn cỗ máy khổng lồ với hình dáng kỳ dị mà cô không nhận ra. Cô nghĩ thầm: Đây là thuyền con sao? Hình dáng kỳ quái thật. Hơn nữa, có vẻ tất cả đều làm từ kim loại. Chẳng phải tàu gỗ bình thường sao? Nami nhận ra toàn bộ con tàu, từ trong ra ngoài, đều được thiết kế vô cùng hiện đại, ẩn sau vẻ ngoài bình thường.

Ban đầu, khi chỉ thấy hai tên hải tặc trên tàu, Nami đã nghĩ rằng có thể sẽ không có nhiều kho báu trên tàu. Nhưng nhớ lại lời của KuVawn trong cơn say, hắn dường như rất tự hào về số kho báu mà hắn thu thập được. Nhìn đám máy móc hiện đại này, có vẻ đám ngốc đó thực sự có tiền, cô nghĩ thầm và tiếp tục tìm kiếm.

Cuối cùng, Nami phát hiện ra một căn phòng lớn bị khóa chặt. Cánh cửa có một lỗ nhỏ hình vuông, rõ ràng là lỗ khóa. Nami thử nhiều cách để mở cửa, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Cô tức giận thầm nghĩ: Khốn kiếp! Chưa từng thấy loại khóa nào kỳ lạ như thế này.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau khiến Nami giật mình:

“Ngươi đang làm gì ở đây vậy?”

Quay lại, Nami thấy KuVawn đang đứng phía sau cô, ánh mắt bình thản nhưng đầy sự dò xét. Run rẩy, Nami cố gắng giữ bình tĩnh, bịa ra một lý do:

“Ta... ta chỉ đang tìm phòng vệ sinh.”

Nhưng ngay khi thốt ra câu đó, Nami cảm thấy vô cùng sợ hãi. Ai mà tin chứ?, cô nghĩ thầm trong lòng, khả năng hôm nay cô sẽ phải bỏ mạng ở đây rồi.

KuVawn nhìn cô run rẩy, cảm thấy buồn cười nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm túc nói.

“Nếu ngươi đang tìm nhà vệ sinh, thì nó ở tầng 1. Còn cái nhà kho phía sau ngươi,” hắn dừng lại, giọng trầm hơn, “đó là phòng chứa kho báu. Chỉ có thuyền trưởng mới có thể vào.”

Nói rồi, KuVawn lấy ra một thiết bị kỳ lạ, lung lay trước mặt Nami. Khi nhìn thấy thiết bị này, đôi mắt Nami sáng rỡ lên. Đó hẳn chính là chìa khóa, nàng nghĩ. Một kế hoạch mới chợt lóe lên trong đầu. Xem ra, ta phải ở lại đây một thời gian rồi.

Nami thầm trách mình quá hấp tấp, để bọn họ phát hiện hành động đáng ngờ. Cô biết giờ muốn tiếp cận KuVawn để trộm chìa khóa sẽ rất khó khăn, vì hắn có lẽ đã bắt đầu cảnh giác. Nhưng để đạt được mục tiêu của mình, Nami quyết định phải khiến KuVawn tin tưởng. Hy vọng số tài bảo trong nhà kho đó xứng đáng với công sức mà ta bỏ ra, Nami nghĩ thầm và tiếp tục dấn thân vào kế hoạch mới.

Hết chương 2.

Bạn đang đọc Ta Hải Tặc Chiến Đội Tại Onepiece sáng tác bởi MainHen

Truyện Ta Hải Tặc Chiến Đội Tại Onepiece tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MainHen
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.