Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hệ Thống Cứu Giá!

Tiểu thuyết gốc · 3463 chữ

Không biết đã trải qua chuyện gì, đã bao lâu nhưng khi Tiểu Hắc tỉnh lại thì cảm thấy thân thể mình yếu ớt, vô lực, không thể cử động bình thường được...

Khi ý thức của hắn hoàn toàn tỉnh lại thì hắn thấy mình đang bị buộc trên cái ghế mát xa loại đắc tiền nhất trên thế giới, giá trị ngang ngửa với hai chiếc phi cơ riêng. Tay chân hắn bị cái ghế này khóa lại, bộ vest đen lịch lãm giá bằng cả một tháng lương của người bình thường của Tiểu Hắc đều bị lột sạch, chỉ còn lại mỗi chiếc quần sọt trên người hắn mà thôi.

Tiểu Hắc cố gắng vặn vẹo cố để thoát ra nhưng lúc này Lưu Tiểu Mã bước đến, nói:

- Chồng yêu đừng cố gắng nữa, sức lực của chồng yêu có lớn hơn nữa cũng không thể nào phá được khóa của cái ghế này đâu. Tốt theo vợ yêu quay trở về nhà nào...

- Quay trở về? Mẹ trẻ điên vừa thôi, con không muốn bị khóa lại cùng với mẹ trẻ suốt cả ngày nữa đâu.

Lúc này Tô Yết Di cũng bước ra, bẻ khớp tay răng rắc nói:

- Nếu không về với con Bích trì kia thì về với ta đi, ta đảm với bảo Tiểu Hắc nhất định ngày nào cũng hoan hỉ vui vẻ.

- Đại đầu cô cô tha cho con, con không muốn bị ép khô!

- Yên tâm đi Tiểu Hắc, ngươi khỏe như thế mà... Làm vài ngày thì có sao đâu ~~~ Hí hí ~~

- Mẹ mìn! Cứu mạng! Có ai không! Cứu mạng, chu mi nga.

Tuyết Ngưng Hoa bước ra thỏ thẻ nhẹ giọng nói:

- Đây là ở trong tầng hầm gia tộc... Tiểu Hắc la lớn cũng không ai có thể bắt Tiểu Hắc nữa đâu...

- Gặp quỷ! Lại còn ở trong mật thất Tuyết gia?! Ngưng Hoa... Ta đảm bảo sẽ theo ngươi về gia tộc, ngươi cứu giúp ta lần này đi.

- Tiểu... Hắc... Không đáng tin...

- Ôi con mẹ nó. Ta không đáng tin thật sao?

- Diệp... Nói Tiểu Hắc bây giờ không đáng tin... Chừng nào... Về Tuyết gia... Mới đáng tin.

Hai người Trương Ngọc Bình, Tố Liễu Như đồng thời bước từ trong bóng tối ra.

Trương Ngọc Bình nói:

- Tiểu Hắc bây giờ ngươi hết đường để trốn tránh rồi. Một là theo ta, hai là theo mấy người khác, rồi ta dùng quân mình diệt mình, về lại với ta.

- Ỏ ~~ Sao mụ già ngươi khiếp thế, Tiểu Hắc là cần được sự yêu thương, chiều chuộng, mụ già ngươi làm thế chả khác nào đập nát ngọc quý đâu. Tiểu Hắc, hoàng tử của ta, nào, cùng ta quay về nào...

Vừa nói Tố Liễu Như vừa trừng trừng đôi mắt vô hồn, điên cuồng nhìn vào hắn, dọa cho hắn sợ tái cả mặt.

- Có chết cũng không muốn!...

Tiểu Hắc biết mình không thể thoát ở trong trường hợp này được, dù có thoát ra thì hắn vẫn bị đám ma nữ này bắt lại mà thôi. Nên hắn ngồi lại nghĩ xem tại sao đám ma nữ lại có thể tập hợp lại với nhau như thế, rõ ràng là hắn chỉ gây hấn với từng người, không hề kể cho bọn họ về đối phương, vậy thì những đại ma đầu tại sao có thể tập hợp lại trong hôm nay mà tìm đến hắn được cơ chứ?

Tiểu Hắc nuốt một ngụm nước bọt nói:

- Ta có thể... Chọn một trong số các nàng để mà đi theo... Nhưng trước khi đi, ta có một câu hỏi!

Lưu Tiểu Mã nghe thế thì vui sướng cười đùa, vỗ tay một cái bóp nói:

- Đương nhiên rồi, chồng yêu muốn hỏi vợ yêu cái gì nào?

Tiểu Hắc nuốt một ngụm nước bọt nói:

- Rốt cuộc là ai đã cho các nàng biết thông tin của nhau, lại còn điều tra ra được thân phận của ta nữa!

Lúc này Diệp Hân bước ra, trên tay nàng cầm theo một cái điện thoại, nói:

- Là ta đã gọi bọn họ đến đấy.

- Cái gì? Chị? Sao chị lại giúp bọn họ...!

- Tiểu Hắc à... Tiểu Hắc biết bao lâu nay đồng hành cùng Tiểu Hắc, ta phải kìm chế bản thân mình ra sao không? Bởi vì khi Tiểu Hắc thấy ta trong bộ dạng như thế này Tiểu Hắc nhất định, nhất định sẽ bỏ chạy.

- Nhưng.... Chuyện này là trái với luân thường đạo lý. Chúng ta là chị em!

- Chị em... Tiểu Hắc đáng yêu nhìn rõ đi... Xin lỗi vì ta lã lừa Tiểu Hắc bấy lâu nay.

Nhìn vào cái cây gia phả của tổ tiên nhà mình thì Tiểu Hắc nhận ra một điều đó chính là mặc dù Diệp Hân theo vai vế là chị của hắn, nhưng Diệp Hân là họ hà vô cùng, vô cùng xa... Xa đến nổi khoảng cách dòng họ không cách nào đạt đến được.

Theo lý mà nói, Diệp Hân muốn cưới Tiểu Hắc là chuyện bình thường.

Bị người thân thiết với mình phản bội, Tiểu Hắc không thể tin vào mắt mình mà lấp bấp nói:

- Diệp Hân... Chị?! Không thể nào... Làm sao chị....?

- Tiểu Hắc đáng yêu... Diệp Hân tỷ xin lỗi... Nếu bây giờ Tiểu Hắc đáng yêu của tỷ chọn tỷ thì chúng ta sẽ sống y hệt với nhau khi xưa mà thôi...

Tiểu Hắc nghe thế bắt đầu nhớ lại những dấu hiệu trước kia của Diệp Hân. Lúc nào nàng tới, hắn đều cảm thấy đồ đạc trong phòng mình bị mất trộm vặt, kể cả đống truyện sắc mà hắn tải về máy không hiểu vì cái chuyện vi diệu nào cũng trở thành Tỷ đệ lưu... Đó là khi Diệp Hân còn kìm chế bản thân mình, nếu hắn đi với nàng ta thì sẽ ra sao?

Mẹ kiếp, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy kinh dị.

- Không! Nhất định không! Có chết cũng không

- Tiểu Hắc đáng yêu, đừng kích động, đừng vùng vẫy nữa... Tiểu Hắc càng vùng vẫy, Diệp Hân tỷ sẽ càng đau lòng mất.

- Gà thoa chó mạ! Đau lòng chết luôn đi!

Lúc này cả năm người kia bắt đầu cùng nhau nói:

- Tiểu Hắc... Chọn đi. Chọn giữa một trong những người chúng ta đi!

Cả năm người đều dương ánh mắt chứa đầy sát khí kia nhìn hắn, kể cả tỷ hắn Diệp Hân cũng nhìn hắn bằng ánh mắt thèm thùa điên cuồng kia hệt như đám đại ma đầu.

Lúc này Tiểu Hắc mới nhớ đến viên con nhộng mà Mike đưa cho. Hắn khi chạy trốn đã cất viên nhộng đó vào trong miệng mình. Đây đã là tình huống nguy cấp, không thể thoát được, nên cũng không còn cách nào khác nữa.

Hắn dùng lưỡi lấy viên con nhộng kia ra khỏi kẽ hàm của mình, nói:

- Nếu đã thế... Ta liều!

Tiểu Hắc nuốt viên con nhộng vào.

Viên con nhộng đi vào trong người của hắn, tan ram, phát tán chất độc lan ra khắp lục phủ ngũ tạng của Tiểu Hắc, rồi chạy thẳng lên não, sốc cho hắn một cú nhanh lẹ.

Tiểu Hắc lập tứ gục xuống, đi bán muốn vô cùng nhanh lẹ không hề đau đớn một chút nào.

Diệp Hân thấy như thế thì đau đớn nói:

- Tiểu Hắc!... Tiểu Hắc! Đệ dậy đi... Đừng dọa tỷ... KHÔNG! Tiểu Hắc! Đừng chết mà... Đừng chết....

Diệp Hân đưa tay lên mũi hắn, xem thử hắn xem phổi hắn còn hoạt động hay không? Tim hắn còn hoạt động hay không... Nhưng tất cả đều vô ích, toàn bộ cơ thể của Tiểu Hắc đều đã chết.

Những nữ nhân kia cũng vô cùng thương cảm cho Tiểu Hắc mà khóc như mưa.

Lưu Tiểu Mã khóc nói:

- Hu hu, Tiểu Hắc, chồng yêu ơi, đáng lẽ vợ yêu không nên bắt chồng yêu làm như thế, hu hu, hức hức. Tại sao lại đến mức này! Chồng yêu đi rồi thì còn ai là chông yêu của vợ yêu nữa.

- Tiểu Hắc... Chết!

- Cái gì?! Tiểu Hắc, ta biết ngươi rất thường hay giả chết, đừng lừa ta, này, này! Dậy đi! Đừng lừa ta!

- Cái gì... Hoàng tử.... Hoàng tử của đời thiếp.... Hoàng tử ơi... Hoàng tử... Chàng còn ở đó không? Hoàn tử.... Này....

- Tiểu Hắc, Tiểu Hắc là nam nhân sao có thể chết dễ dàng như vậy được. Này này, sống lại đi, ta biết Tiểu Hắc có thể sống lại mà...

Mặc dù chúng nữ này có khóc to bao nhiêu, gọi hắn bao nhiêu lần nhưng cái xác không hồn của Tiểu Hắc vẫn không phản hồi lại.

Đường cùng, Diệp Hân lấy ra tất cả những biểu tượng của các nền tông giáo nổi tiếng lừng danh ra, nói:

- Tiểu Hắc đáng yêu yên tâm... Tỷ biết sẽ có ngày này mà... Nên tỷ luôn có phòng hờ trước chuyện này... Đệ yên tâm, bây giờ tỷ đã nghiên cứu thành công linh hồn của người rồi... Tỷ có thể gọi đệ sống dậy ngay đây.

Tiểu Hắc tưởng mình đi bán muối rồi có thể thoát được đám ma nữ này, nhưng hóa ra là hắn quá ngây thơ rồi. Nhất là Diệp Hân kia, không thể nào lường trước được nàng ta tính cái quỷ gì mà lại thực sự đang niệm chú kéo hồn phách của hắn bay lại trong một cái hủ.

Tiểu Hắc chửi thề:

- Con mẹ nó, vừa vừa phải phải thôi chứ. Đã là ma cũng không tha cho mình nữa. Hệ thống! Hệ thống! Ngươi cút ra đây! Lão tử sắp bị đám ma nữ đó gọi hồn sống dậy rồi kìa!

Gọi một tiếng hệ thống thì Tiểu Hắc ngay lập tức được dịch chuyển đến một không gian công nghệ cao, ở đối diện với hắn chính là giao diện linh hồn của mình.

Tiểu Hăc thở phào một cái hỏi:

- Hệ thống, ta đã được triệu hồi đến hệ thống không gian rồi tỷ, không, ả Diệp Hân kia có gọi hồn được ta hay không?

"Không ký chủ, một khi linh hồn của ký chủ được dịch chuyển đến hệ thống thì sẽ được bảo hộ an toàn, không có bất kỳ loại tồn tại nào tra ra được chỗ này"

- Thế thì tốt, cũng may là lần này hệ thống ngươi có chút lương tâm

"Đa tạ ký chủ đa khen. Hệ thống không tài giỏi đến vậy đâu"

- Gác lại chuyện đó đi, ta có chuyện này muốn hỏi ngươi những mấy chục năm rồi đấy hệ thống.

"Chuyện gì thế ký chủ"

- Ngươi nói rõ ràng là kiếp trước ta hành thiện tích đức, cho ta vào một thế giới đại phát triển để hưởng thụ ba mươi năm cuộc đời yên ổn mà! Làm thế quái nào mà ngay lúc từ nhỏ ta đã dẫm phải đám ma nữ kia rồi!

"Tất cả là tại vận xui ký chủ, hệ thống đã làm tròn trách nhiệm của mình là đưa cho ký chủ một đời an nhành, thừa kế gia sản, trí thông minh tốt. Ký chủ còn đòi hỏi gì ở hệ thống nữa"

- Chăm sóc ký chủ như hạch vậy. Thôi thôi, phi phi cho ta xem lần này ta tích lũy được gì nào?

[Họ tên: Tiểu Hắc]

[Kinh nghiệm: 99/100 (Cấp 6)]

[Kỹ năng: Ngoại Hình Ưa Nhìn (bị động), Não Nhanh Hơn Người Bình Thường(bị động)]

[Điểm tích lũy: 30 Điểm]

Nhìn thấy bảng thành tích của mình Tiểu Hắc lắc đầu thở dài đầy ngao ngán. Kiếp trước kiếm ăn cực lực, làm đủ mọi loại công việc, trải qua không biết bao nhiêu là biến cố cũng chỉ lên được cấp năm. Bây giờ mới trả qua hai mươi mốt năm mà cũng chỉ mới tăng được thêm một cấp. Không biết đến bao giờ hắn mới đạt đủ cấp thăng lên cấp một trăm đây.

Tiểu Hắc nói:

- Ta kém vậy sao?

"Kỷ chủ mới khởi điểm mà thôi, số lần chết chưa nhiều, nên cấp 6 là tốt lắm rồi"

Tiểu Hắc bắt gặp cái hệ thống này lần đầu tiên đó là khi hắn gặp chuyện không may trên đường đi, bị một chiếc xe công tông phải gây nên một tai nạn hết sức là kinh khủng. Sau khi chết thì được truyền tống đến nơi này.

Hệ thống khi đấy giới thiệu sơ qua với Tiểu Hắc đó là nó là Chư Thiên Hệ Thống, trực thuộc tại một thế lực lớn trong Chư Thiên được gọi là Trấn Linh Môn. Nó thấy Tiểu Hắc có tiềm năng để mà phát triển, nên mới cứu vớt hắn khỏi luân hồi trên trái đất kia, ban cho hắn thân phận ký chủ đầu tiên của nó mà bồi dưỡng.

Lần đầu tiên gặp hắn nó nói rằng thấy bản thân hắn cả một đời cống hiến hết mình như thế đã làm cảm động nó, nên nó đã ban cho hắn một cái nhiệm vụ hết sức đơn giản đó chính là trở thành phú nhị đại của một vị diện bản sao với vị diện của hắn, khác một cái là vị diện này không bị cái gì gọi là cấm triệt vũ khí, và mấy quốc gia trên khắp thế giới thường hay gây hấn với nhau mà thôi.

Bản thân Tiểu Hắc cũng rất tận hưởng cái phần quà tân thủ này của hệ thống ban cho hắn, sống đúng một đời kẻ được sinh ra ở vạch đích, cho đến khi những kẻ có vạch đích cao hơn xuất hiện, đem hắn quấn vào địa ngục trần gian.

Chuẩn bị tinh thần xong Tiểu Hắc nói:

- Bây giờ là đến cái thế giới nào thế? Rồi làm nhiệm vụ gì nào?

Hệ thống hiện lên một cái màn hình vẽ nên một cái hình ảnh tượng trưng, một bên là vô số người ngự lên phi kiếm đang bấm ấn thi pháp quyết chiến với một đám người vận võ phục, sau lưng mộc ra huyễn dực, bắt đầu nói:

"Thế giới tiếp theo mà ký chủ được gửi đến chính là Tiên Võ Phân Tranh. Hai giới Tiên Võ ở Á Châu Lục Địa luôn là hai thế lực lớn nhất của nhân tộc nơi đây, bọn họ có hai loại tính ngưỡng đầu tiên là tiên được dẫn dắt bởi Thánh Nhá, thứ hai là Võ Đế được dẫn dắt bởi Võ Thần. Một núi không thể có hai hổ, một nơi không thể có hai đạo, nên hai thế lực này liên tục chiến tranh với nhau. Thiên Đạo ở đấy không chịu được nữa mà tiến hành tạo ra thứ được gọi là thiên mệnh nhân, trong người mang thiên mệnh, để những người này ở hai bên bồi dưỡng, đến một ngày bên nào nhiều thiên mệnh nhân hơn còn sống để mà phân định đại đạo"

- Đệch... Cái này hình như là khác với lẽ thường thế? Ngươi có chắc là cái vị diện này ổn không thế? Hay là ổn lồi lìa?

"Đương nhiên là ý sau của ký chủ, Thiên Đạo tạo ra vô số thiên mệnh nhân như vậy không phải là không có mục đích. Trong chiến loạn thì thứ sinh ra nhiều nhất một là sát ý, lệ khí, hung khí,... Và sinh ra cũng nhiều không kém chính là công đức. Mà điểm công đức lại vô cùng quan trọng đối với Thiên Đạo. Thiên Đạo có thể thông qua một lần này mà thu gom một lượng lớn công đức, nó sẽ tiến hành để mà thăng cấp. Ký chủ đến nơi chính là ngăn chặn công đức kia xảy ra"

- Ặc... Cụ thể hơn một chút đi. Ngươi hơi lan mang rồi đấy.

"Hệ thống muốn ký chủ trở thành thiên mệnh nhân đáng ghét nhất trong đám thiên mệnh nhân, chỉ có hớt tay trên bọn hắn, chỉ làm ra điều ác, không cứu nhân độ thế, trực tiếp hủy diện cả hai bên, ngăn chặn mục đích tiến hóa của Thiên Đạo. Nói đơn giản chính là trở thành nhân vật chính bị ghét nhiều nhất"

- Cái ý tưởng này của ngươi cũng thật hảo hảo chua cay mặn ngọt. Đám người ở Trấn Linh Môn chắc cũng quái lắm mới tạo ra ngươi...

"Ký chủ đừng ở đây loạn ngôn, mau đến chơi may rủi xác xuất sự trợ giúp của hệ thống đi nào"

- Còn có cái này?!

"Lần trước do thế giới kia không có gì quá nguy hiểm cho ký chủ nên hệ thống mới không ra trợ giúp. Còn thế giới này tuy không hung hiểm gì mấy nhưng vẫn là có thể chôn ký chủ xuống bảy tấc đất, nên hệ thống quyết định mới quyết định đưa cho ký chủ một phần trợ giúp, khiến cho ký chủ dễ dàng thực hiện nhiệm vụ hơn"

- Hệ thống, ngươi là người tốt.

"Hệ thống không phải là người, nhưng hệ thống là tốt. Cám ơn ký chủ đã khen ngợi"

Một cái bảng màu xanh lam hiện lên, bên trong đó có khoảng chừng hai trăm sáu mươi tám cái chấm nhỏ có kèm theo một dấu chấm hỏi.

Tiểu Hắc bấm vào quay vòng. Những điểm sáng liên tục nhấp nháy sáng lên rồi lại tắt, cuối cùng rơi xuống một cái điểm sáng ở dưới hàng dưới cùng. Điểm sáng có dấu hỏi kia phóng to lên, hiện ra một dòng chữ Hệ Thống Vũ Khí Cực Nóng.

Tiểu Hắc hỏi:

- Đây nghĩa là sao?

"Vận may của ký chủ rất không tồi, thế mà lại thu đưuọc hẳn một sự trợ giúp đến từ tiểu hệ thống. Tiểu hệ thống đơn giản là một hệ thống cấu hình thấp đồng hành cùng với ký chủ, tùy vào từng đặc tính của các tiểu hệ thống mà có sự khác biệt lẫn nhau. Hệ Thống Vũ Khí Cực Nóng này có thể ban cho ký chủ hai thứ, một là vòng xoay rút thưởng liên quan đến vũ khí, thứ hai chính là súng ống đạn dược có thể tùy ý mua được khi xuống dưới vị diện dưới kia"

- Nghê thế luôn à! Ta thích!

"Với lại tiểu hệ thống này có mang theo hai kỹ năng bị động vốn có, ký chủ có muốn xem qua không?"

- Đương nhiên là xem qua!

[Họ tên: Tiểu Hắc]

[Kinh nghiệm: 99/100 (Cấp 6)]

[Kỹ năng: Ngoại Hình Ưa Nhìn (bị động), Não Nhanh Hơn Người Bình Thường(bị động), Đồng Minh (bị động), Thân Thể Khỏe Mạnh (bị động]

[Điểm tích lũy: 30 Điểm]

Tiểu Hắc hỏi:

- Hai cái kỹ năng mới ra sao thế hệ thống?

"Đồng Minh là kỹ năng giúp cho ký chủ cùng với đồng minh của mình bị ảnh hưởng đến bản thân. Ví dụ như ký chủ lấy một quả bom nguyên tử thả xuống thì toàn bộ một khu vực đều bị san thành bình địa, chỉ có duy nhất ký chủ là an toàn, không bị thương tổn bất kỳ cái gì. Thân Thể Khỏe Mạnh là một kỹ năng giúp cho ký chủ có một thân thể đủ khỏe để mà nâng vác các loại vũ khí, tránh để cho vũ khí vì quá nặng, quá công kềnh gây ảnh hưởng cho ký chủ"

- Thật là chất! Hảo hệ thống.

"Hệ thống tự biến bản thân hệ thống được thiết kết rất hay. Vậy nên giờ... Chúc ký chủ thượng lộ bình an"

- Được. Tạm biệt ngươi! Hẹn ngày gặp lại.

"Hẹn ngày gặp lại":

Tiểu Hắc được hệ thống truyền tống đi. Sau đó một nữ tử vận trên người một bộ sườn xám, phần áo ở ngực thì được xẻ ra để lộ ra một cặp đào khiến cho mọi nữ nhân đều cảm thấy ghen tị bước ra.

Nàng ta cầm lấy một tẩu thuốc rít một hơi, hỏi:

- Thế nào rồi, Tiểu Hắc có vui vẻ không?

"Vâng thưa chủ nhân, lão gia có vẻ rất hào hứng"

Nữ nhân trong tối đó nghe thế thì vô cùng cười mỉm cực kỳ hài lòng, lại đi vào bên trong không gian hệ thống biến đi mất.

Nàng nói:

- Tiểu Hắc... Tiểu Hắc ~~~ Không biết khi nào chàng ấy mới nhận ra nhỉ? Rít... Hà... Thôi vậy, thời gian còn dài, mình không vội. Để thiếp thân cùng chơi với chàng nào.

Bạn đang đọc Ta Được Vô Số Nữ Yandere Theo Đuổi sáng tác bởi DieuHuynhThitLongNu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DieuHuynhThitLongNu
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 215

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.