Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Muốn Trốn

Tiểu thuyết gốc · 3708 chữ

Chứng kiến loại cảnh tượng này, các trưởng lão cũng không tránh khỏi dùng một ánh mắt bàng hoàn nhìn về phía Lưu Long Luyên. Nữ nhân này quả thực là có chút kỳ lạ, không muốn giao du với người với khác, nhưng không ngờ ẩn sau đó lại là một sở thích tra tấn người khác vô cung biến thái. Điều này khiến cho các trưởng lão, cùng với chưởng môn cảm thấy vô cùng bất ngờ, cùng với kinh hãi.

Thật sự rằng từ lần đầu xuất sơn, chứng kiến cảnh tượng chém chém giết giết của giới giang hồ, Lưu Long Luyên đã thập phần thích thú rồi. Khi đấy trong mắt nàng chỉ có việc chém giết mới thỏa lấp được nỗi cô đơn hiu quạnh xuống mất chục năm, chỉ có chém giết mới mang lại cho nàng sự thích thú thực sự. Nhưng chưa kịp tham gia giang hồ tranh đấu trở thành ma nữ, thì nàng đã bắt gặp Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc lúc nhỏ thoạt nhìn cũng chả có gì nổi bật, chỉ là nhan sắc so với những đứa trẻ bình thường có chút sáng sủa hơn mà thôi. Nhưng lần đầu thấy hắn dùng lựu đạn, rồi những thứ kỳ lạ như là súng ống chơi với một võ giả Luyện Linh cảnh như thế đã khơi gợi nên một niềm thích thú từ sâu bên trong nàng.

Cảm giác lúc ấy giống như nàng đã tìm thấy một thứ gì đúng với bản chất của mình rồi vậy. Thế là từ đó, cộng thêm thiên phú của mình, Tiểu Hắc đã được Lưu Long Luyên mang về. Càng là về sau, khi Tiểu Hắc quan tâm, trò chuyện, chăm sóc tinh thần cho nàng, thì cái cơn khát máu cuồng loạn, mong muốn chém giết kia bên trong nàng đã lắng động đi không ít.

Đối với nàng, Tiểu Hắc không gì khác ngoài một cái neo để nàng không chìm sâu vào trong tà đạo. Đối với nàng, hắn chính là một tia ánh sáng nhỏ nhoi giúp nàng không bị lạc. Thế nên nàng nhất định nhất định sẽ không để hắn rời bỏ nàng!

Đánh giết xong Lý Vân Phong, Lưu Long Luyên đổ mười dược liệu lên người hắn ta, miễn cưỡng giữ cho hứa một cái mạn què. Rồi pháp trận giải khai, nàng đi xuống, bước đến bên cạnh Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc lúc này sợ run cả người, rõ ràng sư tỷ của hắn bình thường đối với người khác cùng lắm chỉ là lạnh nhạt vô cảm, sao giờ lên võ dài lại trở thành một mụ ác ma thích tra tấn người khác thế?

Hắn lắc đầu nghĩ:

- Không được, không được. Nữ nhân này có độc, e rằng nhiệm vụ chưa hoàn thành đã bị nàng ta gặm mất tay chân rồi. Tối nay phải trốn đi, nhất định phải trốn đi!

Lưu Long Luyên khi này bước tới, lấy từ trong người ra một tấm khăn tay được đan bằng lụa mịn, đưa cho Tiểu Hắc. Nàng nói:

- Sư đệ, lau máu giúp tỷ.

Nhìn thấy vết máu, lại thấy khuôn mặt hiền từ kia. Thật không khỏi khiến Tiểu Hắc liên tưởng đến một trong những bộ phim kinh dị dọa hắn sợ chết. Nhưng bây giờ thực lực hai bên cách quá xa, kể ra bán bộ Võ Vương cảnh cũng bị Lưu Long Luyên treo lên, lóc từng miếng thịt ra thì một Tông Sư đỉnh phong nhỏ nhoi như hắn làm sao mà có cửa mà đấu lại được. Nên Tiểu Hắc chỉ đành cắn răng mà tỉ mỉ lau vết máu trên người nàng mà tôi.

Tiểu Hắc cố giữ dáng vẻ bình tĩnh, nở ra nụ cười thường trực, lau đi vết máu trên mặt nàng, nói:

- Sư tỷ, sư tỷ vất vả rồi...

Lưu Long Luyên trước mặt hơn ngàn người mà nhỏ giọng thủ thỉ với hắn:

- Sư đệ hôm nay cổ vũ nhiệt tình lắm. Ta rất thích. Tối về ta thưởng cho....

Nghe đến một từ ban thưởng, trước kia Tiểu Hắc hoàn toàn không thể nghi ngờ hắn chính là được tặng bí kíp võ công, hay là linh đan diệu dược nào đấy, nhưng bây giờ nhìn thấy khuôn cảnh đên cuồng đẫm máu kia, so với bản thân mình giao hữu với nhân vật chính Diệp Vân Lâm kia còn đáng kinh hãi hơn trăm lần, thì Tiểu Hắc không còn chắc chắn nữa.

Lau xong vết máu, Lưu Long Luyên hướng về phía chưởng môn, cùng với các vị trưởng lão, cúi đầu ôm quyền hành lễ nói:

- Đệ tử cảm thấy hôm nay bản thân mình không được khỏe. Nên cáo từ.

Rồi nàng đi lại võ đật, đem cái tên Lý Vân Phong đang bất tỉnh nhân sự kia, rời đi cùng với Tiểu Hắc.

Thấy bóng hình cả ba người rời đi khỏi võ đài, đệ tử, cao tầng trưởng lão, chưởng môn mới có thể thở phào đầy nhẹm nhõm.

Hàn Cửu Thiên thở phào một cái nhẹm nhõm nói:

- Sát khí kia thực sự quá lớn. Không ngờ Lưu Hà phái chúng ta lại chứa một đại quái vật như thế. Thật dọa người mà.

Lưu Long Luyên một cầm chân của Lý Vân Phong kéo lê hắn ta trên đất, một tay nắm chặt lấy tay Tiểu Hắc, dẫn hắn đi đến đằng sau môn phái.

Nàng dẫn hắn đi tới Tuyệt Nhan Cốc, là một cái cốc trồng Bách Tùng Xuân đã bị bỏ hoang, do có một con độc thú trú ngụ tại nơi đây, nên Bách Tùng Xuân không thể mộc được nữa. Nơi này bỏ hoang đã lâu, lại nằm ở tít xa Lưu Hà phái, người thường không bao giờ qua lại chỗ này, nên dù Lý Vân Phong có la khan cả giọng cũng không có người nào nghe thấy, cực kỳ thích hợp để mà tra hỏ hắn.

Tiểu Hắc không phải lần đầu tiên bước tới Tuyệt Nhan Cốc, bởi vì cái cốc này là được hắn phát hiện ra. Nhưng lần này đi cùng với Lưu Long Luyên lại mang cho hắn một cái cảm giác khác biệt hẳn. Nhìn thấy nàng thời cười như hằng ngày với Tiểu Hắc hắn, lại nhớ đến khung cảnh tàn bạo kia, làm cho cả người hắn run lên một hồi vì sợ hãi.

Nàng đặt Lý Vân Phong, nằm dựa trên một tảng đá, rồi dùng võ kỹ Toái Kỵ Băng Phong của mình, ngưng linh lực hóa ra hai cây băng dài nhọn, găm lên xương bả vai của hắn ta, tạm thời ngăn cách không cho linh lực phát triển.

Làm xong, nàng nhìn Tiểu Hắc hắn một cái nhẹ nhàng, khiến cho hắn sởn da gà, nói:

- Sư đệ, lần này đến đệ thể hiện rồi.

Tiểu Hắc nuốt nước bọt một cái nói:

- Vâng.

Hắn tập trung tinh thần, dũi hai ngón tay ra chĩa về phía trước, bắn ra một chút nước, đánh thức Lý Vân Phong.

Lý Vân Phong tỉnh lại, thấy khuôn mặt tươi cười ấm áp kia của Lưu Long Luyên thì sợ hãi hét lớn:

- Ma nữ! Ma nữ! Cứu ta! Huynh đệ, ta không muốn chết! Ta không muốn chết!

Tuy là Tiểu Hắc cảm thấy tên này có chút đáng ghét, không vừa mắt bản thân mình, nhưng nhìn thấy Lý Vân Phong sợ hãi như thế, trong lòng hắn cung dâng lên chút nhân tính còn sót lại mà thương cảm.

Lưu Long Luyên chụm hai chân lại, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Lý Vân Phong, nở ra một nụ cười mỉm nhẹ nhàng, hỏi:

- Hình như ngươi biết thân thế của ta thì phải?

Dưới góc nhìn của Lý Vân Phong chỉ thấy hai mắt của Lưu Long Luyên mở to, nhìn chằm chằm vào hắn, mặc cho ngươi đen của hắn di chuyển tán loạn, muốn chạy thoát cỡ nào thì cũng không thể nào chạy khỏi một ánh nhìn đáng sợ kia. Không những thế, một nụ cười tưởng chừng nhẹ nhàng đầy ấm áp kia, lại mang theo sát ý vô tận, hệt như là hình tượng con quái thú mà mẫu hắn thường kể cho Lý Vân Phong hồi nhỏ nghe vậy.

Hắn bị dọa đến mức hồn bay phách lạc, la lớn:

- Ta... Ta... Ta.... Không biết gì hết... Ta không biết gì hết... Đừng giết ta! Đừng giết ta! Đừng đánh ta!

Vừa nói hắn vừa đưa lưỡi ra, định cắn đứt nó mà tự vẫn, để thoát khỏi cái khung cảnh đáng sợ này. Tiểu Hắc thấy thế thì lấy vội một cành cây nhét vào miệng hắn, ngăn cho hắn ta toan tự tử.

Tiểu Hắc nhỏ giọng nói với Lưu Long Luyên:

- Sư tỷ để lại ám ảnh quá lớn cho tên này. Nếu tỷ tra hỏi thêm nữa, không chừng sẽ dọa chết hắn mất, nên để đệ làm cho.

Lưu Long Luyên nghe thế thì vô cùng hài long, vỗ nhẹ lên đầu của Tiểu Hắc một cái, nói:

- Đệ lớn rồi...

Nhận được sự đồng thuận của Lưu Long Luyên, Tiểu Hắc bước đến chỗ Lý Vân Phong, dùng một ánh mắt nguy hiểm sắc lẻm nhìn hắn hỏi:

- Rốt cuộc tin tức về thân thế của sư tỷ ra sao thế?

Lý Vân Phong nhìn lên, thấy Tiểu Hắc thì tinh thần của hắn dương như được sốc lại. Hắn cười lớn nói:

- Chỉ bằng vào ngươi?

Nghe thấy như thế, Lưu Long Luyên tỏ vẻ không hề hài lòng một chút nào, khẽ động ngón tay, băng khí tỏa ra từ hai cây đinh băng nhọn hoắc khiến cho da thịt ở phần bả vai Lý Vân Phong đông thành đá. Làm hắn ta đau đớn kêu lên:

- Agh!!!!

Bóng tối trong Tuyệt Nhan Cốc đã che khuất khuôn mặt nàng, nhưng hai mắt vẫn tỏa ra lam quang, sát khí vô cùng đáng sợ, trấn nhiếp Lý Vân Phong.

Bị Lưu Long Luyên dọa dẫm, Lý Vân Phong không thể nào phản khán mà nói ra sự thật:

- Năm... Đấy... Ực. Năm đấy ta xuất sơn, bị một đám sát thủ gọi là Thánh Đông Hà truy nã. Ta trong lúc trốn tránh bọn chúng thì đạt được Thánh Văn Tiêu, mà phản sát đánh úp ngược lại. Khi giết những sát thủ Thánh Đông Hà thì từ bọn hắn nghe được ở dưới phía Nam Dương, có một đại gia tộc tên là Lưu gia đang tranh đấu chọn ra người kế thừa.

- Ta nghe thấy như thế thì ham vui, đi ròng rã mấy tháng trời, xuống Nam Dương để nghe ngóng tin tức. Cuối cùng thì biết được một trong những bí mật lớn nhất của cố gia chủ. Năm xưa khi hắn tùy tiện ăn ở cùng với một tỳ nữ, có sinh ra một đứa con gái. Nhưng sau đó bởi vì thân phận cao quý, là cháu đích tôn của Lưu gia, nên được Mạc gia hứa hôn. Nên vì vậy không còn cách nào mà giấu đi đứa con gái kia.

- Ta nghi ngờ... Đại tiểu thư Lưu gia được cân nhắc đến trong việc thừa kế Lưu gia kia chính là Lưu Long Luyên ngươi. Ta nghe từ miệng của sư phụ nói rằng, khi ngươi vừa đến đây thì phía dưới tả lót đã lưu danh một họ Lưu gia rồi.

Nghe được những lời nói này Tiểu Hắc rất là chấn động, không ngờ Lưu Long Luyên lại có thân thế lớn đến mức như vậy. Nhưng khi hắn nghĩ lại cũng hợp lý, dù sao thì thiên phú của nàng cường hãn đến như thế, nếu không xuất thân từ danh gia vọng tộc thì làm sao có thể sỡ hữu thiên phú huyết mạch lớn như thế được.

Hắn nhìn qua Lưu Long Luyên, chỉ thấy nàng lạnh lùng như Lý Vân Phong, mà hỏi:

- Chỉ vậy thôi sao?

Lý Vân Phong gật đầu, nói:

- Đúng vậy....

Vừa dứt lời thì băng khí trong người hắn trực tiếp kích phát ra, đống băng trí óc Lý Vân Phong, khiến cho hắn bất tỉnh.

Khi này chỉ còn hai người Tiểu Hắc, Lưu Long Luyên mới bày ra một khuôn mặt bơ phờ, nhìn về phía xa xăm, tràn đầy vẻ tâm sự.

Nàng nói:

- Sư đệ... Tỷ thực sự có người thân hay sao? Sao phụ thân vẫn còn sống mà vẫn chưa tìm đến tỷ? Họ không có cần tỷ hay sao?

Mặc dù nữ nhân này có độc, nhưng Tiểu Hắc cũng từng trải qua cái cảm giác trống trải khi cha mẹ có mà không nhận, nên hắn đồng cảm cực kỳ sâu sắc với nàng.

Hắn bước đến, ôm lấy nàng vào trong lòng nói:

- Tỷ nói làm sao đấy. Tỷ thực sự có người thân mà, ta gọi tỷ một tỷ thì đã xem tỷ như là tỷ tỷ ruột của mình rồi. Còn về phía phụ thân của tỷ, chắc hắn có chuyện gì đó khó nói, nên không thể ra mặt tìm tỷ được.

Nghe Tiểu Hắc nói thế, Lưu Long Luyên như trút bỏ gánh nặng trong tâm trí mình, mà ngã vào trong lòng hắn, nói:

- Đúng... Đệ nói đúng. Chuyện này không sớm thì muộn tỷ phải đối mặt mà thôi. Tỷ không nên đau buồn bởi vì người mà mình chưa từng gặp như thế. Tỷ... Vẫn còn có đệ mà.

Nghe một câu vẫn còn có đệ, Tiểu Hắc tự nhiên nổi da gà, trái tim của hắn mách bảo hắn khi này nên trốn đi, chạy lẹ đi, nếu không chắc chắn kết cục của hắn sẽ hệt như tên Lý Vân Phong kia. Nhưng hắn không tài nào buông tay ra nổi, Lưu Long Luyên.... Siết chặt hắn quá!

Xử lý xong Lý Vân Phong, Lưu Long Luyên đem hắn trả lại giang phòng của mình, dùng đan dược phục hồi bảy tám phần thương thế cho hắn. Còn đối với Tiểu Hắc, thì nàng vẫn đi chung khư khư với hắn, không cho Tiểu Hắc hắn một cơ hội đào thoát nào, cho đến khi về giang phòng của hai người.

Về đến nhà, đóng cửa lại, Lưu Long Luyên nói với Tiểu Hắc:

- Sư đệ à... Tỷ muốn tìm phụ thân tỷ.

Thấy nàng nói như vậy, Tiểu Hắc cũng không bất ngờ gì, mà nói:

- Mà tỷ dự định như thế nào? Từ đây đi đến Nam Dương là ngàn dặm đường chim bay, cưỡi ngựa, cuốc bộ không biết đến khi nào mới đến được Nam Dương. Không phải đệ không muốn nói, đệ không muốn nghĩ, nhưng mà kỳ thật Lý Vân Phong kia đi đến Nam Dương chính là một chuyện kỳ tích.

Lưu Long Luyên cười nhẹ một cái:

- Nếu đã là ngàn dặm đường chim bay, chi bằng chúng ta tìm một chim là được rồi phải sao? Tỷ nghe nói rằng, cách đây gần trăm dặm có một tổ linh thú, trời sinh to lớn bất thường, to gấp mười mấy lần chim chóc bình thường. Chúng ta bắt được nó thì việc đi ngàn vạn dặm không phải là vấn đề được.

Nghe thế thì bỗng nhiên Lưu Long Luyên nhìn thấy mồ hôi trên tráng của Tiểu Hắc đổ như mưa, nàng lấy khăn tay lau mặt hắn, hỏi:

- Tiểu Hắc, đệ có chuyện gì hay sao?

Tiểu Hắc lắc đầu nói:

- Không... Không có gì đâu tỷ, chỉ là gần đây uống nhiều nước suối tinh khiết nên thành ra mồ hôi mới chảy nhiều như vậy.

Ở chung với hắn lâu như vậy, nàng cũng đủ hiểu biết khi nào Tiểu Hắc nói dối, khi nào nói thật. Nhìn biểu hiện hắn như vậy, nàng chắc chắn là hắn có chuyện gì đó đang giấu nàng.

Lưu Long Luyên thầm nói:

- Tiểu Hắc... Có gì giấu mình hay sao? Lần này đệ ấy đã làm rất tốt, mình cũng nên nới lỏng quản thúc một chút, để đệ ấy vui chơi. Chỉ cần không lại gần nữ nhân khác ngoài mình là được.

Tâm lý của nàng khi này rất là thoải mái, nên cho Tiểu Hắc một chút không gian riêng không phải là điều không thể.

Còn Tiểu Hắc... Lần này như nắm được sợi dây cứu mạng, hắn tuyệt đối không thể buông tay ra! Tận dụng thời gian Lưu Long Luyên thay y phục tắm rửa, Tiểu Hắc hắn nhanh chóng thua xếp vài bộ y phục đơn giản, vài kiện bảo bối vào một cái tay nải, siết chặt lại.

Rồi hắn đi đến giường, đá nhẹ một cái vào cái chân giường, khiến cho bên dưới đáy giường mở ra một cái cửa gỗ, trào ra một lượng lớn vàng kim, nặng gần bốn mươi, năm mươi cân. Đây chính là tài sản mà hắn thầm cất giữ, cho đến ngày xảy ra hoạn nạn thì có cái mà dùng, nên không có nạp vào hệ thống đổi lấy vũ khí. Tiểu Hắc nhanh chóng gói tém vài bạc của mình vào một cái bao tải chắc chắn, sau đấy hướng về phía cửa sổ phía bên trong, rón rén đi tới.

Lúc này tiếng nước đã ngưng, hơi nước ấm áp từ đắng sau hắn bốc lên, một nhân ảnh mê người quấn một tấm lụa trắng bước ra. Làm cho lông tóc của Tiểu Hắc dựng đứng hết cả lên. Không phải vì hắn chột dạ, không phải là hắn bỏ sót thứ gì, mà là vì sát khí đằng sau hắn tỏa ra thực sự quá mức kinh khủng, dù Tiểu Hắc hắn không muốn nhưng thân thể vẫn run lên cầm cập vì sợ hãi.

Một gióng nói lạnh nhạt, đầy hung ý phát lên từ đằng sau hắn:

- Đệ đi đâu đấy?

Lưu Long Luyên đi đến, mang theo từng hơi giá rét, áp sát vào phía sau lưng Tiểu Hắc. Nàng mở to, trừng trừng cặp mắt tràn đầy sát ý cuồng loạn nhìn chằm chằm vào phía sau gáy của hắn, khiến cho Tiểu Hắc sợ đến mức không cử động được.

Hắn từ từ quay đầu lại, cười ngượng đầy giả dối nói:

- Đệ có đi đâu đâu. Chỉ là tối nay trăng có chút sáng, nên đi bắt vài con chim thôi mà...

Lưu Long Luyên mỉm cười mộ cái đầy rùng rợn, nói:

- Tỷ hỏi là đệ định trốn đi đâu thế?

Nghe đến một từ trốn rõ ràng thốt ra từ miệng nàng, tóc của Tiểu Hắc lúc trước còn xệp xuống, bây giờ đã dựng đứng hẳng lên. Không thể không nói, hắn đã bị nàng đoán trúng ý định, không những thế còn đoán trúng tim đen.

Tiểu Hắc bị dồn vào tình thế này, chỉ còn cách nói dối mà thôi:

- Nói trốn đi cũng không phải sai, đệ kỳ thực chính là muốn trốn đi săn chút chim chóc mà thôi. Tỷ biết đây là mùa mấy con chim đi săn đê hoạt động nhiều nhất mà... Hi hi...

Nhưng nét diễn đầy gượng gạo này của hắn, hoàn toàn không thể nào qua mắt được Lưu Long Luyên. Vừa nhìn vào thì nàng đã nhận ra Tiểu Hắc trước mặt mình là một kẻ gian trá, không dám nói thật.

Nàng cười nhẹ, nhưng vẫn mang lại một cái cảm giác áp bức lớn chưa từng thấy, nói:

- Vậy một tay nải y phục cùng với bảo bối kia là để làm gì? Đệ đi bắt linh điểu hay sao? Còn cả túi vàng bạc kia nữa....? Đệ định làm gì với nó đây? Dụ chim bằng vàng, bằng bạc.

- Hay là... Dùng nó để thuê một cỗ xe ngựa, chạy dọc qua phía Đông Sơn, trốn tránh đây?

- Sư tỷ... Đệ, đệ hoàn toàn không có ý đó đâu. Chỉ là đệ lấy ra kiểm kê mà thôi.

Tiểu Hắc nói, nhưng Lưu Long Luyên căn bản là không hề nghe lọt tay những lời nói này của hắn. Nàng đưa bàn tay mịn màn như em bé của mình áp lên bả vai Tiểu Hắc, siết chặt, khiến cho Tiểu Hắc hắn có chút không chịu nổi mà đau đờn thầm kêu nhẹ một tiếng.

Nàng giận giữ nói:

- Người ta tin tưởng nhất chính là đệ đấy, đệ biết không? Ta trao cho đệ niềm tin lớn đến mức đó, mà tại sao đệ lại dám phản bội niềm tin của ta hả?

Bị chèn ép như thế, Tiểu Hắc cảm thấy bản thân mình không thở nổi, nói:

- Khục... Khục.... Sư tỷ... Thu sát khí lại. Đệ chỉ là một tiểu Tông Sư mà thôi. Lần này thu xếp... Chính là để cùng tỷ đi vi hành về Nam Dương mà...

Nghe xong những lời ói này của Tiểu Hắc, không ngờ được là Lưu Long Luyên lại có thể tin tưởng hắn được, liền thu lại sát khí, bối rối dịu dàng xin lỗi ríu rít Tiểu Hắc hắn:

- Vậy à... Tỷ xin lỗi! ~~~ Sư đệ, đệ có sao hay không? Là tại tỷ, tỷ nhạy cảm quá. Tỷ cứ ngỡ rằng đệ biết được thân phận của tỷ thì sẽ chán ghét tỷ, muốn rời xa tỷ chứ. Tỷ xin lỗi, thành thực xin lỗi đệ.

Tiểu Hắc cũng không dám đáp lại nặng nề, mà chỉ nhẹ nhàng nói:

- Long Luyên tỷ đừng nói như thế, đệ... Cũng có phần sai mà. Là tại đệ không nói với tỷ mà thôi.

Nhưng kỳ thực bên trong suy nghĩ của hắn chính là đang dựng hết cả da gà da vịt mình lên, mà nghĩ:

- Chết dẫm, chết dẫm thật rồi, không ngờ xuyên qua thêm một cái thế giới mới, lại gặp một cái ma nữ mới? Khốn khiếp, khốn khiếp. Ông đây chưa muốn chết nha. Chắc chắn đây chính là lỗi đến từ hệ thống rồi. Làm quái gì có thể trùng lập được như thế chứ?

Bạn đang đọc Ta Được Vô Số Nữ Yandere Theo Đuổi sáng tác bởi DieuHuynhThitLongNu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DieuHuynhThitLongNu
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.