Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngắm Hoa Trong Sương Tìm Vết Hổ

Phiên bản Dịch · 1852 chữ

"Tiểu Lạc, đệ trở về phòng nghỉ ngơi thật tốt, thuận đường giúp ta gọi Tiểu Hoàn tới, ta đi cùng nàng tới huyện nha, chuyện yêu ma này quan phủ sẽ không mặc kệ." Trần Huyên tóm lấy tay Trần Lạc, mở miệng nói.

Trần Lạc nhìn Trần Huyên, trong lòng thở dài một hơi. Trần Lạc tiền nhiệm là một tên tự kỷ mười phần, không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, đáng tiếc không có thiên phú, đọc tầm mười năm mà chẳng đọc ra được thứ gì nhưng hết lần này tới lần khác mơ mộng một khi ngộ đạo, tên đề bảng vàng, danh là gia chủ nhưng thật chất mọt gạo. Sự vụ lớn nhỏ trong nhà đều do Trần Huyên tự thân đi làm, cho nên hiện tại dù Trần Lạc triệu hoán ra Chung Quỳ, nhưng Trần Huyên vẫn vô thức cho rằng người trước mặt là đệ đệ phế vật trước kia, đương nhiên sẽ không an bài hắn đi báo quan.

"Tỷ, vẫn là để ta đi, tỷ cũng vất vả một ngày rồi." Trần Lạc trả lời. Hai mắt Trần Huyên đã mù, dù Tiểu Hoàn đi theo, Trần Lạc cũng có chút không yên lòng.

"Đệ vừa mới tỉnh, thân thể vẫn không ổn. Ta và Tiểu Hoàn đi là được, yên tâm đi, ta không sao!"

Đang lúc Trần Huyên nói chuyện, chỉ nghe một tiếng kinh hô:

"Tiểu thư, mắt của ngài. . . mắt của ngài có phải mù rồi không?"

Thì ra là nha hoàn Tiểu Hoàn trước đó té xỉu chẳng biết lúc nào đã tỉnh, vội vàng chạy tới, lúc này hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm đồng tử trắng bệch của Trần Huyên.

Trần Lạc chỉ cảm thấy bàn tay Trần Huyên đang nắm tay mình siết chặt mấy phần!

Trần Huyên bị vạch trần nhưng đã nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, sau khi biết được đôi mắt bị mù của mình có đặc thù rõ ràng như thế cũng không giải thích gì thêm nữa.

"Bộ dạng này của ta xác thực không tiện ra mặt. Như vậy đi, Tiểu Hoàn, ngươi đi gọi Bình thúc, bảo Bình thúc cùng Tiểu Lạc cùng đi một chuyến đến quan phủ." Trần Huyên vừa sai Tiểu Hoàn đang khóc thút thít đi, vừa căn dặn. Về phần trước đó Trần Lạc không chọc thủng chuyện của nàng, nàng chỉ im lặng không đề cập tới.

Trần Lạc gật gật đầu, Bình thúc tên đầy đủ là Trần Bình, là quản gia của Trần phủ. Nghe nói phụ thân của Trần Lạc có ân cứu mạng với hắn nên hắn đã vào Trần phủ, là trung bộc hiếm thấy. . .

"Vậy cứ thế đi." Trần Huyên nhanh chóng giải quyết xong mọi chuyện, lại dặn dò, "Tiểu Lạc, Thái tri huyện rất thích thưởng thức trà, trong thư phòng có một hộp bánh Tử Long Đảm của Đầm Châu, khi nào đệ đi huyện nha nhớ mang theo. Mặt khác đệ ngàn vạn nhớ kỹ, người gác cổng ở huyện nha là điệt nhi của Lý sư gia, không thể khinh thường, cũng không thể quá hành lễ, để Bình thúc thưởng một lượng bạc là được. Người đi ra dẫn đường người tám phần là Lý sư gia, đệ cứ nói có đồ cổ của tiền triều ngày khác mời hắn đến giám thưởng. Sau này ta sẽ an bài người đưa Giám Hồ Bút đến chỗ ở của hắn. . ."

Nghe Trần Huyên nói liên miên bàn giao một hồi, Trần Lạc mới biết được thì ra báo quan cũng có nhiều kỹ xảo như vậy, cũng không phải nói báo quan thì nhất định phải cần những thứ này, dù sao Đại Huyền triều trị chính xem như thanh minh, chỉ là Trần Huyên gấp gáp mời quan phủ giải quyết Hổ Yêu, để Trần phủ thoát khỏi nguy cơ sinh tử. Mà "Khẩn cấp xử lý" này dựa vào cũng không phải là bổn phận của quan phủ mà là tính cảm quan hệ giữa các đại nhân.

Trần Lạc cẩn thận nhớ kỹ những chuyện Trần Huyên căn dặn, một đường dìu Trần Huyên trở lại khuê phòng, lúc này Tiểu Hoàn chạy tới nói Bình thúc đã chờ ở thư phòng. lúc này Trần Lạc mới cáo lui, dặn dò Tiểu Hoàn chăm sóc tốt cho Trần Huyên rồi quay người đi đến thư phòng.

"Tiểu Hoàn, ngươi cảm thấy Tiểu Lạc có phải có thay đổi gì không?" Sau khi Trần Huyên nghe được tiếng Trần Lạc rời đi mới lên tiếng hỏi. Nàng ẩn ẩn phát giác được Trần Lạc có chút khác biệt với vị đệ đệ cuồng vọng ngây thơ, lại có chút sơ cách của mình trước kia, nhưng trong loại biến hóa này lại có thêm mấy phần thân cận, càng có cảm giác trưởng thành trong nháy mắt, cái này khiến nàng cũng không biết rốt cục có tốt hay là không.

"Biến hóa? Không béo không ốm, không cao không thấp, không đen không trắng. . . Không có gì thay đổi mà!" Tiểu Hoàn vừa sửa sang lại giường nệm vừa trả lời.

"Ta thấy ngươi thật là kẻ không tim không phổi!" Trần Huyên cười mắng một tiếng.

"Ta thấy tiểu thư ngài mới là không tim không phổi, mắt cũng đã mù lại còn so đo chuyện của Lạc thiếu gia." Tiểu Hoàn chu mỏ một cái, có chút ủy khuất nhìn về phía Trần Huyên. Tiểu Hoàn thuở nhỏ cùng lớn lên với Trần Huyên, tình như tỷ muội, lúc này trong phòng chỉ có hai người, nói chuyện tự nhiên là cũng ít kiêng kị hơn.

Trần Huyên ngây cả người, khẽ thở dài một hơi. Trần Lạc chỉ biết là "Ngân Châm Độ Hồn" là thuật cấm kỵ của "Thiên Môn Thập Tam Châm". Sau khi thi triển sẽ đánh mất một trong ngũ giác, nhưng hắn không biết thứ Trần Huyên tu hành cũng không phải là "Thiên Môn Thập Tam Châm" hoàn chỉnh nên sau khi thi triển "Ngân Châm Độ Hồn" tất nhiên sẽ đánh mất thị giác.

Từ lúc Trần Huyên cắm cây ngân châm đầu tiên vào huyệt đạo, nàng đã biết kết quả, nhưng nàng vẫn làm như vậy. Mặc dù không trực tiếp giết chết con Trành Quỷ kia, thế nhưng kéo tới lúc "Chung Quỳ" xuất hiện, cuối cùng tiêu diệt Trành Quỷ, cho nên lúc này cũng không uể oải bao nhiêu.

"Định Hồn Ngọc trong miệng Tiểu Lạc là cha lưu lại, không thể tổn hại, điều này nói rõ Tiểu Lạc không thể nào là bị cao nhân đoạt xá phụ hồn, vẫn là Tiểu Lạc khi trước. Cha nói giữa sinh tử là thời cơ tốt nhất để ngộ đạo, có lẽ là trải qua chuyện này, Tiểu Lạc đã thông suốt rồi. . ." Trần Huyên thầm nghĩ như vậy.

Ngay lúc bản thân Trần Huyên đang tự hỏi, Trần Lạc đang trong thư phòng tiến hành một trắc nghiệm thân phận khác.

"Thiếu gia tuổi nhỏ lúc đã từng đánh gãy lão nô một cái răng, thiếu gia có nhớ được là chuyện lúc mấy tuổi không?"

"Sáu tuổi. Có điều không phải ta đánh gãy, là lúc ngài cõng ta bò qua Bác Vọng Lâu vì bảo vệ ta mà đánh nhau bị đập gãy. . ."

"Bản nghĩa kinh thứ nhất thiếu gia đọc là lão nô mang đến, thiếu gia còn nhớ rõ là cái gì không?"

"Là quyển Xuân Thu mà cha ta sao chép, có điều ta không được xem nên dưới cơn nóng giận đã xé mất. Ngài gạt cha ta nói là do chó cắn. . ."

"Lão nô ở bên ngoài có một tình nhân, thiếu gia còn nhớ rõ là ai chăng?"

"Chó má, tình nhân của ngươi chính là trù nương Mã đại thẩm nhà ta. Khi ta còn bé thích ăn nhất là bánh đường của Mã đại thẩm, ngươi lấy việc công làm việc tư mời Mã đại thẩm vào trong phủ làm trù nương. Đến giờ đã mười lăm mười sáu năm trôi qua, ngươi còn chưa lên được giường của Mã đại thẩm, ta xem thường ngươi!"

"Khụ khụ. . ." Lão giả trước mặt Trần Lạc bị sặc nước bọt của mình mà ho khan hai tiếng, dùng một đôi mắt già vẩn đục lại đánh giá Trần Lạc một phen, đột nhiên kêu rên một tiếng, nhào tới ôm Trần Lạc vào trong ngực, ngữ khí nghẹn ngào: "Thiếu gia, thật đúng là thiếu gia. . . Quả nhiên là lão gia phù hộ, để thiếu gia ngài khởi tử hoàn sinh. . . Thiếu gia, lão nô xin lỗi ngài. . ."

Lão giả này dĩ nhiên chính là quản gia của Trần phủ - Trần Bình, Trần Lạc đã sớm từ thanh âm khàn khàn này nghe ra đây chính là cái kẻ trước đó đã cầm máu chó mực tạt thẳng lên đầu mình, còn bảo người ta cầm đinh quan tài đóng đinh mình. Có điều lúc này nhìn lão nhân gia khóc đến sắp tắt thở cũng chỉ phải trấn an một phen, miễn cho Trần phủ lại thêm một đám tang.

Ước chừng qua thời gian uống cạn chung trà, Trần Bình cuối cùng cũng bình tĩnh, mà khi nghe Trần Lạc nói từ đầu đến cuối chuyện Trành Quỷ hại người lại vội vàng lau nước mắt đầy mặt, nói: "Tiểu thư nói rất đúng, chúng ta đi báo quan. Hiện giờ hạ nhân trong phủ đều bị tiểu thư đuổi đi, chỉ có mười lão tá điền nhà ta ở viện trước. Ta sẽ đi gọi vài người khoẻ mạnh bảo vệ thiếu gia đi đến quan phủ."

"Bình thúc chờ một lát!" Trần Lạc gọi Trần Bình lại, nói, "Nếu cứ như vậy mà đến quan phủ, đến khi bắt đầu tra hỏi mà chúng ta cái gì cũng không biết thì cũng chỉ tốn thời gian. Tốt nhất chúng ta nên nghiên cứu một chút, có cái đột phá mới tốt."

"Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hổ Yêu này thao túng Trành Quỷ mưu hại Trần gia ta, tất nhiên là có ân oán với Trần gia ta. Bình thúc ngươi là lão nhân ở Trần gia, ngươi thử nghĩ kỹ xem Trần gia ta có chỗ nào đắc tội với Hổ Yêu?"

Trần Bình ngây ra một lúc, trong đầu cố gắng nghĩ lại rồi nói:

"Trần gia ta đọc canh gia truyền*, chỗ nào lại đắc tội yêu quái gì? Lão gia khi còn sống yêu thích vân du tứ phương, nhưng trừ yêu diệt diêt man lại dùng thân phận khác, sẽ không liên luỵ đến trong nhà. Hổ Yêu này. . ."

(*vừa làm nông vừa đọc sách)

Đột nhiên Trần Bình tựa hồ nghĩ tới điều gì, vỗ đùi một cái thật to: "Chẳng lẽ là bởi vì chuyện kia. . ."

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.