Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Châu Chấu Đá Xe

Phiên bản Dịch · 2084 chữ

Liên Ai chống đỡ ngồi dậy, cả người đau đớn làm nàng không khỏi nhíu mày. Không gian loạn lưu trùng kích đã làm gãy xương sườn và xương đùi của nàng, càng nghiêm trọng hơn chính là nàng cảm giác được các cơ quan nội tạng của mình cũng đã chịu tổn thương.

“Tiểu tử kia vẫn còn có thể đi lại?” Nhìn dấu vết Trần Lạc rời đi còn lưu lại trên mặt đất, Liên Ai nghi hoặc: “Hắn cũng chịu không gian loạn lưu trùng kích lại có thể không chết.”

Có điều lại nghĩ đến một kiếm kia của Trần Lạc thế mà lại chém tan nát chiếc mặt nạ của nàng, nên biết rằng chiếc mặt nạ của nàng có thể chịu được một kích toàn lực của Đại Nho. Văn Tâm lại chủ động dung hợp với nhau, trên mặt Liên Ai càng lộ ra thần sắc hứng thú.

“Vốn dĩ chỉ là muốn bắt hắn trở về luyện lại Văn Tâm ra, không nghĩ tới hắn lại thú vị như thế. Không uổng công ta hạ trùng độc lên người hắn lúc ở giữa không gian loạn lưu!”

Liên Ai nhíu mày, lúc trước nàng cho rằng Trần Lạc hẳn phải chết, lo lắng thi thể Trần Lạc sẽ bị không gian loạn lưu cuốn đến địa phương khác mới không màng nguy hiểm bản thân mà hạ Truy Tung cổ lên người Trần Lạc, nhưng mà nàng không ngờ, Trần Lạc lại còn có thể sống sót qua không gian loạn lưu, xem dấu vết rời đi, hình như là cũng không bị trọng thương.

Trên người hắn nhất định có bí mật!

Lúc này Liên Ai không có biện pháp đứng dậy, hé mở miệng, một đạo bạch quang từ trong miệng Liên Ai bay ra. Bạch quang kia nhanh chóng biến lớn, cuối cùng hóa thành một yêu quái hình người, là một con bọ ngựa thành yêu.

“Ta phải dưỡng thương, ngươi đi theo khí tức của Truy Tung cổ, bắt tiểu tử kia lại!” Liên Ai hạ lệnh.

Bọ ngựa yêu hai chân trước giao nhau, hai lưỡi đao răng rắc rung động, làm tư thế ôm quyền, xoay người, hai đôi cánh phía sau rung lên, bay về phương hướng Trần Lạc rời đi.

Lúc này, Liên Ai mới duỗi tay mở cái bình nhỏ bên hông mình ra, bên trong bò ra một con Bích tằm toàn thân như ngọc, Bích tằm kia di chuyển thân thể, phun ra một sợi tơ tằm màu xanh lục, quấn quanh người Liên Ai.

Ước chừng bảy, tám phút sau, Bích tằm đã hoàn toàn dệt ra một cái kén tằm màu xanh lục, quấn Liên Ai vào bên trong. Sau đó, cả thân mình Bích tằm kia từ từ biến thành màu đen, cuối cùng "ầm” một tiếng nổ tung thành một bãi mủ huyết.

Cổ môn kỳ trùng —— Hoán Mệnh Xuân Tằm!

……

Trần Lạc có chút hối hận.

Ngày hôm qua hắn nên đả thông kinh mạch trên hai chân trước.

Bây giờ một đường chạy như điên, cảm giác hai chân sắp không còn là của mình. Ngược lại là cánh tay lại có cảm giác mạnh mẽ hữu lực.

Nói không chừng trồng cây chuối mà chạy còn nhanh hơn so với bây giờ.

Ừm, Bên trong Đại Thoại Tây Du của Tinh gia cũng có một môn công pháp như vậy...

Trần Lạc ngồi ở một nơi khô ráo trên mặt đất, đấm đấm cái đùi đau nhức của mình. Hắn tính thử một chút, từ ngày hôm qua đến bây giờ đã chạy được bốn năm chục km.

“Không đủ an toàn!” Trần Lạc thầm tính toán: “Nếu là kiếp trước, ta cũng xem như trốn thoát. Thế nhưng là đây là thế giới tiên hiệp, không chừng người ta có thể bay đấy……”

Nhìn phía trước vẫn là hai sườn núi cao ngất, Trần Lạc thầm ảo não: “Có phải chạy sai hướng rồi không?”

Nhưng mà tình huống hiện tại đã không thể quay đầu lại được.

“Bỏ công mài đao chẻ củi nhanh hơn, lại đả thông mấy cái kinh mạch, có lẽ cơ hội chạy ra bên ngoài sẽ nắm chắc hơn một chút nữa.” Trần Lạc nghĩ đến.

Nói làm liền làm, Trần Lạc tìm một nơi tương đối kín đáo, ngồi xếp bằng, chuẩn bị tiếp tục đả thông kinh mạch…

“Thái âm…… Không đúng!”

Vốn dĩ hắn định tiếp tục đột phá chính kinh, nhưng đột nhiên nghĩ đến, theo như võ đạo truyền thừa, sáu chính kinh cộng thêm hai kì kinh, liền xem như tiến vào Thông Mạch cảnh, đơn giản là hạ phẩm mà thôi. Nhưng rõ rành Thông Mạch cảnh sẽ có tác dụng nâng cao tố chất thân thể cực lớn.

(Sáu kinh mạch chính và hai kinh mạch phụ)

“Trước thông hai mạch Nhâm Đốc sau đó lại chậm rãi đả thông kinh mạch khác là được.”

“Hơn nữa, hai mạch Nhâm Đốc..., là mơ ước khi bé của bao nhiêu nam hài tử nha!”

Trần Lạc lập tức tiến vào trạng thái nhập định, tìm được vị trí của nhậm mạch. Lúc này đám sương mù bảy sắc trong cơ thể Trần Lạc bởi vì ngày hôm qua thông mở sáu mạch, kích thước từ một quả bóng rổ đã biến thành bóng chuyền.

Trần Lạc tiếp tục điều động sương mù bảy sắc, rút ra một tia nhập vào bên trong nhâm mạch.

Nửa khắc sau, chân mày Trần Lạc hơi hơi nhăn lại.

Lần đả thông kỳ kinh này, độ khó cùng tiêu hao càng gấp bội so với chính kinh.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, ước chừng ba canh giờ sau, trong cơ thể Trần Lạc liên tiếp truyền ra một âm thanh trầm thấp “Phốc phốc”.

Nhâm mạch, thông!

Trần Lạc đứng lên, đi về phía trước hơn mười thước rồi lại ngồi xuống lần nữa.

Hắn thả một cái rắm.

“Phương thức bài trừ tạp chất của kỳ kinh đúng là không thích hợp bế quan tu luyện…” Trần Lạc phun ra một câu, tiếp tục tu hành Nhâm mạch…

……

Bọ ngựa yêu tung cánh bay thẳng.

Là cổ trùng hộ vệ được tôn chủ ban cho chủ nhân, nó hiểu rõ đây là một cơ hội để lập công.

Từ khi tu vi của chủ nhân thăng tiến vào Lục phẩm mệnh cổ, thất phẩm cổ vệ như bọn chúng chỉ tồn tại như một vật hy sinh.

Không phải chủ nhân không muốn phái nhiều cổ vệ truy đuổi, chỉ là hình như chủ nhân đang bị thương nên chỉ có thể điều động một cổ vệ.

Mà kẻ may mắn này, cư nhiên là nó.

Chỉ cần lần này lập công, dựa theo tính tình của chủ nhân nhất định sẽ ban thưởng cho nó, có lẽ nó sẽ được ban tài nguyên để tiến hóa, trở thành lục phẩm linh cổ. Không cần giống như các đồng loại khác, được mơ hồ gọi ra sau đó mơ hồ chết đi.

Nó là một con bọ ngựa yêu có lí tưởng sống!

Về phần mục tiêu, một người bình thường thôi.

Cho dù có chút gian xảo, có thể đánh lén chủ nhân thì xét đến cùng hắn cũng chỉ là một người thường.

Nghĩ vậy, lưng Bọ ngựa yêu lại phát lực, bay nhanh hơn vài phần.

Càng nhanh chóng bắt được mục tiêu, nói không chừng, chủ nhân ban thưởng càng phong phú hơn.

……

Chừng bốn canh giờ nữa trôi qua, âm thanh “Phốc phốc” quen thuộc lại vang lên.

Đốc mạch, thông!

Trần Lạc lại di chuyển sang một chỗ khác, lúc này mới bắt đầu cảm nhận biến hóa của thân thể.

Ừm, rất tốt, cảm giác đói khát cùng đau nhức trên người đều đã biến mất, chỉ cảm nhận được sinh lực vô tận đang tràn đầy bên trong thân thể.

Ngẩng đầu quan sát, có thể nhìn thấy rõ ràng hoa văn trên nham thạch, thậm chí bên tai còn nghe được tiếng gió mỏng manh.

Tiếp theo Trần Lạc thử nín thở, hắn phát hiện mặc dù miệng mũi không hề hô hấp, nhưng mà lỗ chân lông trên thân thể lại có quy luật mà mở ra khép vào, bản thân cũng không có cảm giác hít thở không thông.

“Ngăn cách trọc khí bên ngoài sao?” Trần Lạc nháy mắt nghĩ tới điểm trọng yếu trong đó.

Trần Lạc nhìn viên đá bên cạnh, nâng chân lên hung hăng dẫm xuống, viên đá kia liền bị Trần Lạc một chân đạp nát như đậu hủ.

Trần Lạc ngẩn ra, cảnh tượng như vậy hắn đã từng thấy Kỷ Trọng biểu diễn qua, có điều trước đó là Kỷ Trọng trước đó là dùng hạo nhiên chính khí bao khỏa chân mới có thể hoàn thành, bị Trần Lạc khinh bỉ “Võ trang sắc bá khí" một hồi lâu.

Đang lúc Trần Lạc đang trầm tĩnh trong tin tức cơ thể được thăng tiến, trong lòng vang lên truyền âm của Chung Quỳ .

“Chủ nhân, hình như ta thức tỉnh thiên phú mới!”

Trần Lạc hơi sửng sốt, theo sau mừng như điên, hỏi: “Là thiên phú gì?”

“Khu quỷ! Hiện tại mỗ gia có thể điều khiển năm con tiểu quỷ.”

Trần Lạc phản ứng lại, Chung Quỳ tuy rằng ăn quỷ, nhưng là đích xác có vô số tiểu quỷ ở dưới trướng nghe lệnh. Nếu đúng là vậy thì mỗi lần tu vi hắn đề cao, có lẽ sẽ có một ngày, Chung Quỳ thật sự biến thành đại phán âm phủ trong truyền thuyết…

“Chủ nhân, còn có ta!” Hắc miêu hiện lên trên vai Trần Lạc: “Hình như ta cũng đã tiến hóa.”

“Nói nghe xem…” Trần Lạc không ngờ, bản thân đột phá còn có thể kéo theo các thư linh thăng cấp.

“Chính là cảm ứng của ta càng thêm nhạy bén, thời gian tính toán mỗi khi chủ nhân công kích sẽ giảm bớt, mặt khác, dù không phải ở trạng thái tấn công thì chủ nhân cũng càng thêm nhạy bén với biến hóa của cảnh vật xung quanh …Quên đi, chủ nhân tự mình cảm thụ xem…”

Hắc miêu nói xong lại trở về bên trong thân thể Trần Lạc. Trần Lạc đột nhiên cảm giác được không khí di chuyển xung quanh, quanh mình tồn tại một hình thái khác của năng lượng chiếu rọi trong đầu Trần Lạc.

“Trời đất, đây là lĩnh vực? Ta……”

Trong lòng Trần Lạc cảm thán chưa xong, đột nhiên biến sắc, phản xạ có điều kiện lui về phía sau vài bước. Một đạo hàn quang ở trước người Trần Lạc xẹt qua, trước ngực bị hàn quang kia cắt qua tạo thành một lỗ hổng.

Trong hư không truyền đến một câu kinh ngạc.

Trần Lạc nhíu mày, hơi hơi nhắm mắt lại, cảm ứng được không gian bên trái xuất hiện dao động, nghiêng người né tránh, quả nhiên đạo hàn quang xuất hiện bên trái Trần Lạc, lại vồ hụt.

Trần Lạc đá một cước, một thân ảnh bị hắn một cước đá từ trạng thái ẩn thân đá ra.. Trần Lạc nhìn lại, là một con Bọ ngựa yêu.

Quái vật côn trùng!

Sắc mặt Trần Lạc lạnh xuống, hỏi: “Liên Ai phái ngươi tới?”

Giọng nói bọ ngựa yêu lạnh như băng: “Tục danh của chủ nhân không phải kẻ như ngươi có thể gọi……”

Song đao cầm trên cánh tay nó lại lần nữa cọ xát, phát ra âm thanh chói tai “Răng rắc ”: “Thúc thủ chịu trói, nếu không công kích tiếp theo, song đao của ta sẽ chặt đầu ngươi!”

Trần Lạc nhìn chằm chằm song đao trên cánh tay bọ ngựa yêu, đột nhiên khóe miệng hơi hơi nhếch, nhặt lên một nhánh cây từ trên mặt đất.

“Đúng lúc, hiện tại ta cũng muốn thử xem thực lực của mình.”

Bọ ngựa yêu nheo đôi mắt lại, đằng đằng sát khí, múa may song đao trên cánh tay vọt về phía Trần Lạc.

Tay Trần Lộ cầm nhánh cây, nhìn Bọ ngựa yêu đang vọt tới, nâng nhánh cây lên, tựa như trong tay đang cầm kiếm mà chỉ về phía trước.

“Độc Cô Cửu Kiếm · Phá Đao thức!*

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.