Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Nho Nói Về Quỷ

Phiên bản Dịch · 2070 chữ

Đại Nho!

Đây chính là địa vị cao nhất của Nho Môn trên thế gian!

Đại Nho lên nữa chính là Thánh Nhân.

Mà thời đại này, Nho Môn không Thánh Nhân, Đạo Môn không Thiên Tôn, Phật Môn không Phật Đà.

Có thể nói, Đại Nho chính là một đám người đứng đầu nhất cái thế giới này.

Nhân vật như vậy, thế mà điểm danh muốn gặp ta? Rốt cục là vì cái gì?

Trần Lạc vô cùng không hiểu.

Nhưng mà không hiểu thì không hiểu, Trần Lạc vẫn là dựa theo căn dặn của Thái Đồng Trần nhanh chóng chỉnh lý dung nhan của mình rồi theo hắn về huyện nha.

Thiếu niên hấp hối lam kia lũ tự nhiên là giao cho Tiểu Hoàn chăm sóc.

. . .

"Ngươi chính là Trần Lạc?" Lúc Thái Đồng Trần mang theo Trần Lạc trở về huyện nha, Ngụy Diễm đang viết chữ. Hắn gác lại bút lông, đỡ Trần Lạc đang khom mình hành lễ dậy, trên dưới nhìn thoáng qua mới thở dài nói, "Đáng tiếc, không phải đệ tử Nho gia ta."

Trần Lạc bất đắc dĩ cười khổ: "Vãn bối thiên tư tối dạ, không có thiên phú Đọc Hiểu, không sinh ra hạo nhiên chính khí."

"Không sao. . ." Ngụy Diễm ra hiệu Trần Lạc ngồi xuống, ôn hòa nói ra, "Hạo nhiên chính khí bất quá là đạo tu hành, nghiên cứu học vấn lại không cần đến."

"Lão phu nghe nói ngươi có một thư linh có thể ăn quỷ dò xét linh hồn, không biết có thể nhìn thử không?"

Trần Lạc ngây ra một lúc, vị Đại Nho này muốn gặp Chung Quỳ? Hắn liếc nhìn Thái Đồng Trần, Thái Đồng Trần gật gật đầu, ra hiệu Trần Lạc làm theo.

Trần Lạc hô nhỏ "Chung Quỳ", chỉ thấy một đoàn sương mù màu đen trống rỗng xuất hiện, Chung Quỳ từ trong sương mù hiện ra. Hắn hướng phía Thái Đồng Trần cùng Ngụy Diễm thi lễ, liền đứng bên cạnh Trần Lạc.

"Diệu. . ." Ngụy Diễm lại như nhìn thấy tuyệt thế mỹ nữ, đứng dậy đến gần hai bước, đôi mắt cơ hồ biến thành ngọc lục bảo, chỉ lo nhìn chằm chằm dò xét Chung Quỳ.

"Thân là quỷ khu, lại thuộc về linh, trên thân còn có Thiên Đạo chi lực. . ." Ngụy Diễm đột nhiên nhìn về phía Trần Lạc, "Hắn có thể ăn quỷ?"

Trần Lạc nhìn vị Đại Nho có chút cổ quái kia khẽ gật đầu.

Ngụy Diễm nói một câu "Chờ một chút", lập tức bước ra một bước, biến mất khỏi huyện nha .

"Thúc phụ. . ." Trần Lạc nhìn về phía Thái Đồng Trần đanglúng túng, "Ngụy Đại Nho đây là ý gì?"

Thái Đồng Trần lắc đầu: "Ta cũng không biết. Trước đó ta bẩm báo với gia sư chân tướng của viên Văn Tâm kia, gia sư nghe được chuyện thư linh của ngươi liền lâm vào trầm tư, cuối cùng bảo ta gọi ngươi tới. . ."

Thái Đồng Trần vẫn chưa nói xong, Ngụy Diễm lại xuất hiện tại trước mặt Trần Lạc, hơi vung tay, hai đoàn bóng đen từ trong tay áo bị ném ra ngoài, lại là hai tiểu quỷ cấp bậc du linh.

"Đây là dã quỷ ở bãi tha ma ngoài thành, ngươi bảo thư linh ăn hai chúng nó cho ta xem thử. . ."

Trần Lạc ngây ra một lúc, nhìn thấy Ngụy Diễm vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không giống đang nói đùa, nghiêng đầu liếc mắt ra hiệu cho Chung Quỳ.

Chung Quỳ cũng ngây ra, đây là muốn nuôi cơm sao?

Bất quá Trần Lạc đã hạ lệnh, hắn cũng không chối từ, sải bước đi đến trước mặt hai du linh, một tay nắm lấy một cái, mở miệng rộng liền răng rắc răng rắc bắt đầu ăn.

Hình ảnh cực kỳ huyết tinh!

Thẳng đến Chung Quỳ ăn xong, liếm môi, đánh nấc một cái, lại về đứng thẳng bên người Trần Lạc.

"Diệu quá thay. . . Diệu quá thay. . ." Ngụy Diễm vậy mà thoải mái cười to, đột nhiên xoay người thi lễ với Trần Lạc, khiến Trần Lạc cùng Thái Đồng Trần giật nảy mình. Trần Lạc nghiêng người, Thái Đồng Trần liền vội vàng tiến lên nâng Ngụy Diễm, hỏi: " n sư, ngài đây là làm gì! Lạc nhi là tiểu bối, không gánh nỗi đại lễ như thế của ngài!"

"Tránh ra tránh ra!" Ngụy Diễm vung tay lên liền hất Thái Đồng Trần ra, "Ngươi cao ở học vấn, lại thấp ở chuyện khắp thiên hạ. Chuyện đại sự thế này vậy mà ngươi lại không có chút phát giác nào!"

Thái Đồng Trần cũng mờ mịt, không biết rốt cục hắn không phát giác cái gì.

Ngụy Diễm đột nhiên duỗi tay nắm lấy Trần Lạc: "Tiểu hữu, theo ta đến nơi khác nói chuyện!"

Trần Lạc chỉ cảm giác mình trong nháy mắt như mất trọng lượng, lại mở mắt ra, vậy mà đã đứng trên không trung, dưới chân là một cỗ xe nguy nga, mà Ngụy Diễm Đại Nho đang đứng tại bên cạnh mình,

Chung Quỳ đứng ở phía sau, ẩn ẩn có ý bảo hộ.

"Ngụy lão tiên sinh, ngài đây là. . ."

Ngụy Diễm nhìn qua phía dưới, đánh gãy lời Trần Lạc: "Tiểu hữu, ngươi có biết tam họa thiên hạ?"

Trần Lạc lắc đầu.

"Man họa, Quỷ họa, Yêu họa!" Ánh mắt Ngụy Diễm bỗng nhiên trở nên sâu xa, nhìn hướng chân trời, "Man họa cùng Yêu họa không cần nhiều lời, từ khi Nhân tộc ta lập tộc đến nay, bắc chiến Man tộc, nam kháng Vạn Yêu, người người đều biết."

"Duy chỉ có Quỷ họa, người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái*, mà người biết rất ít."

"Mặc dù biết, cũng là biết bề ngoài chứ không biết cái gốc."

Ngụy Diễm thu hồi ánh mắt nhìn hướng chân trời ánh mắt, lại nhìn xuống dưới, hỏi: "Ngươi nhìn thấy cái gì?"

Trần Lạc lòng tràn đầy nghi hoặc, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy phía dưới chính là đèn hoa thắp sáng huyện thành Vạn An, người làm việc nhao nhao về nhà, tửu quán người người nhốn nháo.

"Nhà nhà đốt đèn, quốc thái dân an?"

Ngụy Diễm cười khẽ một tiếng, phất ống tay áo, một đạo thanh quang bắn vào bên trong thân thể làm cho hai mắt Trần Lạc dần hiện ra một đạo thanh quang, nói: "Ngươi lại nhìn xem!"

Trần Lạc lại cúi đầu nhìn liền biến sắc, lúc này, hắn trông thấy huyện Vạn An, có từng đám khói đen phiêu đãng, mà ngoài thành càng là nhiều vô số kể, thành quần kết đội.

"Những này là. . . Quỷ?"

Ngụy Diễm thở dài một hơi, gật đầu nói: "Không sai, chính là quỷ!"

"Tiên hiền có lời, ở nơi thế giới này không thể thấy, có một con sông Sinh Linh. Sau khi sinh linh chết, trí tuệ linh quang tán đi, hóa thành linh thể đơn thuần, liền có thể bị sông Sinh Linh hấp dẫn nhập vào trong sông. Hoặc là bị sông Sinh Linh đưa đến nơi khác, đầu thai hóa thành một sinh mệnh khác, hoặc là theo sông Sinh Linh đi xa, tiến vào Minh Thổ trong truyền thuyết."

Trần Lạc nghe đến đó, điểm khả nghi trong lòng tỏa ra. Theo cách nói của Ngụy Diễm, chẳng lẽ cái thế giới này không có âm tào địa phủ, cũng không có Lục Đạo Luân Hồi?

Nhưng vào lúc này, trong lòng Trần Lạc đột nhiên vang lên truyền âm của Chung Quỳ: "Chủ công, nhớ kỹ trước đó mỗ gia từng nói, Minh Thổ này có chút kỳ quái?"

"Mỗ gia thử tiến vào Minh Thổ, lại như bị một cỗ lực lượng ngăn cản. Tựa hồ Minh Thổ kia không giống Minh Thổ mỗ gia biết, lại hấp dẫn âm hồn sinh vật."

"Mỗ gia cũng chưa cảm giác được khí tức luân hồi."

Trần Lạc giật mình, nhìn về phía Ngụy Diễm; "Vậy những thứ quỷ này là như thế nào mà đến? Theo lý thuyết không phải sẽ tiến vào sông Sinh Linh kia sao?"

Ngụy Diễm lắc đầu: "Vô luận Nhân, Yêu, Man thì trong hồn phách đều có trí tuệ linh quang. Lấy con người làm ví dụ, con người sau khi chết hồn phách ly thể, trí tuệ linh quang lẽ ra sẽ tiêu tán. Nhưng lại có một số người, hoặc là có chấp niệm, hoặc là có dục vọng, lại có thể gắt gao giữ vững một điểm linh quang cuối cùng không bị sông Sinh Linh hấp dẫn."

"Dần dà, khi linh quang tan hết, lại bị sông Sinh Linh lãng quên sẽ hóa thành quỷ."

"Quỷ cần tinh khí sinh linh mới có thể trường tồn, bởi vậy mới có cách nói quỷ hại người."

"Số lượng sinh linh ở thế giới này quá lớn, cho dù chỉ có một phần trăm, thậm chí một phần ngàn hồn phách hóa thành quỷ vật, thời gian dài cũng là cuồn cuộn quỷ chúng. Dù là tuyệt đại bộ phận đều là tiểu quy du linh cấp thấp nhất nhưng cũng nguy hại không nhỏ, cái này, chính là quỷ họa!"

====

Góc vui đọc truyện thêm kiến thức.

*(Nguyên văn: tử bất ngữ quái lực loạn thần. Nằm trong Luận ngữ - Tử bất ngữ của Khổng Tử.

Câu này trong thiên Thuật nhi trong Luận ngữ. Cách hiểu truyền thống là "Khổng Tử không nói chuyện quái dị, bạo lực, phản loạn, không khinh suất nói về tích quỷ Thần".

Câu "Tử bất ngữ quái lực loạn Thần" nằm trong đoạn văn sau:

Diệp Công hỏi Tử Lộ rằng Khổng Tử là người như thế nào. Tử Lộ không trả lời.

Sau khi biết chuyện này, Khổng Tử nói: "Sao trò không nói rằng, ông ấy là người miệt mài học tập quên cả ăn, học tập hăng say vui vẻ đến nỗi quên hết cả ưu sầu, không biết là tuổi già đang đến".

Khổng Tử còn nói: "Thực ra không phải ta sinh ra đã là người có tri thức, mà là người yêu thích lễ và đức cổ đại, chuyên cần, mẫn tiệp cầu tri thức".

Nói đến đây, Khổng Tử dừng lại không nói nữa, chỉ sợ dùng sức sẽ phân tâm, làm nhiễu loạn tâm thần (Tử bất ngữ quái lực loạn thần). Một lúc sau Khổng Tử mới nói tiếp: "Ba người cùng đi thì trong đó nhất định có một người có thể là thầy của ta. Chọn sở trường của họ để học tập theo, sửa những khuyết điểm mà họ có và mình cũng có".

Trong đoạn văn "vui thích học tập" như thế này thì câu "Tử bất ngữ quái lực loạn thần" không phải Khổng Tử đột nhiên tư duy hỗn loạn, nói ra tư tưởng Thuyết vô Thần, mà đó là miêu tả tình hình Khổng Tử đột nhiên dừng lại, suy nghĩ sâu xa. Căn cứ vào tình hình học tập tư thục cổ đại, chúng ta có thể tưởng tượng tình cảnh lúc đó như sau:

Khi Khổng Tử đang giảng cho Tử Lộ rằng ông đã lấy việc học tập làm niềm vui, yêu thích lễ đức cổ đại, chuyên cần như thế nào... thì đột nhiên ông trầm tư không nói, nhắm mắt ngưng thần suy nghĩ. Sau đó ông mở mắt ra, nói với Tử Lộ đạo lý coi người khác là thầy, học ưu điểm, sửa bỏ khuyết điểm như thế nào.

"Tử bất ngữ quái lực loạn thần", chữ "quái" trong câu này là động từ, chứ không phải danh từ, nghĩa là "nghi hoặc, e sợ". Chữ "lực" ở đây là danh từ nghĩa là sức lực, sức mạnh. Chữ "loạn" ở đây là động từ, nghĩa là "nhiễu loạn", "làm rối loạn". Chữ "Thần" ở đây không phải là quỷ thần mà là tinh thần. Như vậy, câu nói này có nghĩa là: "Khổng Tử không nói, chỉ sợ dùng sức sẽ phân tâm làm rối loạn thần trí", hoàn toàn không có nghĩa "Khổng Tử không nói đến chuyện quái lạ, bạo lực, phản loạn và quỷ Thần".

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.