Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta muốn mua chó

Phiên bản Dịch · 1001 chữ

Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh

-----------

Trần Lạc sợ run người, hắn còn tưởng là “mình” đang định siết cổ cô gái tới chết, không ngờ “mình” lại đỡ nàng nằm lên giường rồi kiểm tra mạch đập của nàng.

Trần Lạc hiểu “mình” làm vậy là để chính Trần Lạc yên tâm, chứng minh “mình” không có giết cô gái này.

Trần Lạc âm thầm thở phào một hơi, sau đó lại bắt đầu bối rối, bởi vì hắn căn bản chẳng hiểu “mình” muốn làm cái gì.

Hắn thấy “mình” không để ý tới cô gái nữa mà lấy điện thoại ra, bắt đầu ấn phím.

Lát sau điện thoại được kết nối.

“Ta muốn mua chó.”

Trần Lạc nghe “mình” mở miệng nói ra câu đầu tiên, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi. Sao lại từ chơi gái biến thành mua chó rồi?

Đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi mới lên tiếng: “Ngươi gọi nhầm số, ta không bán chó.”

“Ta còn muốn mua thức ăn cho chó và ống đựng nước.”

“Đã nói không bán rồi, con mẹ nó mày có hiểu tiếng người không hả!” Người kia rõ ràng đã bắt đầu tức giận.

“Thái Hạo Minh, ta cho ngươi thể diện rồi, đừng có không biết điều.”

Trần Lạc nghe được chính mình nói ra câu này, trong lòng giật bắn. Bởi vì giọng của “mình” không có chút độ ấm nào, hắn hoàn toàn không ngờ được mình lại có thể phát ra tiếng nói lạnh lùng tàn nhẫn như thế.

“Ngươi biết ta?”

Thái Hạo Minh nghe Trần Lạc gọi tên mình cũng rất ngạc nhiên.

“Ta không chỉ biết ngươi mà còn biết ngươi là thủ hạ của Hà Tường, sống ở căn hộ số 906 toà nhà 45 thôn Long Tân. Ngươi dính đến ma tuý, đã tiêu sạch tiền nên mới bán chó trên mạng để kiếm tiền. Bây giờ đưa thứ ta cần tới nhà trọ Tuỳ Duyên ở thôn Long Tân, phòng số 204. Nơi này là địa bàn của Triều Nam Hội các ngươi, hẳn là ngươi sẽ không sợ kẻ chỉ có một mình như ta nhỉ?”

Thái Hạo Minh nghe vậy lại lâm vào im lặng. Lúc này trong lòng hắn đã kinh hãi đến cực điểm, không hiểu vì sao kẻ ở đầu dây bên kia lại hiểu rõ lai lịch của hắn đến vậy.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Nếu ta là cảnh sát hoặc kẻ thù của ngươi thì đã đi thẳng tới nhà xử lý ngươi rồi, không cần phải nói nhảm nhiều như vậy.”

Trần Lạc lạnh nhạt nói thêm. “Ta chỉ là một người muốn mua chó, ngươi đem đồ tới, ta giao tiền, giao dịch kết thúc, vậy thôi.”

Thái Hạo Minh giật mình suy nghĩ, cảm thấy lời Trần Lạc nói rất hợp lý.

“5000 đồng. Ta chỉ có linh kiện, ngươi phải tự mình ráp.”

“Được.”

Trần Lạc nói xong liền cúp điện thoại.

Mà Trần Lạc chính chủ dù hiểu được “mình” vừa mới làm giao dịch với người ta nhưng vẫn chẳng biết đồ được giao dịch là cái gì.

Hoá ra “mình” không chỉ có thể giành quyền điều khiển thân thể mà còn tự nói chuyện với người khác được.

Trần Lạc bỗng cảm thấy tủi thân vô cùng, hắn giống như đang bật auto đánh quái trong game online, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình tự đánh quái lên cấp.

Rốt cuộc tình huống quỷ dị này là sao đây? Hắn có hai nhân cách hả? Hay tâm thần phân liệt?

Trần Lạc trầm tư suy nghĩ chỉ một chốc, sau đó hắn giật mình kinh hãi thốt lên:

“Là chính ngươi đã giết Lê Toa và xử lý đám người trong công viên Đông Hoa?!”

Không có ai đáp lời hắn.

Trong lòng Trần Lạc kinh sợ không thôi, càng nghĩ càng cảm thấy chắc chắn với suy đoán này. Bản thân hắn tuyệt đối không dám làm loại chuyện tàn nhẫn như vậy, mà mấy người trong công viên rõ ràng là đã đánh nhau một trận mới bị đánh ngất. Trần Lạc biết rõ mình không có năng lực lấy một địch năm, lại còn đánh ngất toàn bộ năm người kia.

Nếu đã không phải do Trần Lạc làm vậy chỉ có thể là do cái kẻ đang khống chế thân thể của hắn.

Nhưng Trần Lạc thật sự không hiểu được chuyện gì xảy ra với mình.

Đúng lúc này hắn lại nhìn thấy “chính mình” bắt đầu bấm điện thoại, mà số điện thoại này hắn rất quen, chính là số của cha hắn Trần Đông Hưng.

Trần Lạc giật nảy mình, kẻ này biết số điện thoại của cha hắn, chứng tỏ đối phương cực kỳ am hiểu mọi chuyện về hắn.

“A lô?”

Nghe được giọng nói đầy mệt mỏi của cha, trong lòng Trần Lạc khó chịu vô cùng.

Không cần xem tin tức hắn cũng biết bây giờ mình đang bị cảnh sát truy nã khắp nơi, có thể tưởng tượng được cha mẹ lúc này phải trải qua những gì.

Đứa con mà mình vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo đột nhiên biến thành tội phạm giết người, không chỉ đau đớn về mặt tinh thần mà còn bị người người xung quanh chỉ trích và coi thường.

Cha mẹ hắn là người thành thật suốt cả một đời, chỉ biết chăm chỉ làm việc kiếm tiền nuôi con, làm sao chịu được những chuyện như vậy.

Nhưng mà Trần Lạc hắn không có làm!

“Cha, là con đây.”

Trong lòng Trần Lạc là trăm mối ngổn ngang, nhưng lúc này hắn lại phát hiện “chính mình” mở miệng gọi cha trước.

Cái quỷ gì thế?

“Tiểu Lạc?!”

Trần Đông Hưng nghe được tiếng con trai lập tức kêu lên thất thanh.

“Tiểu Lạc, ngươi đang ở đâu? Ngươi không sao chứ?”

“Cha, con… con…”

Bạn đang đọc Ta Đoạt Xá Chính Mình (Dịch) của Phương Dạ Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi min_4ever
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.