Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Châu chấu nhỏ(1)

Tiểu thuyết gốc · 1632 chữ

Trận chiến giữa Bằng quốc với Tần quốc, có thể coi là trận chiến có quy mô lớn nhất từ trước đến này giữa tiểu quốc với nhau. Bởi vậy các tiểu quốc xung quanh đang quan sát diễn biến trận chiến này, mà không biết rằng một kiếp nạn nguy hiểm hơn đang tiến đến

Bằng quốc tại một vùng quê tồi tàn hẻo lánh, từ xa xa có thể nghe được tiếng kêu khóc vang lên

-‘Quan gia, làm ơn chỉ năm ngày nữa thôi, năm ngày nữa lão sẽ nộp đủ thuế. Quan gia làm ơn…’

-‘Choeng, rầm, bộp’

Mặc cho lời kêu khóc của lão, hai tên quan sai vẻ mặt khinh thường, phách lối. Không ngừng đập phá, lục lọi đồ đạc trong nhà lão chỉ đến khi không tìm thấy gì mới rời đi. Trước khi rời đi còn đánh ngã lão nông, lời lẽ khinh thường, đe dọa nói:

-‘Thứ nghèo rớt mồng tơi, hai ngày, nếu hai ngày nữa còn chưa nộp đủ liệu mà nhặt xác con trai lão’

-‘Đa tạ, đa tạ quan sai’

Lão nông đối với hai tên quan sai ngang ngược như vậy không những không phản kháng, mà còn phải lên tiếng cảm kích. Lão không phải không muốn mà là không dám, lão chỉ là nông phu còn hai bọn họ chính là quan sai, hơn hết nữa con trai lão còn đang bị bọn họ bắt đi

-‘Lão già để tui dọn cho, lão trở vào nghỉ ngơi đi’Nhìn thấy quan sai rời đi, thê tử của lão mới dám ra ngoài vẻ mặt sợ hãi lên tiếng

Lão nông đau đớn đứng dậy, nhìn người vợ già của lão quỳ dưới đất, nét mặt sợ hãi cẩn thận thu dọn những mảnh bát vỡ không khỏi cảm thấy bất lực, tiếc nuối. Không trở về nghỉ ngơi, lão vác cơ thể đau đớn đi ra cánh đồng.

Trên cánh đồng lão già cẩn thận, chăm chút đếm từng cây lúa. Mặc dù bông lúa không được nhiều nhưng đây chính là tài sản quý giá nhất của gia đình lão, là cách duy nhất lão có thể cứu con trai lão. Xác định đã đủ, lão nông giờ đây mới dám thở phào nhẹ nhõm. Bỗng từ trên vai áo của lão vậy mà lại xuất hiện một còn chấu chấu, thứ này là loài vật gây hại lão không chần chừ muốn ném xuống đất dẫm chết. Nhưng bầu trời đang nắng bỗng nhiên âm u khiến lão có một cảm giác không lành, bất giác mà nhìn lên. Khoảnh khắc nhìn thấy thứ đó, lão như ngây dại nét mặt sợ hãi, ánh mắt trở nên tuyệt vọng quỳ xuống, run rẩy mà khóc lên

-‘Tại sao, tại sao thượng thiên chẳng lẽ thấy chúng thần chưa đủ khổ sao, chẳng lẽ ngài muốn Bằng quốc diệt vong sao’

Rất nhanh người dân Bằng quốc đều nhận ra thứ đó. Khoảnh khắc nhìn thấy đám mây đen che phủ bầu trời, bọn họ sắc mặt lập tức trở nên sợ hãi. Cảnh tượng 10 năm trước, cảnh tượng kinh hãi đó bọn họ chưa kịp quên đi. Vậy mà giờ đây, đám mây đen che phủ bầu trời được tạo nên từ hàng trăm ngàn, trăm triệu con châu chấu đã trở lại.

-‘RÍT RÍT RÍT’ âm thanh tạo bởi hàng trăm triệu con châu chấu vỗ cánh

Nó là một con châu chấu, chỉ là loại côn trùng nhỏ bé bởi vậy luôn bị các loại động vật lớn hơn khác coi thường. Không chỉ vậy, thứ sinh vật là gọi là nhân loại còn không ngừng săn giết chúng nó, anh chị em của nó trong một lần đi kiếm ăn cũng bởi bọn họ bắt được mà dẫm chết. Châu chấu nhỏ rất tức giận, nhưng so với những sinh vật kia nó quá nhỏ bé hoàn toàn không chống lại được.

Nhìn hàng trăm triệu anh chị em của nó xung quanh, châu chấu nhỏ vui mừng. Mọi chuyện giờ đây đã khác, bọn chúng có thể nhỏ bé nhưng với số lượng, bây giờ không còn sinh vật to lớn nào có thể dám coi thường bọn nó. Voi, hổ, ngựa…tất cả sinh vật to lớn khác của khu rừng nhìn thấy bọn chúng giờ đây đều té đái, mang nét mặt sợ hãi mà bỏ chạy. Tiến ra khỏi khu rừng, giờ đây đến lượt thứ sinh vật gọi là nhân loại châu chấu nhỏ cùng đồng loại sẽ cho bọn hắn nếm đủ

Rời khỏi khu rừng châu chấu nhỏ cùng bầy đàn rất nhanh đã thấy mục tiêu mà tiến nhanh đến đồng lúa chín trước mặt. Ở nơi đó có một lão già, dường như đã nhận ra châu chấu nhỏ cùng đồng loại, lão già nét mặt lập tức trở nên sợ hãi, quỳ xuống mà khóc lớn. Dần dần không chỉ có lão, rất nhiều kẻ khác cũng bắt đầu nhận ra chúng và cũng giống như lão già bọn họ nét mặt đều là kinh hãi, sợ sệt, quỳ khóc

Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng, sợ hãi bất lực của sinh vật gọi là nhân loại tại những nơi chúng đi qua khiến châu chấu nhỏ thích thú, ngày càng đắc ý tham lam mà ăn uống. Bằng quốc, Lang quốc, Ung quốc… tất cả những nơi bọn chúng đi qua lúa gạo, cây cối, hoa màu đến cả lương thực dữ trữ đều bị tàn phá sạch sẽ. Tiến tới Lam quốc châu châu nhỏ cùng đồng loại cuối cùng mới gặp chút kháng cự, dù vậy nét mặt sinh vật nhân loại ở đó vẫn là kinh hoàng, sợ hãi.

Châu chấu nhỏ cùng đồng loại giờ đây đã tiến tới nơi mới, nơi đây tên gọi dường như là Tần quốc. Nhìn thấy cánh đồng lúa trước mặt, châu chấu nhỏ không vội lao vào ăn ngay. Thay vào đó nó muốn tìm sinh vật gọi là nhân loại ở nơi đây trước, tận hưởng nỗi sợ hãi trên khuôn mặt thứ sinh vật đó rồi mới thưởng thức thức bữa ăn sau. Nhìn thấy mục tiêu trên cánh đồng, một nhận loại cỡ nhỏ đứng một mình châu chấu nhỏ lập tức bay đến. Dường như sinh vật nhân loại cỡ nhỏ đã nhìn thấy nó, châu chấu nhỏ háo hức đón chờ vẻ mặt kinh hãi của sinh vật đó. Bỗng nhân loại cỡ nhỏ đó hét lớn sau đó chạy thật nhanh mà đi mất

-‘Phụ thân, nương châu chấu, rất nhiều châu chấu. Phụ thân, nương châu chấu, có rất nhiều châu chấu’

Đứng trên bông lúa, châu chấu nhỏ khó hiểu, mặc dù sinh vật cỡ nhỏ đó đã bỏ chạy nhưng vẻ mặt dường như chưa đúng. So với vẻ mặt sinh vật nhân loại nơi nó từng đi qua có phần không giống. Chưa đạt được mục đích, châu chấu nhỏ đang có phần hậm hức buồn chán. Bỗng nó nghe thấy nhiều âm thanh của thứ sinh vật nhân loại truyền đến, mặc dù không hiểu lắm nhưng nó rất vui, có lẽ là do lúc nãy nhân loại đó chỉ là cỡ nhỏ nên mới không hiểu được sự đáng sợ của bọn nó. Châu chấu nhỏ theo đó rất nhanh, háo hức cùng đồng loại hướng sinh vật nhân loại mà bay đến

-‘A Ngốc ngươi có nói thật không, cánh đồng này ta đã kiếm bao nhiêu lần rồi. Đến một cọng râu châu chấu còn không thấy, nói gì đến nhiều châu chấu như vậy’Lão Tự giọng nói hớt hải không đều

-‘Đại bá là thật, có rất rất nhiều châu chấu’ Sinh vật nhân loại cỡ nhỏ A Ngốc

-‘Lão Tự nếu ngươi không tin có thể quay về, cần gì phải chạy theo chúng ta như vậy’Phụ thân A Ngốc

-‘Đúng vậy Lão Tự, nếu không tin ngươi có thể quay về cần gì chạy theo chúng ta như vậy. Nếu không ngươi để lại rổ rá xuống đi không phải dễ dàng hơn sao’Lão Lù giọng nói không đều, tay chân loạng choạng lên tiếng

-‘Sao thế được, A Ngốc là ta yêu quý nhất, làm sao mà ta không tin tưởng được. Thay vào đó Lão Lù ngươi không phải đau chân hay sao, không phải là nên trở về nghỉ ngơi tịnh dưỡng hay sao, rổ rá cứ để lại cho ta cầm cho’ Lão Tự hô hấp không đều, giọng nói ngắt quãng dù vậy bước chân vẫn không giảm

Ba bọn hắn quen nhau từ lâu, đang cùng nhau ngồi chơi xơi nước. Bỗng A Ngốc từ cánh đồng chạy về, nói rằng thấy rất nhiều châu chấu. A Ngốc được gọi là A Ngốc, không phải bởi A Ngốc ngu ngốc, mà bởi A Ngốc chính là không biết nói dối, chỉ có thể nói thật giống như người ngốc vậy nên mới được gọi là A Ngốc. Chính bởi vậy ba bọn hắn nghe vậy lập tức phi như bay lấy nồi niêu xong chảo, rổ rá tất cả những thứ có thể đựng được rồi tức tốc lao về cánh đồng

-‘A Ngốc có thật không, cánh đồng có nhiều châu chấu lắm sao’ Một nữ nông hai tay ôm rất nhiều đồ đựng, hớt hải lên tiếng

-‘Thật sao A Ngốc, nhiều châu chấu lắm sao’Một nữ nông khác đang bán hàng liền bỏ dở, hai tay đến cả đầu cũng úp đeo một cái hũ hớt hải chạy theo lên tiếng

-‘Thật sự, A Ngốc thật sự thấy có rất là nhiều châu chấu’Sinh vật nhân loại cỡ nhỏ A Ngốc ngây ngô nói

Bạn đang đọc Ta Đế Vương : Đem Quốc Gia Thành Thiên Cổ Đệ Nhất sáng tác bởi yoshinon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yoshinon
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.