Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tai nạn

Tiểu thuyết gốc · 1508 chữ

Vào tháng 7, Hà Nội dưới cái nóng oi ả đặc trưng của thời tiết mùa hè Việt Nam, tấp nập người đi đường ai cũng đang bận rộn với công việc của mình, tại một quán nước mía ở bên vỉa hè một thanh niên tên Phạm Hứa đang ngồi nhàn nhã uống nước mía tay phải cầm cốc liền cho lên miệng uống liền một hơi thật to. Tại ngoài trời hơn 34 độ, không còn gì là thoả mãn hơn khi uống lấy một hơi hết cốc nước mía mát lạnh, vị ngọt lịm của mía và sự mát lạnh của đá đang chảy vào trong người, nó lập tức lan toả khắp người như đánh tan cái nóng của mùa hè và tiếp thêm 100% năng lượng.

“A...a...Đã quá đi mất! Cho cháu thêm một cốc nữa cô ơi!”

Phạm Hứa quay qua nói chuyện với người phụ nữ đang ép nước mía:''Được rồi có ngay đây.” người phụ nữ tiếp lời.

Phạm Hứa trên tay cầm điện thoại hắn đang lướt tik tok, Phạm Hứa dạo này đang được nghỉ ngơi vì công ty hắn tổ chức cho nhân viên đi du lịch nhưng hắn lại không đi nên hiện tại hắn không có gì để làm nên mới nhàn nhã đến vậy. Khái quát qua về Phạm Hứa thì hiện tại hắn đang làm công ăn lương cho một công ty mặc dù đã 24 tuổi nhưng vẫn đang là cẩu độc thân, còn vì tại sao hắn lại từ chối một mực không đi không phải hắn không muốn mà là hiện tại hắn tiề không còn bao nhiêu nữa nếu bây giờ tiêu hết tiền thì những ngày sau hắn lấy gì mà sống đây, nghĩ đến đây hắn lại thở dài quả nhiên là lương của hắn vẫn khá ít để có thể sông thoải mái a.

Nhìn lên đồng hồ trên điện thoại thì cũng đã gần 16h vì hôm nay hắn có hẹn với mấy người bạn thời cấp ba của mình gặp mặt, do đã lâu bọn hắn không có gặp nhau kể từ khi tốt nghiệp nên hắn muốn đến sớm một chút và cũng do nhàn rỗi nữa. Bon hắn đã hẹn gặp nhau lúc 16h tại cổng trường Đại Học Công Nghệ nên hắn tính ngồi đây một lúc rồi mới qua đó."Cô ơi cho cháu trả tiền ạ:" Phạm Hứa đặt tiền xuống bàn nước mía rồi đứng dậy đi đến chiếc xe tay ga của mình đặt ở cạnh đó rồi lấy xe đi, địa điểm đó hắn vô cùng quen thuộc vì mỗi ngày Phạm Hứa đều phải đi qua đó mới đến được công ty nên rất thành thạo đường xá trong vòng chưa đầy mười lăm phút hắn đã đến nơi.

Hắn đến thì đã thấy có mấy bóng người đang dựng xe đứng ở đó lại gần thì mới nhìn rõ đó là năm đứa bạn thân Thảo, Chung, Nhung, Thuỳ, Vũ thời cấp ba, thời gian trôi nhanh đã qua sáu năm ai cũng thay đổi ít nhiều, nhiều người bạn hắn còn không có tin tức gì sau khi ra trường như thể bọn họ đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy chỉ còn vài người thì thi thoảng mới nhắn tin hỏi thăm sức khoẻ và công việc thôi, vì ai cũng bận công việc cho nên nửa năm mới gặp lại thậm chí là một năm.

“Đi ăn đi chắc nay có mỗi mấy đứa bọn mình thôi!”

“Cứ đợi thêm tí nữa xem có đứa nào đến không?”

“Chắc chả có ai đến nữa đâu, mấy lần trước cũng có mỗi mấy đứa bọn mình à!”

Vừa rồi là thằng Thảo và con Nhung lên tiếng, chúng nó thì tôi biết rất rõ tính vì hồi đi học tôi ngồi ngay cạnh mà, hai đứa nó thì tôi thấy cũng trả khác nhiều có lẽ là do tôi không nhận ra thôi. Sau một lúc thì bọn tôi đi đến quán ăn đã chọn trước đó quán này thì cách không xa lắm nên đi một lúc là tới, bọn tôi chọn một bàn sáu người rồi bắt đầu gọi món. Vừa ăn thì chúng tôi vừa nói chuyện chủ yếu là những chuyện trong cuộc sống và những gì mình gặp phải, thỉnh thoảng hứng lên thì chúng tôi chém gió tán ngẫu một chút, đã lâu rồi tôi mới có lại cảm giác vui vẻ như lúc này thật hoài niệm nó làm cho tôi nhớ về thời sinh viên của mình, lúc đó chúng tôi vẫn còn được vui cười thoải mái vô lo, vô nghĩ, chí ít không phải lo lắng nhiều về tiền bạc như bây giờ.

"Tất cả yên lặng nhá tao có chuyện quan trọng muốn nói này, sắp tới ngày mười bốn tháng bảy tới đây tao tổ chức đám cưới thì mời tất cả mọi người đến chung vui với gia đình bọn tao nhé."

"Uầy vãi..."

"Cái gì Thảo mày lấy vợ rồi á?" Chung lên tiếng

Thằng Vũ đang ngồi ăn bên cạnh tôi nghe thấy thế hai con mắt mở to nhìn trừng trừng như không thể tin được vậy "Thảo mày được đấy, chưa gì đã lấy vợ rồi cơ". Nghe thấy thế thằng Thảo đưa tay xoa xoa mũi cười đắc ý:"Kkkk.....bình thường, bình thường thôi, mà nhớ đi đầy đủ đấy nhé không là tao với bọn mày không còn anh em gì nữa đâu đấy".

"Được rồi chắc chắc bọn tao sẽ đến đầy đủ mà." tôi cũng góp miệng.

Cả bọn cùng nâng ly lên chúc mừng, sau một hồi nhậu nhẹt tới bến thì bữa tiệc cũng kết thúc bọn tôi chia tiền ra trả, khi đang định ra về thì đột nhiên tôi bị thằng Chung kéo lại sau đó nói với cả nhóm với cái giọng cao hứng bảo: "Hôm nay là ngày vui của thằng Thảo bọn mình cũng góp vui chứ nhỉ, tao đề nghị cả nhóm đi tăng hai đê!". Thế là cả bọn lại kéo nhau đi hát mãi đến tối muộn mới ra về, lúc về thấy đứa nào người cũng say xỉn, người nồng mùi rượu, mặt đỏ như chát son lên vậy tôi cũng không phải ngoại lệ tôi vẫy tay chào chúng nó rồi phóng xe về nhà.

Do hôm nay uống khá nhiều rượu nên giờ tôi thấy choáng váng và đầu thì đau như muốn nổ vậy, thấy mình không ổn lắm nên tôi ghé vào một quán nước ngay đó ngồi một lúc để cho đầu óc tỉnh táo lại gọi một cốc trà đá tôi ngồi uống vài ngụm quả nhiên thấy đỡ hơn một chút. Lấy điện thoại ra xem thì có vài tin nhắn của mẹ tôi nhìn đồng hồ thì lúc này đã gần 23h, tôi nhắn lại cho mẹ và ngồi ở quán một lúc nữa mới ra về. Hà Nội về đêm xe cộ cũng vắng hẳn đi, chạy băng băng trên đường phố vắng từng làn gió mát thổi qua khiến tóc tôi bay về phía sau: “Quả nhiên đi chơi đêm đúng là tuyệt nhất.”

“Đùng….”

Một chiếc xe ô tô con màu đỏ phóng từ trong con ngõ ra không giảm tốc độ làm cho Phạm Hứa không kịp phản ứng theo quán tính bị chiếc ô tô lao vào khiến cho chiếc xe và cả người đều bị văng ra xa hơn 5m. Toàn thân đập xuống đất khiến cho đầu hắn bị chấn thương máu chảy ra rất nhiều, chiếc ô tô con kia mặc dù bị hỏng nặng nhưng người người bên trong chỉ bị choáng. Thấy mình tông phải người tài xế bên trong liền chạy ra giúp đỡ, nhưng bây giờ hắn đã không nhìn rõ ràng nữa rồi bên tai chỉ văng vẳng tiếng gọi:

“Cậu gì ơi? Cậu không sao chứ… cậu cố gắng lên tôi đã gọi cấp cứu rồi họ sẽ đến nhanh thôi!”

Phạm Hứa chỉ thấy trước mắt mình mờ đi không nhìn được gì cả, hai tai không nghe rõ, đầu đau đến mất cảm giác hắn biết mình có lẽ sẽ không qua khỏi. Trong những lúc hấp hối những ký ức chạy qua mắt như một thước phim từng kí ức cả cuộc đời hắn liền hiện lên trong đầu, hắn nghĩ đến mẹ, đến bố, đến chị nước mắt không kìm được mà trào ra trong khoảng khắc này một khao khát mong muốn sống mãnh liệt chưa từng có xuất hiện.

“Ta chưa muốn chết, ta còn chưa lấy vợ, ta còn chưa báo đáp cha mẹ. Ta chưa muốn chết, ta vẫn chưa muốn chết!!!!” hắn gào lên trong thâm tâm của mình nhưng cuối cùng vẫn là mất đi toàn bộ ý thức, nhịp tim ngừng đập, hắn đích thực đã chết.

Phạm Hứa hưởng dương 24 tuổi, chết vì tai nạn giao thông.

Bạn đang đọc Ta Đây Chính Là Đại Phản Diện sáng tác bởi ngũquỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngũquỷ
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.