Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nếu mình trên trời có linh thiêng...

Phiên bản Dịch · 1076 chữ

“Tỷ, sao tỷ lại lén lút ngồi đây khóc vậy?”

Tiểu nha đầu thắt bím tóc từ cửa thò đầu ra, nàng giơ tay vỗ vỗ bả vai tỷ tỷ.

“Đừng khóc, ta mời tỷ ăn kẹo.”

Trong miệng đột nhiên bị nhét vào một thứ gì đó ngọt ngào, Trình Tiểu Hòa lau nước mắt, nhìn về phía Trình Tiểu Miêu.

“Ngươi, ngươi lấy đâu ra kẹo......”

“Vị hôn phu tương lai của ta cho a!”

“???”

Trình Tiểu Hòa chấn động: "Ngươi mới bảy tuổi, cha mẹ đã hứa gả ngươi ra ngoài?”

“Không có, không phải cha mẹ cho phép.”

“Vậy là?”

“Hắc hắc, là Tô gia đại thiếu gia, hôm nay hắn tới nhà chúng ta, cha nói Tô thiếu gia là vì tỷ mà tới.

“Nhưng ta cảm thấy không phải, bởi vì hắn thích túm bím tóc ta, Trương Lan Lan nói nam hài thích túm bím tóc nữ hài chính là vụng trộm thích nàng, cho nên Tô thiếu gia hẳn là thích ta.”

Trong đầu Trình Tiểu Hòa trống rỗng.

Hiện tại trong lòng nàng chỉ có một ý niệm, đại thiếu gia biến thái chạy đến nhà mình!

Nàng nhấc chân chạy vào trong phòng, chạy được một nửa lại chạy về, rầm một tiếng hung hăng gõ não Trình Tiểu Miêu.

Sau đó phát hiện một cái không hết giận, lại gõ thêm một cái.

Thuận tiện lấy toàn bộ kẹo trong tay muội muội, cất vào túi của mình, sau đó quay đầu lại chạy vào trong phòng.

Cửa lớn nhất thời truyền đến tiếng khóc to rõ.

Trình Tiểu Hòa ở trong phòng nghe mẹ nói xong tất cả những gì xảy ra vào ban ngày, hai mẹ con nhịn không được ôm đầu khóc rống.

Cha Trình nghe trong phòng có tiếng khóc nức nở, lại nghe thấy tiếng khóc to rõ của Trình Tiểu Miêu ở ngoài phòng.

Ông xuyên qua cửa sổ nhìn về phía con phố tối đen như mực bên ngoài, đột nhiên cũng cảm giác cuộc sống có thêm một tia hy vọng.

Khóc xong, Trình Tiểu Hòa liền ngủ thiếp đi.

Nàng thật sự quá mệt mỏi, người có tích cực lạc quan hơn nữa nhưng đột nhiên dỡ xuống gánh nặng trên người, tinh thần đè nén lâu dài cũng bởi vì đột nhiên thả lỏng mà trở nên mệt mỏi vô cùng.

Lần sau...

Lần sau thiếu gia trở về, nhất định phải làm ấm giường cho hắn.

……

Nửa đêm, Trình Tiểu Hòa hoảng hốt nằm mơ.

Đại thiếu gia cưỡi ngựa trắng từ Tô phủ đi tới cửa nhà nàng, ôm nàng lên xe ngựa, mang về Tô phủ.

Hắn nói muốn Trình Tiểu Hòa làm ấm giường cho hắn cả đời.

Sau khi làm ấm giường xong, ngày thứ hai hắn liền chơi chán, đợi đến mùa đông khắc nghiệt, hắn ném nàng ra khỏi cửa lớn Tô phủ, còn cướp quần cộc của nàng.

Vì thế nàng đành phải nhặt một khối rau nát......

Trình Tiểu Hòa ầm một tiếng từ trên giường lăn xuống dưới đất, sau khi ngồi dậy, nàng ôm đầu đau nhức bắt đầu khóc lớn.

Vừa khóc vừa mắng Tô Hòe là biến thái.

…………

Tô Hòe bị mắng biến thái đột nhiên hắt xì một cái.

Tiếng hắt hơi này đánh thức Ma Hổ thân cao ba mét ở cách đó không xa.

Hắn lắc lắc đầu, đã bại lộ thì liền dứt khoát không che giấu, Tô Hòe lấy ra một thanh chủy thủ, mà Ma Hổ vừa mới ăn cơm xong đã bị bị Tô Hòe quấy nhiễu mộng đẹp.

“Tìm được ngươi rồi!

“Chính là ngươi! Làm cho đời thứ nhất của ta phải bỏ mình!”

“Hống!!!”

Mãnh Hổ ngửa mặt lên trời rống giận một tiếng, sau đó lại cúi đầu đánh phì mũi, sương mù màu trắng phun trên mặt đất, thổi lên một đám cát bụi nhỏ.

Tô Hòe xoay xoay hai chân, Ma Hổ trước mặt là yêu thú tam giai, thực lực đại khái bằng với Viêm Thứ vừa bị mình dọa khóc hôm kia.

Mà mình là thực lực Tiên Tôn, tương đương với cửu giai.

Thực lực nghiền ép, báo thù cũng không có khoái cảm gì.

Cho nên hắn quyết định chơi trò thủ đoạn, dùng một chiêu duy nhất để đánh bại nó, coi như an ủi mình trên trời có linh thiêng! Để cho mình phù hộ…

A, hình như có chỗ nào không đúng?

Quên đi, không cần để ý loại chi tiết này.

Ta lên đây!

Chủy thủ trong lòng bàn tay múa ra một đóa hoa đao xinh đẹp, Tô Hòe súc thế xông về phía trước, nhìn chuẩn Ma Hổ rồi, nửa người trên mãnh liệt nghiêng về phía sau, quả nhiên xinh đẹp!

Nhưng ai biết, nghiệt súc kia lại không theo sáo lộ ra bài!

Nó cứng rắn dừng lại ở giữa không trung, sau đó mãnh mẽ hạ người xuống, đầu dán sát mặt đất, mở ra cái miệng to như chậu máu.

Mẹ kiếp!!!

Tô Hòe trực tiếp nhào vào miệng nó.

Răng rắc, răng nanh nanh sắc bén khép lại, cắn bên hông Tô Hòe.

Trong lòng Tô Hòe lúc này chỉ có ba ý niệm.

Thứ nhất, có thể mở nắp quan tài Newton không, con hổ này không có quán tính sao!?

Thứ hai, một Tiên Tôn như ta không giết được hổ thì người bình thường có thể làm được!?

Thứ ba, không xứng đáng, là ngươi không nói võ đức trước.

Oanh!!!

Tô Hòe lập tức bạo phát linh lực, Ma Hổ cơ trí này còn chưa kịp tự khen mình thì sau một khắc linh hồn liền trực tiếp xuất hiện ở thiên đường.

Tô Hòe sờ sờ thắt lưng bụng. Quần áo bên hông bị thủng một loạt lỗ lớn, nhưng da thịt lại không bị trầy xước.

Qủa nhiên có thể giữ lại tu vi một đời trước.

Mắng chửi xong lại đạp một cước lên thi thể Ma Hổ, Tô Hòe xoay người nhặt một quả yêu hạch hình tròn, lau chùi trên người lão hổ, sai đó ném vào nhẫn không gian trên tay.

Làm xong mọi chuyện, hắn thở phào nhẹ nhõm rồi quay lại đi về phía đông của khu rừng.

Nơi đó, còn có một vị Xà huynh đang chờ hắn.

Bạn đang đọc Ta Đã Sắp Vô Địch, Ngươi Còn Muốn Hủy Hôn!? của Thâm Hạng Phì Miêu

Truyện Ta Đã Sắp Vô Địch, Ngươi Còn Muốn Hủy Hôn!? tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.