Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể thua

Tiểu thuyết gốc · 2058 chữ

“Tập đoàn Hàn thị bước một chân vào kinh doanh giới giải trí, UsK chính là nơi mà Hàn thị đầu tư vào. Liệu sự kết hợp này có thể soán ngôi của HSn và đẩy DJUM xuống dưới?”

“Hàn thị , tập đoàn công nghệ nổi tiếng thế giới đang lấn sân vào giới giải trí, khẳng định sẽ nổi lên một làn gió mới, HSn và DJUM có lẽ phải dè chừng với đối thủ đáng gờm này.”

Hàng loạt các bài báo liên quan tới việc Hàn thị hợp tác với công ty giải trí UsK, các hot search đứng đầu cũng liên quan đến việc này.

Cao Như Bình nhìn những tờ báo được Hoàng Hải Thịnh mang đến, hình ảnh Hàn Yến tươi cười bắt tay với chủ tịch UsK, Hào Tụy Biên.

“Thế trận có vẻ thay đổi rồi, Hàn thị là cái dạng gì chúng ta đều biết. Họ có hàng nghìn các công ty lớn nhỏ trên thế giới, chưa kể chiếc điện thoại mà được mọi người sử dụng phần lớn đều là AUM thuộc tập đoàn Hàn thị. Nếu lần ra mắt nhóm nhạc mới này, chỉ cần Hàn thị đứng sau lưng đưa MV của gà nhà chạy trên những chiếc điện thoại đó, đảm bảo lượt xem sẽ cao ngất ngưởng.” Hoàng Hải Thịnh vừa nói vừa đi đi lại lại trong phòng làm việc của Cao Như Bình, bộ dáng rất sốt ruột.

Cao Như Bình vốn cũng không để ý đến chuyện này, nhưng Hoàng Hải Thịnh đã ở đây lẩm bẩm được cả tiếng đồng hồ rồi, nếu cô còn im lặng chắc ông ấy sẽ nói đến tối mất.

“Chú Thịnh nên bình tĩnh mà nghĩ thử xem, giữa hai nhóm ai nhiều fan hơn?”

“Tất nhiên là Tam Uyển rồi!” Hoàng Hải Thịnh trợn mắt nói.

“Vậy chú có tự tin vào bài hát và MV của Tam Uyển không?”

“Chú thấy sản phẩm lần này không có gì để chê cả, lời bài hát thì sâu lắng, càng nghe càng thấm. MV thì như một bộ phim điện ảnh ngắn, càng xem càng thấy cảm động...”

“Vậy chú lo sợ cái gì? Cùng lắm chúng ta thua về lượt xem, nhưng lượt đánh giá thì khác. Lượt xem không nói lên điều gì cả, cái chúng ta hướng đến là sự cảm nhận của người xem, chỉ cần khán giả đánh giá tích cực về sản phẩm của chúng ta thì dù lượt xem có ít hơn so với đối thủ thì chúng ta vẫn thành công.”

“Vậy cứ cho là sản phẩm lần này sẽ được như cháu nói, nhưng cháu không thấy có gì lạ à? UsK luôn đối đầu với chúng ta, ra MV cũng phải chọn cùng ngày, ngay cả việc ký hợp đồng với Hoàng Ngọc Mẫn cũng cướp đi. Rõ ràng bọn họ đang muốn bành trướng thế lực, muốn đẩy chúng ta ra khỏi top 2. Còn nhà họ Hàn không phải là thân thích với nhà họ Cao cháu hay sao? Giúp đối thủ của cháu để đấu với công ty của cháu, đây là muốn phá tan tình cảm hai nhà Hàn Cao à?”

Cao Như Bình xoay chiếc bút bi trên tay, đôi môi hơi cong lên, nụ cười như có như không khiến Hoàng Hải Thịnh khó hiểu.

“Hàn thị cũng chỉ là một tập đoàn kinh doanh mà thôi, có thể họ thấy giới giải trí dễ kiếm ăn nên mới thò một chân vào. Chú cũng đừng có hoảng quá, chẳng qua chỉ là một kẻ không có kinh nghiệm, muốn đấu với chúng ta vẫn còn non lắm. Cháu đảm bảo với chú, nếu như bọn họ dám làm gì quá đáng, thì cháu cũng khiến bọn họ lao đao.”

Hoàng Hải Thịnh nghe Cao Như Bình nói vậy liền im lặng nhìn cô, năm đó cũng có người nói với ông những lời y chang như vậy. Đáng tiếc người mang trí lớn lại bạc mệnh, sau khi rời khỏi nhân thế vẫn để lại một hậu duệ tốt để tiếp tục hoài bão chưa thành. Nguyễn Hùng, người bạn thân thiết của ông, cũng là người cậu quá cố của Cao Như Bình.

Nghĩ tới người bạn thân thiết, đôi mắt ông lại rưng rưng, sống mũi cay cay.

“Chú tin cháu làm được, cậu cháu cũng tin cháu làm được, ngay cả nhân viên DJUM cũng tin tưởng vào cháu. Lời hôm nay cháu nói chú sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, mong là cháu nói được làm được.” Hoàng Hải Thịnh nói xong liền rời đi vội vàng, Cao Như Bình nhìn thấy ông như đang muốn tìm một nơi để khóc nên cũng không nói gì.

Cao Như Bình ngoáy bút viết lên giấy một bản kế hoạch, đôi mắt sáng long lanh ẩn chứa đầy hoài bão. Vốn cô cũng không phải là người tốt gì, từ trước tới nay giữa đối thủ với nhau nếu mình nhún nhường một bước sẽ bị đầy lùi vạn dặm. Nếu như đối thủ muốn đấu với cô, cô đây cũng không ngại cùng họ đấu. Kinh nghiệm mười mấy năm trên thương trường cũng đủ để giúp cô tung hoành ngang dọc ở cái thế giới này. Huống chi cô còn là người nắm giữ cốt chuyện, một số việc không cần nhìn tận mắt cũng hiểu được đại khái.

Hàn Yến hiện tại là trọng sinh trở lại, hắn đối với nữ phụ hận không thể tự tay giết chết cô, vậy nên mục tiêu của hắn lúc này chắc hẳn là muốn cô thân bại danh liệt. Nhưng Cao Như Bình cô đã biết được thì làm sao để hắn muốn làm gì thì làm được. Muốn hại cô ư? Đây hẳn là chuyện không thể nào. Cao Như Bình nghiêm túc nhìn vào trang giấy mình vừa viết ra, Hàn Yến đã muốn bước một chân vào giới giải trí này thì cô đây đâu thể ngồi yên để người ta đè đầu cưỡi cổ mình.

Hàn Yến hắn không biết cô ở thế giới thật làm nghề gì đâu, để cô bước thử một chân vào cái vương quốc công nghệ mà nhà hắn làm bá chủ đã lâu thử xem. Cô đây cũng không ngại quay lại nghề cũ,

Mỉm cười nhìn bản kế hoạch mình đề ra, sau đó cầm chiếc laptop đánh lên vài con số, chiếc máy tính vốn đang ở trạng thái bình thường bỗng nhiên xuất hiện một loạt những con số dày đặc, giống như một loại mật mã gì đó.

...

Tại tòa nhà quốc hội đang diễn ra cuộc họp cấp cao, vấn đề được bàn đến chính là việc nước K đang đào một đường hầm xuyên biên giới, mà mật thám ngoài điều đó ra cũng không nói được gì khác, hiện tại cũng không thể liên lạc được với mật thám đó. Có thể là đã chết, hoặc còn sống nhưng bị cầm tù...

Đường hầm đó ở đâu, không một ai biết, vì vậy cuộc họp này được chính phủ và bộ quốc phòng bí mật mở ra nhằm tìm phương án thích hợp.

“Nước ta chỉ có biên giới phía bắc giáp với nước K, mà hiện tại người chúng ta cử đi điều tra quanh khu vực đó đều không có phát hiện gì lạ.” Một người mặc quân phục đứng lên phát biểu. Anh đứng chỉ vào bản đồ nói tiếp:

“Ban ngày chúng tôi đã cho người đi canh gác và lùng sục các hang hốc xung khắp vùng tiếp giáp giữa hai nước, nhưng không phát hiện được gì. Sau đó chúng tôi cho người đi tuần vào ban đêm, nếu có đào hầm ở khu vực này thì sẽ có tiếng động và các chiến sĩ sẽ phát hiện ra một cách dễ dàng. Thế nên không chắc bọn họ sẽ đào ở biên giới phía bắc, nhưng nếu dịch chuyển nên một chút, nước S có tiếp giáp với chúng ta ở biên giới Tây Bắc, và bên cạnh đó nó cũng tiếp giáp với cả nước K. Nếu như hai nước hợp tác thì cũng không phải không có khả năng. Tôi nghĩ biên giới tiếp giáp với nước S cũng cần phải cho người đi tuần tra.” Người đàn ông mặc quân trang chỉ vào bản đồ nói lưu loát, sau khi nói xong liền nhìn mọi người xung quanh, chờ đợi ý kiến từ các lãnh đạo cấp cao.

“Cho người đi tuần tra là việc cần thiết, nhưng nếu chúng ta chưa có chứng cứ xác thực, chỉ dựa vào một tin nhắn từ mật thám mà tin chắc rằng có đường hầm thì quả thật hơi cảm tính. Hơn nữa chúng ta đưa quân đi tuần tra liên tục như vậy sẽ khiến người dân hoang mang, chẳng bằng cử một đội quân đến đó đóng quân, với lý do tập luyện thao chiến, dù ngày hay đêm chúng ta vẫn có thể đưa quân đi tìm tung tích của chiếc hang đó. Mặt khác chúng ta cử người sang nước K, tìm mật thám đó và xác thực việc có hay không chiếc hang nối giữa hai nước.”

Người vừa phát biểu là thủ tướng trẻ tuổi, Diệp Thiệu Nguyên. Nói anh trẻ tuổi thì cũng không phải, năm nay đã ba mươi hai tuổi, nhưng với tuổi này mà đã làm đến chức thủ tướng thì được coi là trẻ.

Diệp Thiệu Nguyên có bề ngoài lịch lãm như một lãng tử điện ảnh, anh ta có mái tóc style châu u, tóc vuốt về phía sau, khuôn mặt đậm chất nghệ thuật với bộ râu ngắn được chăm chút cẩn thận. Thân hình cao mét tám, mặc bộ vest đen với áo sơ mi trắng, chân ngồi vắt chéo, tay đặt ở đầu gối.

“Lời của đồng chí thủ tướng nói cũng không phải không có lý, nhưng giờ nói cử người sang nước K thì khác nào đánh rắn động cỏ. Chúng ta chưa biết được mật thám đó đã bị phát hiện hay chưa, nếu chưa mà cử người sang tìm thì chắc chắn sẽ bị người ta phát nhìn ra. Còn nếu mật thám đó đã bị phát hiện, việc chúng ta cử người đi tìm cùng với việc đưa quân ra biên giới sẽ khiến họ biết sự việc bại lộ.” Người thanh niên mặc quân trang lên tiếng.

“Đấy là trong tình huống bị phát hiện, còn ngược lại nếu như người chúng ta cử đi tìm lại thuận lợi tìm ra, chẳng phải là điều tốt hay sao? Mà cho dù bị phát hiện, thì việc đào hang chắc chắn không thể diễn ra nữa, chẳng có ai dại gì mà bị phát hiện vẫn tiếp tục làm cả.” Diệp Thiệu Nguyên trầm giọng nói.

“Ý đồng chí thủ tướng là cử người công khai sang đó để cho bọn họ biết mình đã biết được bí mật của họ? Như vậy người của chúng ta còn có thể sống sót quay về sao?” Người thanh niên không thể tin vào được những gì nghe từ vị thủ tướng trẻ tuổi này. Tại sao lại có thể đưa đồng đội vào cái nơi một đi không trở lại như vậy? Anh còn tưởng vị thủ tướng này có tấm lòng nhân hậu, nhìn xa trông rộng, thì ra cũng chỉ là một quan chức ngồi hưởng thụ mà thôi.

“Đồng chí yên tâm, lần này để tôi đi, tôi dám đảm bảo sẽ đem về tin tức chính xác nhất cho mọi người.”

“Đồng chí đi?” Lần này không chỉ mình thanh niên mặc quân phục kinh ngạc lên tiếng mà toàn hội trường đều đồng thanh.

“Đúng vậy, kế hoạch thì tôi đã có sẵn rồi, mọi người cứ yên tâm chờ tin tức từ tôi đi!”

Này cũng quá là kinh hãi rồi, thủ tướng đích thân đi thám thính, đây hẳn là một sự kiện quan trọng cần bàn kỹ. Lúc này mọi người mới sôi nổi bàn luận, cả hội trường rôm rả tiếng nói của các quan chức nhà nước.

Bạn đang đọc Ta Cùng Hệ Thống Không Chung Đường sáng tác bởi Hằng_Chun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hằng_Chun
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.