Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vân trưởng lão!

Phiên bản Dịch · 2080 chữ

Trong lời nói của hắn tràn đầy ý khiêu khích khiến Tiếu Nhiên nhất thời dừng bước.

Sau khi Vương Tồng Vân lấy được Thiên Địa Đạo quả liền bắt đầu bế quan, mà sáng tạo Tiên Nhân thì đi chuẩn bị các thứ cho nên đám người bọn họ tự đến tham gia đấu vòng loại.

Bởi vì tin tưởng vào thực lực bọn họ nên sáng tạo Tiên Nhân cũng không thông báo cao tầng tông môn tới đón, vì vậy tất cả mọi người cũng không biết thân phận của Tiếu Nhiên.

Đây cũng là điều Tiếu Nhiên muốn, nếu không vị Thương Thiên thiếu Tổ này làm sao dám khiêu khích mình?

Rất nhiều năm rồi chưa có người nào dám thách thức uy nghiêm của mình!

Tiếu Nhiên cười nhạt.

Nếu đối phương thực sự quá phận, hắn không ngại trực tiếp dùng một tát đập chết.

Mà vẻ dửng dưng của hắn ở trong mắt vị Thương Thiên thiếu Tổ, Lí Minh này lại mang ý nghĩa khác.

- Có phải ngươi muốn chết hay không?

Lí Minh nói với vẻ hung tợn, hắn thấy bên cạnh Tiếu Nhiên cũng không có trưởng lão Thiên Vận Tông đi cùng liền biết đối phương không phải đệ tử đến từ tông môn lớn, hơn nữa trên người cũng không mặc đạo bào Thiên Vận Tông thì chắc không phải là đệ tử của bọn họ.

Vậy thì đối phương hẳn là thuộc về thế lực nhỏ nào đó, trong thiên hạ thật sự có vô số thế lực như vậy, căn bản hắn không thèm nhớ tới.

Thấy đối phương từng bước ép sát, Tiếu Nhiên trực tiếp dùng giọng điệu lạnh nhạt nói:

- Ngươi dám nói thêm một chữ nữa thì ta không ngại lập tức giết chết ngươi.

Xác thực hắn muốn khiêm tốn một chút nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ dễ dàng tha thứ người khác khiêu khích hắn.

Mà câu nói này của hắn lập tức khiến xung quanh nổi lên sóng to gió lớn.

- Người này là ai lại dám khiêu khích Lí Minh?

- Thật đáng sợ, người nào không biết Lí Minh là hòn ngọc của Thương Thiên Tông, hắn được Thương Thiên lão Tổ hết sức cưng chiều.

- Có điều đám nữ tu sĩ sau lưng hắn quả thực kinh diễm a.

Một ít tiếng bàn luận vang lên, không ít người không dám nhìn thẳng vào mặt Lí Minh mà chỉ có thể thấp giọng nói.

- Tiểu tử này lại dám khiêu khích ta?

Bây giờ Lí Minh đã không có tâm tình nghe những lời bàn tán kia, một cơn lửa giận khổng lồ đang bốc lên trong đầu hắn, thân là tu sĩ cấp cao nhưng hắn hoàn toàn không thể khống chế được tâm tình của mình!

Đám người Ngoan Nhân Nữ Đế thì lạnh mặt lại, nhất là Ngoan Nhân Nữ Đế, nếu đối phương dám khiêu khích thêm một chữ nữa thì nàng sẽ trực tiếp đập chết hắn.

- Làm gì phải thế chứ?

Thấy hai bên sắp bùng nổ, lập tức có một giọng nói tràn đầy uy nghiêm truyền tới.

Một lão giả mặc đạo bào màu đỏ sẫm chậm rãi đi tới, mỗi bước của hắn đều không phải rất nhanh nhưng tất cả người thấy hắn đều khom mình hành lễ.

- Vân trưởng lão.

Rất nhiều người cùng kêu lên với vẻ cung kính.

Lúc này Tiếu Nhiên mới híp mắt nhìn người vừa tới, khí tức trên người đối phương rất mạnh mẽ, đã là Thiên Đạo cảnh đỉnh phong, kém một bước là có thể bước vào Đạo Chủ cảnh.

Bởi vì Đạo Chủ cảnh và Thiên Đạo cảnh chênh lệch quá nhiều nên bây giờ sức sống đối phương đã ảm đạm, tuổi thọ bắt đầu héo rút.

Mặc dù hắn còn có thể sống rất lâu nhưng xem ra đời này không thể chạm tới Đạo Chủ Cảnh.

Tuy vậy nhưng Thiên Đạo cảnh đỉnh phong cũng đủ để đứng vào hàng ngũ cường giả đỉnh cao.

Thấy sắc mặt hắn mang theo vẻ giận dữ, tất cả mọi người đều câm như hến.

Giờ phút này sắc mặt Lí Minh cũng rất khó coi, sau khi hung tợn liếc mắt cảnh cáo Tiếu Nhiên hắn mới cung kính chắp tay hành lễ:

- Vân thế bá.

- Hừ, ngươi còn biết ta là Vân thế bá, ngươi xem ngươi vừa làm cái gì? Khiêu khích người khác trên đại điện?

Nghe đối phương gọi hắn như thế, Vân trưởng lão lập tức kích động.

Hắn rất nhức đầu với Thương Thiên nhất mạch này.

Hắn và Thương Thiên lão tổ là tu sĩ thuộc cùng một thời kỳ, bởi vì đối phương thu được cơ duyên thâm hậu hơn nên đã đột phá đến Đạo Chủ Cảnh sơ kỳ, sáng lập Thương Thiên Tông.

Còn hắn thì đi theo sáng tạo Tiên Nhân, trở thành Thái Thượng Trưởng Lão của Thiên Vận Tông.

Những năm gần đây, bởi vì không thể đột phá Đạo Chủ Cảnh, hắn dần dần lui về phía sau màn, đã rất lâu rồi hắn không tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Qua nhiều lần thử, rốt cuộc hắn đã hiểu mình thể nào đột phá, cho nên mới tái xuất giang hồ.

Hắn nhìn Lí Minh với vẻ phiền muộn, đối phương là nhi tử lão hữu của mình, Thương Thiên lão tổ đã là Đạo Chủ Cảnh sơ kỳ, còn có rất nhiều thời gian để phấn đấu.

Mà hắn thì bởi vì không thể đột phá nên sắp chết già, vận mệnh thật là trêu ngươi a.

Nghĩ tới đây, hắn nhất thời thở dài với vẻ bất đắc dĩ:

- Được rồi, tranh tài sắp bắt đầu, nhanh chóng vào trong đi, không nên gây thêm rắc rối.

Lí Minh thấy lão hữu của phụ thân tới thì lập tức trở nên nhu thuận, hắn mang theo người hầu của mình đi vào trong đại sảnh.

Lúc này Tiếu Nhiên mới phát hiện đi theo phía sau Lí Minh là một đám tu sĩ mạnh mẽ, người kém cỏi nhất cũng là Tiên Vương Cảnh, nhìn qua bọn họ có vẻ còn rất trẻ, hẳn là thế hệ trẻ của Thương Thiên Tông.

- Những người này đều là thiên tài của Thương Thiên Tông.

Sau khi Lí Minh rời khỏi, Vân trưởng lão tỏ vẻ áy náy nhìn Tiếu Nhiên.

- Lí Minh còn trẻ, tương đối không hiểu chuyện, phụ thân hắn là lão hữu của ta, Thương Thiên lão tổ đã nhờ vả ta chăm sóc hắn một chút, hy vọng ngươi có thể tha thứ.

Lời nói của đối phương để lại ấn tượng rất tốt trong mắt Tiếu Nhiên, tuy không nhìn thấu cảnh giới của mình, nhưng nhìn gương mặt thì hẳn là đoán được cảnh giới cũng không cao, thế mà hắn vẫn tới đây xin lỗi như vậy.

Mặc dù đối phương chỉ hơi áy náy, nhưng như vậy cũng đủ rồi, thân phận của hắn khá cao, hơn nữa Thiên Đạo cảnh đỉnh phong thì không cần cúi đầu với người bình thường.

- Không có việc gì.

Tiếu Nhiên nói.

Hắn đưa mắt nhìn những người xung quanh thì phát hiện bọn họ cũng không tỏ ra khác thường.

- Vân trưởng lão vẫn tốt tính như trước.

- Đúng vậy, Vân trưởng lão tồn tại đã vô cùng cổ xưa, nhưng hắn lại vô cùng khiêm tốn, hơn nữa thường xuyên bỏ thời gian dìu dắt hậu bối, là một người tốt a.

Người chung quanh nói như vậy.

Tiếu Nhiên nghe được những lời này rất rõ ràng.

Lúc này hắn cẩn thận đánh giá Vân trưởng lão, khuôn mặt đối phương hòa ái nhân hậu, quả nhiên trời sinh là người lương thiện, có điều tính tình như vậy thật ra không phù hợp tu luyện.

Trong lòng của hắn âm thầm tính toán, nếu như có thể hắn sẽ giúp đối phương đột phá Đạo Chủ Cảnh để kéo dài tuổi thọ.

- Tiểu hữu?

Thấy Tiếu Nhiên ngẩn người, Vân trưởng lão nhất thời lên tiếng nhắc nhở .

Đối phương rõ ràng là hậu bối nhưng lại tỏ ra thất thần, Vân trưởng lão cũng không tức giận mà chỉ cười nhạt rồi tiếp tục giải thích:

- Tiểu hữu tham gia thung lũng tỷ thí lần đầu tiên chứ? Sau lưng ngươi đều là đồng đội sao?

Tâm tư hắn cũng không dơ bẩn như những người khác, trong nhận thức quả hắn, sau lưng đối phương hẳn là đồng đội tham gia thí luyện.

Mà câu nói này của hắn lập tức thay đổi ý nghĩ của những tu sĩ xung quanh, đúng vậy a, tại sao nhất thiết là đạo lữ đây? Không thể là đồng đội sao?

Trong lòng bọn họ âm thầm hối tiếc, tại sao vừa rồi lại không nghĩ tới điểm này.

- Đúng vậy, đây là lần đầu tiên chúng ta tham gia. Các nàng đều là đồng đội của ta.

Tiếu Nhiên nói một cách bình tĩnh, ánh mắt đối phương không mang theo mảy may tạp chất, chỉ có vẻ lắng đọng của thời gian.

Tuy sống đã lâu như vậy nhưng hắn vẫn cố thủ bản tâm thì thật là hiếm có.

Nếu không phải Vương Tồng Vân quá mạnh mẽ làm vỡ Thiên Đạo khiến Đại Đạo thiếu hụt thì sợ rằng vị trưởng lão này cũng có thể đột phá.

- Tốt lắm, bây giờ ngươi hãy đi báo danh, chúc ngươi có một thành tích tốt.

Vân Trường lão gật đầu, tuy không nhìn thấu tu vi đối phương, nhưng hắn cũng không để ý, đối phương trẻ tuổi như vậy thì cùng lắm chỉ là Tiên Đế cảnh đi, sau lưng lại nhiều nữ tu sĩ như vậy có lẽ là do đến từ tông môn âm thịnh dương suy.

Loại chuyện này phát sinh không chỉ một lần, đám nữ nhân sau lưng Tiếu Nhiên thực sự quá xinh đẹp mới đưa tới một ít gợn sóng như vậy.

Hắn khích lệ đối phương đôi câu liền rời đi, hắn còn rất nhiều chuyện phải xử lý.

Thoái ẩn nhiều năm mới tái xuất giang hồ, rất nhiều quy tắc đã thay đổi, hắn cần phải thích ứng lần nữa.

Mà hắn vừa đi liền có rất nhiều nam tu sĩ bu lại xung quanh Tiếu Nhiên như một đám ruồi nhặng.

- Không biết mấy vị mỹ nữ đến từ tông môn nào?

Lời nói lúc trước của Vân trưởng lão đã đánh thức bọn họ, giờ phút này ai cũng mang theo vẻ mặt hăm hở tiến lên.

Nhưng mà đáp lại bọn họ là sắc mặt lãnh đạm của chúng nữ, ngay cả An Nhược Hi và Phong Sơ Tuyết cũng nở nụ cười giả tạo.

Điều này khiến đông đảo tu sĩ rất lúng túng!

Tiếu Nhiên cũng chỉ cười nhạt mà không nói gì.

Hắn yên lặng lấy ra mấy tấm ngọc bài, đây là vị trí mà sáng tạo Tiên Nhân sắp xếp cho bọn hắn.

Hắn cũng theo mọi người đi vào đại sảnh, sáng tạo Tiên Nhân còn đưa hắn một tấm ngọc giản ghi chép quy tắc.

Tiếu Nhiên đọc lướt qua liền đã hiểu, không phải toàn bộ tu sĩ đều có thể ngay lập tức đấu vòng lại.

Ngay cả Thiên Vận Tông cũng không thể đồng thời xây dựng nhiều Tinh Không thung lũng như vậy.

Ít nhất đấu vòng loại là như vậy, muốn tham gia đấu vòng loại thì phải xếp hàng, sau khi tất cả mọi người đến thì cần phải chờ đợi.

Dưới tình huống bình thường, ít nhất phải chờ ba ngày mới có thể đến lượt.

Tiếu Nhiên cũng không vội, rảnh rỗi chơi đùa một chút cũng được.

Hắn vừa đến liền thấy không gian bên trong cũng không phải quá lớn.

Hơn nữa sân đợi cũng chia làm nhiều cấp bậc, đệ tử tông môn nhỏ quá nhiều thì đợi ở giữa sân, mà tông môn vừa và lớn thì được mượn phòng.

Chính giữa sân có một Truyền Tống trận pháp, vô số tu sĩ Thiên Vận Tông đang tụ tập chỗ này làm việc.

Hôm nay là ngày thứ nhất đấu vòng loại, những cường giả đến từ xa sẽ thi đấu trước.

Bạn đang đọc Ta Có Vô Tận Thọ Nguyên (Dịch) của Tiếu Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi maupro010
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.