Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vị Ương Thiên!

Phiên bản Dịch · 1586 chữ

(Cảm ơn các bác apocalypsefake12344, khoa5595587048 đẩy KP nha.

Nếu yêu thích truyện thì hãy đề cử trên 80 điểm nha mấy đh)

“Thần Vương Phủ?”

Tiếu Nhiên hơi nhướng mày.

“Đúng vậy, Thần Vương là đệ nhất cao thủ của Sát Hải Thành chúng ta, bởi vì các ngươi đi ra từ Sát Hải cho nên thân phận rất đặc thù, nếu ngài có bất cứ vấn đề gì thì Thần Vương đều sẽ giải đáp!”

Một đám tu sĩ thấy đám người Tiếu Nhiên cũng không có ác ý nên lá gan cũng lớn hơn vài phần.

“Không cần, ta nghĩ rằng hắn đã tới!”

Tiếu Nhiên chợt quay người về phía sau rồi ngẩng đầu nhìn lên trời.

Lúc này ở đó có một cổ khí tức hoàn toàn vượt qua nửa bước siêu thoát cảnh lấy tốc độ cực nhanh chạy tới!

Đó là một tên nam tử có râu quai nón, khí tức của hắn rất xơ xác và tiêu điều, nhưng ánh mắt lại rất ác liệt, hắn cưỡi một con thú lớn với bộ lông đỏ ngòm như máu, nhìn qua có vẻ giống như Kỳ Lân, đồng thời nó còn tản mát ra khí tức hung lệ và ác liệt vô cùng!

Cho dù nam tử kia hay là tọa kỵ của hắn cũng đều đã từng trải qua huyết chiến.

Nếu không chỉ dựa vào tu vi thì trên căn bản không thể sở hữu loại khí tức ác liệt như thế này!

Nam tử cũng chú ý tới đám người Tiếu Nhiên, hắn hơi dừng lại thân hình một chút.

Hiển nhiên hắn cũng hơi ngạc nhiên.

Theo lẽ thường thì nếu không có hắn gật đầu đồng ý, những thủ vệ kia sẽ không dám tùy tiện mở ra cửa thành mới đúng.

Nhưng mà hắn chỉ hơi suy tư chốc lát rồi sau đó tăng vọt tốc độ, rất nhanh hắn đã xuất hiện ở trước mặt Tiếu Nhiên!

“Các ngươi chính là tu sĩ đi ra từ Sát Hải?”

Nam tử tỏ ra rất ngoài ý muốn mà đánh giá đám người Tiếu Nhiên, khi ánh mắt hắn quét qua đám người Nguyệt Thần thì bỗng thoáng qua một vệt sáng kỳ dị!

Nhưng trên mặt hắn lại không lộ ra chút tham lam nào, thậm chí khi đối mặt với đám người Tiếu Nhiên hắn vẫn giữ được sự bình tĩnh, ngoài ra còn tỏ ra rất tán thưởng!

“Không sai!”

Tiếu Nhiên cười nhạt, còn đám người Nguyệt Thần thì chỉ biểu lộ sắc mặt lạnh nhạt và đứng ở nơi đó.

Nam tử kia mỉm cười rồi bắt đầu chào hỏi:“Tại hạ là thành chủ của Sát Hải Thành - Minh Quan, rất hân hạnh được gặp qua mấy vị, còn chưa thỉnh giáo chư vị đại danh?”

“Tiếu Nhiên!”

“Nguyệt Thần!”

Thái độ của đối phương cũng không tệ, tất nhiên Tiếu Nhiên cũng khách khí đáp lại.

“Thì ra là Tiếu Nhiên đạo hữu, không bằng đến trong phủ của ta ngồi nói chuyện như thế nào?”

Minh Quan làm việc cực kỳ tự nhiên, hắn trực tiếp phát ra lời mời.

“Vậy thì đi xem một chút đi!”

Tiếu Nhiên vừa mới đến thế giới này, vốn dĩ hắn cũng dự định đi dò xét một ít tin tức.

Bây giờ thấy đối phương đã đạt tới Siêu Thoát cảnh, chắc là có thể hỏi hắn không ít tin tức.

“Xin mời!”

Nghe vậy thì ánh mắt Minh Quan hơi sáng lên rồi bày ra tư thế mời khách.

Mấy người Tiếu Nhiên cũng không khách khí mà bước nhanh đến phía trước.

Minh Quan thấy vậy thì trong lòng hắn chợt xem trọng đám người Tiếu Nhiên hơn một chút!

Đám người Tiếu Nhiên hẳn còn dừng lại ở Nghiệt cảnh, nhưng mà khi đối mặt hắn, một vị Thần Vương cảnh, lại không có nửa điểm khách sáo. Hơn nữa tư thái bọn hắn còn rất ung dung, không hề tỏ ra bất an chút nào!

Những người dạng này hoặc là nghé con mới sinh, ếch không sợ cọp, hoặc là có đủ thực lực để không sợ Thần Vương cảnh!

Nếu đám người Tiếu Nhiên có thể từ Sát Hải đi ra, vậy thì dĩ nhiên không phải thuộc dạng nghé con mới sinh, cho nên rất có thể trên căn bản bọn họ cũng không sợ hãi hắn!

“Nhưng mà chỉ là một đám Nghiệt cảnh lại có bản lĩnh gì chống lại Thần Vương cảnh?”

Trong lòng Minh Quan vẫn hơi hiếu kỳ.

Sát Hải thành có vị trí địa lý rất đặc thù, cho dù Minh Quan hay đám thủ vệ còn lại đều đã từng bò ra từ biển hài cốt, bọn hắn đương nhiên sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp như việc khinh thị người khác thế này.

Theo bọn hắn, không xem nhẹ bất kỳ một chi tiết nào mới là kiến thức cơ bản nhất để một tu sĩ có thể sống tiếp!

Huống chi đối phương đi ra từ Sát Hải, vậy thì bọn hắn càng không có bất kỳ lý do gì để xem nhẹ đám người Tiếu Nhiên.

Minh Quan dẫn mọi người chạy tới Thần Vương Phủ, trong lúc đó hắn cũng âm thầm hỏi thăm đám thủ vệ: “Là ai để bọn họ đi vào?”

“Thần Vương, không phải chúng ta để bọn họ đi vào, mà là bọn họ tự đi vào!”

Thống lĩnh đám thủ vệ vội vàng đáp lại.

“Tự đi vào?”

“Bọn họ xuyên qua trận pháp của chúng ta rồi trực tiếp xuất hiện ở trong thành, hơn nữa vũ khí của chúng ta đều bị hắn cướp đi!”

Thống lĩnh đám thủ vệ khóc không ra nước mắt.

Hắn làm nhiệm vụ thủ thành đã không biết bao nhiêu năm, nhưng mà thật sự là hắn chưa từng thấy qua tình huống giống như vậy!

Minh Quan hơi kinh ngạc, ánh mắt hắn nhìn về đám người Tiếu Nhiên ngưng trọng hơn mấy phần.

Xuyên qua trận pháp!

Dễ như trở bàn tay cướp đi thần binh!

Ngay cả hắn cũng chưa chắc làm được loại thủ đoạn như thế này!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Minh Quan càng trở nên kì dị.

“Điều tra ta?”

Tiếu Nhiên chợt bĩu môi.

Ở trong mắt Tiếu Nhiên, thủ đoạn mà Minh Quan tự cho là bí mật cùng công khai đi hỏi không khác nhau gì cả.

Nhưng mà thấy đối phương không có ác ý, cho nên hắn cũng không vạch trần!

Rất nhanh đám người Tiếu Nhiên liền thấy một tòa cung điện rất rộng lớn!

“Tiếu Nhiên đạo hữu, nơi này chính là phủ đệ của bản vương, mời theo ta!”

Minh Quan vừa nói vừa dẫn theo đám người Tiếu Nhiên tiến vào phủ đệ.

Tòa phủ đệ này mặc dù không bằng Lăng Tiêu điện, nhưng cũng mười phần to lớn.

Tiếu Nhiên còn chú ý tới cả tòa phủ đệ được bố trí ít nhất ba cái trận pháp, có phòng ngự trận pháp, có vây khốn trận pháp, còn có công kích trận pháp.

Hơn nữa còn có ít nhất ba vị Siêu Thoát cảnh!

Nửa bước Siêu Thoát cảnh có 12 người!

“Mời vào!”

Minh Quan tỏ ra rất khách khí, hắn trực tiếp mời đám người Tiếu Nhiên tới phòng tiếp khách.

Rất nhanh thì có tỳ nữ đưa lên linh trà và linh quả!

“Mấy vị, Sát Hải thành chúng ta là chỗ đất nghèo, trà quả còn có thô sơ cũng xin đừng để ý!”

Minh Quan ngồi xuống trên chủ tọa rồi lớn tiếng cười nói.

“Đương nhiên sẽ không!”

Tiếu Nhiên cười nhạt, linh trà linh quả mặc dù không bằng thần Hầu Tửu và thần dược, nhưng cũng đã không tệ, “Không biết đạo hữu có thể nói cho chúng ta nơi này là chỗ nào?”

Tiếu Nhiên biết những người này đều rõ nhóm người mình cũng không phải là sinh linh của thế giới này, vì vậy hắn đi thẳng luôn vào vấn đề.

Huống chi lấy lực lượng của hắn cũng không cần lừa gạt người ta làm gì cả!

“Tiếu Nhiên đạo hữu, nơi này là Sát Hải Thành, nằm trên Mục Hải Đại Lục thuộc về Vị Ương Thiên!”

Minh Quan nghiêm mặt trả lời.

“Vị Ương Thiên?”

Tiếu Nhiên bừng tỉnh, Vị Ương Thiên chắc là tên của thế giới này!

Mà Mục Hải Đại Lục, hẳn là một khu vực trong đó, tương tự với một tinh cầu ở thế giới kia của Tiếu Nhiên.

“Đúng vậy!”

“Mục Hải Đại Lục mặc dù là chỗ cằn cỗi, nhưng cũng có không ít tuyệt đỉnh Đại Năng ở Vị Ương Thiên đều là từ đại lục chúng ta đi ra!”

Minh Quan nói một cách tự hào.

“Tại sao lại như vậy?”

Tiếu Nhiên cảm thấy rất hứng thú, nếu đây là chỗ cằn cỗi thì hẳn không nhiều cao thủ mới đúng.

Dù sao trừ một ít người là “nhân vật chính” thì đối với tu sĩ bình thường, tài nguyên tuyệt đối gắn liền với tu vi!

“Bởi vì chúng ta có Sát Hải!”

Ánh mắt Minh Quan càng trở nên nóng bỏng hơn, hắn lại đánh giá đám người Tiếu Nhiên một lần, phàm là tu sĩ đi ra từ Sát Hải, ít nhất đều sẽ thành tựu Thần Vương cảnh!

Bạn đang đọc Ta Có Vô Tận Thọ Nguyên (Dịch) của Tiếu Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi maupro010
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.