Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vạn cổ đệ nhất đầu bếp!

Phiên bản Dịch · 1634 chữ

Điên!

Tiểu Hoang Thiên Đế thật sự cảm giác mình muốn điên!

Hắn bỏ công sức ra giết chết yêu thú, sau đó vất vả nấu nướng nửa ngày, bây giờ lại không được gì cả, điều này đối với với một kẻ tham ăn như hắn thật sự là không thể bỏ qua!

"Oa, Hoang Thiên Đế thật là một tên đầu bếp giỏi, đồ ăn hắn làm quá ngon!”

Mà lúc này Tiếu Nhiên đang uống canh từng ngụm từng ngụm lớn, ăn ngấu nghiến mấy miếng thịt bự, lại phối hợp thêm một bình Thần Hầu Tửu, ăn uống phải nói là rất no say!

"Thương thành, mang Hoang Thiên Đế tới đây đi!”

Tiếu Nhiên nói xong liền để cho An Nhược Hi rời đi nơi này, dù sao lúc này nàng cũng không thích hợp gặp người khác.

"Ong ong ong!”

An Nhược Hi vừa mới đi, Hoang Thiên Đế liền bị thương thành trực tiếp đưa tới.

"A! Là ngươi! Thịt nướng của ta, canh xương của ta!”

Hoang Thiên Đế vừa mới xuất hiện ánh mắt liền đỏ lên, tỏ ra thương tiếc nhìn nửa miếng thịt nướng trước mặt Tiếu Nhiên mà hắn ăn còn dư lại, còn có mùi thơm canh xương thoang thoảng từ trong đỉnh bay ra xung quanh.

"Ngươi gọi là Thạch Hạo?”

Tiếu Nhiên cũng mặc kệ Tiểu Hoang Thiên Đế có giận giữ hay không, hắn vừa xỉa răng, vừa sảng khoái hỏi.

"Là ta! Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại cướp thịt nướng và canh xương của ta?”

Hoang Thiên Đế trợn mắt nhìn Tiếu Nhiên, đây tuyệt đối là tính cách một đứa bé, đối với ai cũng dám trợn mắt!

"Cướp? Ngươi ở địa bàn của ta nướng thịt, đây là lợi tức!”

Tiếu Nhiên nhe răng cười nói.

"Địa bàn của ngươi?”

Hoang Thiên Đế kinh ngạc.

"Đúng vậy! Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Tháp là đồ vật của ta, khảo hạch cũng là ta tổ chức, ngươi nướng thịt chính là phạm quy!”

Tiếu Nhiên cười híp mắt nói.

"Phạm quy? Ngươi lại không quy định không thể nướng thịt!”

Tiểu Hoang Thiên Đế là một đứa trẻ vô cùng thông minh, hắn trực tiếp lợi dụng sơ hở của Tiếu Nhiên. Nhưng mà cho dù như thế thì cũng khó che dấu vẻ khiếp sợ trong lòng hắn. Khảo hạch là do Tiếu Nhiên tổ chức? Như vậy chẳng phải hắn là chủ nhân của giọng nói kia?

Bàn Cổ Thiên Vương?

Đáng sợ quá đáng sợ quá!

Thứ người như vậy còn hung tàn hơn hắn nhiều, trên căn bản hắn không dám được đà lấn tới!

Về phần hoài nghi thân phận Tiếu Nhiên thì càng không. Lúc trước tất cả những người định lấy đi Thiên Địa Huyền Huyễn Linh Lung Tháp đều chết, trừ chủ nhân của tháp thì ai có bản lĩnh đưa mình ra ngoài?

"Thạch Hạo à Thạch Hạo, ngươi còn chưa hiểu vấn đề, Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Tháp là đồ vật của ta, cho nên ta nói cái gì thí chính là cái đó, ta nói ngươi phạm quy, thì ngươi đã phạm quy!”

Tiếu Nhiên cười ranh mãnh. Tiểu Thạch Hạo này tuyệt đối là một đứa trẻ năng động, mà đối xử cái quần thể này thì phải dùng biện pháp đặc biệt!

"Ngươi… ngươi… ngươi chơi xấu!”

Thạch Hạo có chút lúng túng, hắn không sợ trời không sợ đất, ngày xưa lúc gặp phải đối thủ, tất cả đều bị hắn diễn trò đến mức nổi điên, nhưng bây giờ hắn phát hiện người trước mắt này trên căn bản cũng không dựa theo lẽ thường để ra bài!

Hắn có thực lực mạnh mẽ như vậy, nếu trực tiếp xuất thủ đối phó mình thì phải làm sao?

"Đúng vậy, ta liền chơi xấu!”

Tiếu Nhiên cười càng vui vẻ hơn.

"Ta…"

Tiểu Thạch Hạo lần nữa trợn mắt, nhưng mà hắn nhìn một chút cơ thể mình, lại nhìn một chút Tiếu Nhiên đang nhàn nhã nằm trong Bất Lão Thần Tuyền, thôi được rồi, ta nhẫn!

Tiếu Nhiên cũng không vội vàng, cứ nằm như vậy khẽ cười nhìn Tiểu Thạch Hạo, đây chính là Hoang Thiên Đế trong tương lai, người sẽ hoàn thành siêu thoát, bây giờ lại chịu uất ức đến sắp khóc, chỉ cần ngẫm nghĩ một chút tâm tình Tiếu Nhiên cũng vui như nở hoa!

"Cho nên ngươi biết sai sao?”

Chỉ chốc lát sau, Tiếu Nhiên mới cười nói.

"Ta biết!”

Thạch Hạo rất uất ức, nhưng hắn cũng rất biết điều ngoan ngoãn nhận sai, nếu không lấy bản lĩnh đối phương thì đoán chừng chỉ cần thở ra một hơi là có thể đem mình xóa bỏ chứ?

"Biết sai, vậy ngươi có dám chịu phạt?”

Tiếu Nhiên hỏi lần nữa.

"Ngươi muốn phạt ta như thế nào?”

Tiểu Thạch Hạo sáng mắt lên, xem ra đối phương không có ý định giết mình, nếu vậy thì dễ làm!

"Này Thạch Hạo, ngươi thích nướng thịt phải không? Ta phạt ngươi đứng ở ngoài cửa nướng thịt cho ta, cho đến khi khảo hạch chấm dứt thì thôi!”

Tiếu Nhiên cười híp mắt nói.

"Sặc, ngươi phạt ta nướng thịt?”

Tiểu Thạch Hạo trợn mắt, loại trừng phạt này thật đúng là mới lạ độc đáo mà. Nhưng khi hắn thấy trước mặt Tiếu Nhiên còn thừa lại thịt nướng và xương vụn thì trong lòng buồn cười nhưng không dám cười, cái gì trừng phạt, người này rõ ràng chính là vừa ý tài nấu ăn tuyệt vời của mình!

"Ngươi nói thẳng không được sao? Làm sao phải ra vẻ đáng sợ như thế?”

Lần này Tiểu Hoang Thiên Đế cũng không cãi lại, chỉ là thì thầm trong miệng rồi trực tiếp ném một cái ánh mắt để cho Tiếu Nhiên tự hiểu!

“Xem ra ngươi rất không hài lòng với trừng phạt này à? Nếu không ta nướng ngươi?”

Tiếu Nhiên nhe răng cười nói.

Nghe Tiếu Nhiên nói vậy, Hoang Thiên Đế chợt ngậm miệng lại!

"Ngươi ra ngoài cửa chờ trước đi, lát nữa ta để cho người đưa tới dụng cụ và nguyên liệu, nếu để cho ta hài lòng, đến lúc đó ta tặng ngươi một vị trí tiến vào Sáng Thế Thanh Liên!”

"Chỉ là nếu ta không hài lòng…"

Tiếu Nhiên nghiền ngẫm nở nụ cười, để cho Hoang Thiên Đế hơi rùng mình!

"Nhất định sẽ hài lòng, tài nấu ăn của ta ngay cả ta cũng hài lòng nữa huống chi là…!”

Hoang Thiên Đế cười toe toét.

"Vậy ngươi đi ra ngoài đi!”

Tiếu Nhiên khoát khoát tay, Hoang Thiên Đế bất đắc dĩ phe phẩy cái mông nhỏ rời đi tẩm cung. Mà ở bên ngoài Tiếu Nhiên đã sớm để thương thành chuẩn bị xong một cái phòng bếp!

"Tiếu Nhiên, ngươi tạo ra động tĩnh lớn như vậy không phải thật sự muốn gặp những người này chứ?”

Hoang Thiên Đế vừa đi, An Nhược Hi thì trở lại. Nàng nằm chết dí trong ngực Tiếu Nhiên, vừa biểu diễn nghê thường vũ y khúc vừa cười hỏi.

"Đương nhiên!”

Tiếu Nhiên trả lời chắc chắn, lần này hắn tạo ra náo động lớn như vậy tự nhiên không thể chỉ có chút mục đích như vậy.

"Nghĩa là sao?”

An Nhược Hi hiếu kỳ hỏi.

"Cái thế giới này không có lực lượng của điềm xấu!”

Tiếu Nhiên trầm ngâm một lúc rồi mở miệng nói. Từ lúc Tiếu Nhiên đến thế giới này hắn cũng đã cảm giác được điều đó!

Tại kỷ nguyên của hắn, thậm chí kỷ nguyên của Ngoan Nhân Nữ Đế, Tiếu Nhiên đều cảm nhận được lực lượng của điềm xấu tràn ngập ở trong thời không, nhưng tại Nguyên Thủy kỷ nguyên này Tiếu Nhiên lại không cảm nhận được chút xíu lực lượng nào của điềm xấu!

"Điều này có quan hệ gì với việc ngươi tạo ra động tĩnh lớn như vậy?”

An Nhược Hi càng nghi ngờ hỏi lại.

"Đương nhiên là có quan hệ, chỉ là tình hình cụ thể như thế nào thì ta còn phải nghiệm chứng kĩ một chút, đến lúc đó ta sẽ cho các ngươi xem kịch vui."

Tiếu Nhiên cười tà mị nói.

"Thương thành, con yêu thú kia không tệ, đem hắn giết chết đưa đến cho Thạch Hạo!”

Chỉ chốc lát sau, Tiếu Nhiên chỉ vào một con yêu thú, đó là một con Chân Long phóng thích huyết khí tràn đầy, nó đã tu luyện tới 36 Nghiệt Cảnh, nhưng bây giờ đã bị Tiếu Nhiên chú ý tới!

"Kí chủ, đó là thí sinh đang tham gia khảo hạch!”

"Ồ! Vậy bắt đầu từ bây giờ, hắn bị tước đoạt quyền lợi khảo hạch!”

"Vâng!”

Thương thành chỉ đành thay con chân long kia mặc niệm, người ta đang khảo hạch hay ho, kết quả trực tiếp bị Tiếu Nhiên chú ý. Nhưng ai bảo quy tắc là do Tiếu Nhiên định ra đây?

"Còn có con Ngân Bằng kia cũng không tệ, cũng đưa tới cho Thạch Hạo!”

"Vâng!”

Ùng ục!

Mà lúc này Hoang Thiên Đế đang ngồi đợi bỗng nhiên nổi cả da gà, hắn thấy từng bộ thi thể yêu thú đáng sợ đến mức tận cùng vô căn cứ xuất hiện ở trước mặt hắn!

"Đây đều là nguyên liệu nấu ăn?”

Thạch Hạo miệng nói mà môi đều run run, nhưng mà ngay sau đó là vẻ hưng phấn, bắt đầu từ hôm nay, quỹ tích cuộc đời Hoang Thiên Đế vốn dĩ độc đoán vạn cổ sẽ thay đổi!

Bạn đang đọc Ta Có Vô Tận Thọ Nguyên (Dịch) của Tiếu Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi maupro010
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 113

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.