Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt đầu thôi diễn

Tiểu thuyết gốc · 1015 chữ

[Năm 2060, tại một phòng nghiên cứu sinh học ở New York]

Cảnh tượng xung quanh lại biến đổi, Nguyễn Thành vừa nhìn lại đã thấy bản thân hắn đang trong một căn phòng nghiên cứu, bức tường, sàn nhà đều là màu trắng, trên bàn đầy những chai lọ cùng ống nghiệm đủ màu sắc, các nhà khoa học phần lớn là nam nhân, họ mặc chiếc áo trắng đặc trưng đi đi lại lại, nhìn có vẻ rất gấp rút.

Nguyễn Thành nghi hoặc, hỏi:"Hệ thống, họ không nhìn thấy ta sao?".

[Đúng vậy, túc chủ đang được hệ thống bảo hộ, không ai thấy túc chủ trừ khi gặp kẻ có chiến lực cao hơn túc chủ quá nhiều, lúc đó buộc phải dùng điểm thôi diễn mới có thể che lấp]

"Thôi được, có còn hơn không". Hắn bất đắc dĩ, hỏi tiếp:"Đây là đâu?".

[Đây là phòng nghiên cứu sinh học bí mật của công ty Tân Thời Đại, thứ thôi diễn tiếp theo rất quan trọng, nó ảnh hưởng cả toàn bộ thế giới]

Nguyễn Thành đảo mắt qua nhìn lại, phát hiện một thanh niên mặc áo khoác trắng, phía trong là chiếc áo sơ mi xanh lam, đeo kính đang bước vội tới.

Đúng lúc một người đang cầm chiếc cốc chứa cà phê đi tới, hai người va vào nhau.

Cà phê trong cốc giội lên áo khoác trắng của người kia.

"Này, thật tuyệt đó". Người kia cũng không phản ứng kịch liệt, chỉ là thở dài một hơi.

Thanh niên đeo kính kia cũng không trả lời, hướng về hành lang cất bước.

Đi vài dãy hành lang, rốt cuộc xông tới một căn phòng kín.

Căn phòng này chứa đầy ống thông gió.

Thanh niên khẽ mỉm cười, lấy từ trong túi ra một ống nghiệm màu xanh lục sau đó vứt xuống.

"Leng keng".

Tiếng vỡ vụn phát ra, dung dịch màu xanh lục vừa rơi xuống đất đã phát ra tiếng xì xì tựa như axit.

Thanh niên đeo kính cũng không dừng lại một giây, nhanh chóng đóng cửa rời đi.

Khoé miệng hắn mỉm cười, thì thào:"Một món quà cho cả thế giới".

Nguyễn Thành nhìn hết một màn này, hơi sửng sốt.

Hắn đang trong trạng thái bảo hộ, không ai làm gì được hắn nên không sợ.

"Ừm…..kịch bản này quen lắm….là vi rút zombie?.....90% là vậy, xem ra có trò vui rồi!". Nguyễn Thành cười hắc hắc.

Xem bộ dáng này nhân loại sắp đối mặt với nguy cơ cực lớn, nhưng muốn đặt chân vào vũ trụ buộc phải hi sinh phần lớn người.

Khỏi cần thôi diễn hắn cũng biết tiếp theo có chuyện gì xảy ra, quả nhiên lời chú thích của hệ thống lập tức đến.

[Nguy cơ bắt đầu bùng phát tại New York, sau đó lan ra cả Hoa Kỳ và nhiều quốc gia khác]

[Nhân loại bất ngờ không kịp đề phòng, thoáng chốc đã tử thương vô số, bắt đầu từ Hoa Kỳ lan ra các vùng, các chuyến bay và tàu thuyền là nguyên nhân chính dẫn đến vi rút tràn vào châu Á, châu Phi, châu Mỹ]

Nguyễn Thành lại hơi choáng, lúc mở mắt đã thấy xuất hiện ở Tokyo.

Lúc này đường phố đông đúc, người đi lại tấp nập, màn hình lớn đặt trên quảng trường phát tình hình diễn biến của nạn zombie.

MC là một phụ nữ khoảng 30 tuổi, lúc này cô bình tĩnh nhìn vào đống hồ sơ trên tay, đối diện là một nam nhân trung niên.

Cô gái nhìn hồ sơ một lúc sau mới nói:"Vâng chào anh, rất hân hạnh khi anh đã đến đây, hiện tại theo như báo cáo thì tình hình diễn biến của nạn zombie này rất nguy cấp, Hoa Kỳ hầu như phải bỏ một số thành phố lớn như New York hay thủ đô, họ xây dựng các khu trung tâm khẩn cấp nhằm ứng phó cùng cứu nạn người lưu vong, họ triệt để từ bỏ các khu trung tâm đô thị từng có tên tuổi một thời, vậy theo anh quyết định của họ có đúng không?"

Nam nhân trung niên lạnh nhạt nói:"Tôi từng là một sĩ quan của Hoa Kỳ, theo tôi thì họ không ngu ngốc tới mức từ bỏ những khu vực đó dù hiện tại những nơi đó tràn ngập zombie, còn có những người dân bị mắc kẹt trong khu vực này, nếu chính phủ Hoa Kỳ thật sự bỏ mặc họ thì đó mới là thảm hoạ, các trung tâm mới thành lập dần dần sẽ đi vào ổn định, sự việc rồi sẽ đi vào quỹ đạo, điều tôi đang lo lắng là sự tác động đến nền kinh tế, quân sự, kỹ thuật, công nghiệp của cả nhân loại, có thể nói sự kiện này là nguy cơ đối với cả nhân loại trong thế kỷ 21, trong thời đại mà nhân loại đang khao khát tiến vào vũ trụ này, sau khi mọi thứ ổn định tôi dám chắc văn minh sẽ đi lùi ít nhất là một trăm năm".

Nữ mc cười khẽ nói:"Tôi nghĩ anh đang làm quá lên, ít ra thì Nhật Bản chúng ta đang yên ổn đó không phải sao? Các biện pháp thích nghi bọn zombie đã được làm rất tốt, ngay hôm qua chính phủ đã cấm các sân bay cùng tàu thuyền hoạt động, tăng mức sản xuất lên gấp đôi, quân đội được điều động, vật tư đầy đủ, chẳng có gì phải sợ zombie cả, với vũ khí nóng của nước ta hiện nay thì trên tinh cầu này chẳng thứ gì uy hiếp được nhân loại".

Nam nhân trung niên khẽ gật đầu nói:"Hi vọng là vậy".

Nữ mc nhìn xuống hồ sơ, nở nụ cười thân thiện, nói:"Sau đây tôi xin mời anh nói về đặc điểm của zombie, chẳng hạn như tốc độ di chuyển hay nhu cầu huyết nhục đối với sinh vật sống".

Bạn đang đọc Ta Có Thể Thôi Diễn Vũ Trụ sáng tác bởi daihuynhjuka
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daihuynhjuka
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.